Ở thời này, thời gian xét nhà có thể ngắn có thể dài, giống như Kỷ Mẫn Nhân, thời gian một chén trà là xong, còn giống như xét nhà tham quan Vương Phủ lớn như vậy, thì là một quá trình cực kì rườm rà, thật ra hậu thế không phải như vậy, dù khoa học kĩ thuật những thế kỉ sau cực kì phát triển, nhưng người thông minh cũng rất nhiều, có lẽ đây chính là quan niệm công và thủ, tham đối với tham mà nói, từ đầu tới cuối vẫn là vị trí bị động.
Kỳ thật ngày ấy, Lý Kỳ chỉ thống kê một lần vàng bạc châu báu trong nhà Vương Phủ, nhưng vẫn còn những tài sản cố định, ví dụ như khế ước nhà, khế ước đất vvHơn nữa Vương Phủ khắp nơi đều có tài sản, muốn tính ra một số liệu chính xác, không phải mất một ngày là có thể làm xong.
Lý Kỳ cũng không đợi số liệu cụ thể này, khám nhà của người khác, tốt nhất làmơ mơ màng màng, con số quá chuẩn xác sẽ bán đứng mình. Vì thế, ngày thứ hai, hắn liền cùng Lưu công công vào cung diện thánh, đưa cho Tống Huy Tông tài sản của Vương Phủ đã được thống kê và chia thành hai phần.
Tống Huy Tông cầm cuốn đầu tiên lên trước, tay vừa sờ đến độ dày, trong lòng không cảm thấy cả kinh, thầm nghĩ, dầy như vậy, tên đó rốt cuộc có bao nhiêu tài sản vậy! Mang theo tò mò, ông ta mở ra nhìn kỹ, càng xem là kinh ngạc, tính cả phòng ốc, đất đai vân vân, nhẩm tính, không phải mười triệu quan thì cũng tám triệu quan.
So với ông ta còn nhiều tiền hơn.
Thần tử này không ngờ nhiều tiền hơn hoàng đế, có thể nghĩ, triều đình này rốt cuộc cmn kinh khủng đến cỡ nào nữa.Từng chuỗi con số dài dằng dặc không nghi ngờ gì đã quật mạnh vào khuôn mặt anh tuấn của Tống Huy Tông, xem đến mặt sau, khuôn mặt đỏ phừng phừng, không nói lời nào, hai mắt đều mang theo tức giận.
Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, ông ta còn mặt mũi nào để nói chuyện, đây đều là ông ta tạo thành.
Buông cuốn thứ nhất, thấy cuốn thứ hai còn dày hơn so với cuốn thứ nhất, tâm đều nguội lạnh, từ cuốn thứ nhất có thể đoán ra, Vương Phủ có tới mấy ngàn bạc triệu gia tài, còn giàu hơn cả ngân khố quốc gia, nếu như lão muốn tạo phản, vậy thì không ít người sẽ ủng hộ lão.
Nhưng, sau khi ông ta cầm cuốn thứ hai xem, trong lòng lại kinh ngạc, bởi vì cuốn thứ hai là các khoản của cuốn thứ nhất chia làm hai phần, trong lòng cảm thấykhó hiểu, Vì thế hỏi Lý Kỳ, cuốn thứ hai rốt cuộc là gì?
Lý Kỳ lập tức nói với ông ta suy nghĩ chia đều hai bên, Quân Khí Giám, Tam ty mỗi bên một nửa, cẩn thận nói lại một lần nữa với Tống Huy Tông, trọng điểm không phải là quốc gia đại sự gì đó, mà là ta giàu nước giàu.
Tống Huy Tống nghe xong, lập tức hiểu rõ, ông ta hiện giờ thiếu tiền rất cấp bách, nếu như không làm ra khoản tiền riêng, thì ông ta cảm thấy ngôi vị hoàng đế này cũng không cần tiếp tục phải làm nữa, đối với bốn chữ đánh giá mà Lý Kỳ nói ra --- lẽ ra nên như thế.
Nói đến đây, trong lòng Tống Huy Tống không còn tức giận, vui mừng còn không kịp. Đây chính là số tiền bất chính nha, không lấy thật không có lẽ trời. Vương Phủ tích được nhiều năm như vậy, cuối cùng lại giúp triều đình gánh tội, hơn nữa,toàn bộ thanh danh đều tính lên lão, vụ mua bán này thật sự là hả lòng hả dạ.
Quân thần hai người lại đi sâu vào nghiên cứu thảo luận một hồi, đương nhiên, mục đích của nghiên cứu thảo luận là lừa Tam ty và chư vị đại thần thế nào.
Hai người sau khi trao đổi xong, ngày hôm sau lên triều, Tống Huy Tông lập tức triệu tập quần thần, đầu tiên là tự mình kiểm điểm một phen, lại nghiêm khắc quở trách tội trạng Vương Phủ một lần, nhưng những thứ này đều là lời bỏ đi, đối với quân thần mà nói đều không quan trọng, người đã đi rồi, nói những thứ này có tác dụng rắm gì nữa. Nhưng, khi cuối cùng Tống Huy Tông nói số tài sản bị tịch thu của nhà Vương Phủ, quần thần nhất thời sợ ngây người, hai mắt đều lột ra ánh mắt tham lam.
Ba người đứng đầu của Tam ty lại mừng như điên, không cần phải nói, khoảntiền này rất định sẽ sung công, chẳng lẽ còn cầm đi làm việc thiện được!
Phải biết rằng, đây là kết quả khi đã trải qua sửa chữa số liệu, tỉ mỉ.
Lý Kỳ thấy vẻ mặt của đám người Hoàng Tín Nhân, hận không thể đấm mạnh ngực, trong lòng hô to, sớm biết bọn họ dễ dàng thoải mái như vậy, hôm qua đã viết bớt đi một con số không rồi.
Nói tóm lại, khám xét một nhà, cả sảnh vui mừng.
Lần lâm triều này không nghi ngờ gì kết thúc trong vui mừng.
Sau khi lâm triều kết thúc, đám người Cao Cầu lập tức vây quanh Lý Kỳ lâu lắm mới lộ diện, thật ra bọn họ đã muốn đìm Lý Kỳ để hỏi cho rõ ràng từ trước, nhưng họlại không biết rõ ràng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sợ rằng sẽ rước họa vào thân, vì vậy vẫn nhẫn nhịn, hôm nay thấy Lý Kỳ lên triều, cả đám cùng xông lên.
Bạch Thì Trung hỏi trước:
- Lý Kỳ, đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Kỳ mở trừng hai mắt nói:
- Xét nhà! Cha vợ, cái này đại nhân nhìn không hiểu sao?
Bạch Thì Trung tức giận nói:
- Ai hỏi ngươi cái này đâu, ta nói là ---
Nói đến đây, ông ta đột nhiên không biết nên hỏi thế nào, có người cáo trạng, tất nhiên phải tra, tra ra là thật, nhất định phải buộc tội trừng trị, cái này là chuyện đươngnhiên, không có gì đáng trách, nhưng vấn đề là, lần này Tống Huy Tông rõ ràng muốn đẩy Vương Phủ vào chỗ chết.
Nhưng, cũng không thể nói như vậy.
Cao Cầu cau mày, nói:
- Ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, nhanh nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Nếu như ta nói ra, ngày mai sẽ đến lượt nhà ta bị xét, nói không chừng, chính là ngươi phái đến, Oa đclmm! Chẳng lẽ Cầu ca đang ngấm ngầm với ta? Lý Kỳ ha ha nói:
- Thái úy, kỳ thật sự tình rất đơn giản, có người cáo trạng Vương Phủ, Hoàng thượng anh minh thần võ xử án, rồi sau đó sung quân, xét nhà --- kỳ thật, không phảiđều theo quy trình sao?
Cao Cầu thấy Lý Kỳ không muốn nói, trong lòng không ngừng hoang mang.
Thái Kinh bỗng nhiên nói:
- Chân của ngươi làm sao vậy?
Lý Kỳ nói:
- Cái này à, để ta nói cho, hãy nghe tiểu đệ từ từ nói, vào một đêm không trăng gió to, ta đang một mình đi trên đường, bỗng nhiên thấy phía trước có một tên lưu manh đang bắt nạt một bà già, à không, là một tiểu cô nương, vừa đúng lúc tinh thần chính nghĩa bộc phát, ta lúc ấy liền quên mình xông tới --- này này này, các ngươi đừng đi, ta vẫn chưa nói xong mà!Đám người Thái Kinh nghe thấy hắn nói mở đầu như vậy, vô cùng ăn ý quay đầu bước đi.
Ném Lý Kỳ về phía sau, Cao Cầu khẽ nhíu mày, hỏi Thái Kinh:
- Thái sư, ngươi thấy thế nào?
Thái Kinh nói:
- Tiểu tử kia mặc dù rất giảo hoạt, nhưng không phải hạng người ngu xuẩn, hắn nhất định sẽ không dùng những lời không có giá trị qua loa với chúng ta, hiển nhiên, hắn muốn mượn lời này nói cho chúng ta biết, đừng có đi hỏi nữa. Hơn nữa, trong cung cũng không truyền ra tin tức gì của việc này, tình huống này cực kì hiếm thấy. Lão phu cho rằng Hoàng thượng nhất định đã phong tỏa chuyện này.
Cao Cầu gật đầu nói:- Ta cũng nghĩ như vậy.
Bạch Thì Trung nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta cũng đừng đi sâu vào làm gì, nói không chừng lại rước họa vào thân.
Mấy người đồng thời gật đầu.
Bọn họ là người thông minh như vậy, sao có thể không thể không biết đạo lý tò mò sẽ hại chết người, trước mắt xem ra, chuyện này với bọn họ không có liên quan gì, bọn có cũng không cần đi sâu vào nữa.
Lý Kỳ thấy bóng dáng rời đi của đám người, ha ha cười, nói:
- Nói chuyện với người thông minh cũng thoải mái hơn, ai, nghĩ đến Tần phunhân hạ cố hỏi đến cái chân bị thương của ta mười tám lần, làm ta cũng phải nói dối mười tám lần, đúng là sơ hở chồng chất.
Tần phủ.
- Này --- cái này chẳng lẽ là hoa cúc đen trong truyền thuyết?
Tần phu nhân mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt, một đôi đẹp mở to, nhìn không chớp mắt bốn bồn hoa trên bàn, trong mắt tràn đầy niềm vui bất ngờ và không thể tin nổi, trong bốn bồn hoa này chính là hoa cúc đen như mực, có thể thấy được loài hoa này rất ít. Nhưng hiển nhiên loài hoa này càng tinh xảo, màu sắc sẽ càng đỏ sẫm, cũng lóe ra màu vàng đen lấp lánh như nhung. Có loại có cảm giác dày nhưnhung, làm người ta có cảm giác đẹp đẽ cao quý thần bí.
Trên đời này có rất nhiều người không thích sự ung dung khoan thai, muôn hình vạn trạng, quốc sắc thiên hương của hoa quý mẫu đơn, cũng không thích hoa sen gần bùn mà không nhuộm, càng không thích hoa lan văn nhã tuấn tú, sự quyến rũ nhất là thần bí không ai cưỡng nổi, hoa cúc đen này dựa vào màu sắc hiếm có để ngạo mạn trong các loài hoa, đoạt lấy ánh mắt người ta.
Lý Kỳ thấy vẻ mặt Tần phu nhân ngạc nhiên vui mừng, cảm thấy rất đáng yêu, trong lòng cười, ngoài miệng lại hời hợt nói:
- Truyền thuyết? Nghe ngươi nói như vậy, thật sự là có ý nghĩa này nha, mộc nhĩ đen đã nghe nhiều rồi, hoa cúc đen? Oa! Có hương vị nha, quả nhiên hiếm thấy, hiếm thấy.Tần phu nhân sao có thể nghe hiểu được tiếng lóng của hắn, chỉ nghĩ hắn bệnh cũ tái phát, hiếu kì nói:
- Hoa cúc này ngươi lấy được từ đâu?
Lý Kỳ nói thật:
- Vương phủ nha.
- Vương phủ?
Tần phu nhân kinh hãi, nói:
- Đây chẳng phải là ngươi đục nước béo cò, tham ô tiền ăn cướp sao? Còn là việc phạm pháp, sao ngươi có thể làm được? lỡ chẳng may Hoàng thượng biết được ---.- Đục nước béo cò, lời này dựa vào đâu? Ta đây là phụng mệnh làm việc!
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Hoàng thượng lệnh cho ta xét nhà Vương Phủ, nói cái gì mà đào sâu ba thước, vậy ta chỉ có thể đào đất, mấy thứ hoa thảo này rõ ràng là cản trở ta làm việc, vốn dĩ ta muốn bỏ đi đấy, nhưng thấy loài hoa này hiếm thấy, bình thường cũng không có ai tặng ngươi hoa, thật quá đáng thương, vì vậy ta cầm về tặng ngươi. Tại sao lại nói là phạm pháp! A, trong nhà Vương Phủ còn rất nhiều hoa cỏ kì quái, nếu ngươi muốn, tốt nhất ngày mai lấy về, để lâu, đến lúc đó ta mang toàn bộ đi nuôi heo.
Lý Kỳ cùng không phải là người bên nặng bên nhẹ, mỗi người đều có phần, không thì hỏng hết, dù sao cũng là Vương Phủ mua, sợ cái quái gì! Lúc hắn đi dạo ở Vương phủ. Phàm thấy người bên mình thích hợp dùng cái gì, ngay lập tức kí hiệu là của hắn, ngay cả bàn ghế cũng không chừa. Đương nhiên, tặng quà cũng phải hợp ý. Tần phu nhân không đặc biệt yêu thích cái gì, chỉ yêu hoa, cái này cũng khó trách, từsau khi phu quân của nàng qua đời, làm bạn với nàng chỉ có hoa tươi đáng ghét một năm chỉ nở một lần. Ngày ấy, Lý Kỳ đang tuần tra trong hoa viên Vương phủ, đáng tiếc bây giờ là mùa thu, hoa đều héo cả, duy chỉ còn mấy đóa hoa cúc đen, nở rộ vô cùng xinh đẹp, vì thế nghĩ ra lấy về tặng cho Tần phu nhân.
Vốn dĩ là có ý tốt, nhưng từ trong miệng Lý Kỳ nói ra, lại làm cho người ta cực kì bực mình, cái gì mà bình thường không ai tặng hoa, quá đáng thương? Đây là bố thí sao? Lại nghe Lý Kỳ muốn lấy hoa cho heo ăn, mặc kệ là thật là giả, xưa nay yêu hoa như mạng Tần phu nhân như thế nào nhịn được, nghiến chặt răng nói:
- Những thứ kỳ trân dị bảo thế, ngươi lại lấy cho heo ăn, thật sự phung phí của trời, cực kì nông cạn.
Lý Kỳ nói:
- Không phải chỉ là một đóa hoa sao? Đâu cần phải chuyện bé xé ra to, hơnnữa giá trị chỉ vài đồng tiền thôi mà.
Tần phu nhân tức đến mức không thèm tranh cãi, nói:
- Giá trị chỉ vài đồng tiền, ngươi có biết bất kì một chậu trong này, ngàn vàng cũng khó mua nha.
Có lầm hay không vậy? ngàn vàng khó mua? Cmn, dám cá Vương Phủ đáng giá nhất là một mảnh đất hoa viên! Ta đúng là có mắt không nhìn thấy châu báu! Lý Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đảo nhanh, bắt đầu suy nghĩ làm sao nhổ hoa viên Vương phủ về trồng ở nhà hắn.
Giàu to rồi. Lý Kỳ xoa xoa cái trán cười gian.
Dù trong lòng Tần phu nhân rất thích những thứ này, nhưng nàng tự hiểu làmvậy là không ổn, nói:
- Hoa này vô giá, ngươi sao có thể tùy tiện đem về nhà, nếu để người bên cạnh biết được, bẩm lên Hoàng thượng, vậy cũng là chuyện xấu.
Sợ cái cọng lông ấy! Hoàng thượng mới là đại ca đi đầu tham ô!
- Có lý!
Lý Kỳ đứng mạnh dậy, cầm một chậu hoa cúc đen lên nói:
- Bây giờ ta mang đi bán chúng, thủ tiêu tang vật không để lại dấu vết.
- Không cho bán.
Sắc mặt Tần phu nhân cả kinh, vội vàng vươn tay muốn đoạt lại chậu hoa.Lý Kỳ không hề để ý chút tiền ấy, chẳng qua thấy Tần phu nhân cứ một mực chính nghĩa, một mực nói về chậu hoa cúc đen không ngừng, trong lòng suy nghĩ muốn trêu đùa nàng một phen, vui quá hóa buồn, đúng lúc đùi phải đụng một phát vào góc bàn.
Cmn, quên mất ta vẫn là một người què!
Miệng vết thương đùi phải của Lý Kỳ lại đau lên một trận, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nhất thời không chịu được, quỵ ngã xuống.
Thật sự là quả báo nha! Vốn định trêu đùa người khác, ngược lại gieo gió gặt bão.
- Cẩn thận!Tần phu nhân kinh hô một tiếng, vội vàng đưa tay lại đỡ.
- Bịch!
- A!
Lý Kỳ quỳ một chân trên đất, kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống gò má, lại nghe thấy Tần phu nhân nói:
- May mắn không việc gì.
Ngươi mù à? Thế này mà gọi không có việc gì à? Lý Kỳ không thể tin nổi ngẩng đầu lên, thấy hai tay Tần phu nhân nâng chậu hoa cúc đen hắn đang cầm lên, ánh mắt tràn đầy yêu thương, về phần hắn, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt đến một cái.Hóa ra vừa rồi nàng không muốn đỡ ta, mà là đỡ chậu hoa này, chẳng lẽ trai đẹp thế này mà không sánh nổi với một bồn hoa? Lý Kỳ lúc này chỉ muốn vùi đầu khóc lớn một hồi, không cần phải làm tổn thương con tim người ta thế này đâu, rưng rưng nước mắt, gần như muốn tràn mi tuôn ra.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng ho nhẹ, một người từ bên ngoài nói:
- Tiểu tử hay lắm, đã có bốn vị thê tử còn chưa đủ hay sao, bây giờ còn muốn quyến rũ con gái của ta, thật sự là buồn cười.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Hoàn và Vương Trọng Lăng từ bên ngoài vào, ánh mắt hai người thật mờ ám, vội giải thích:
- Vương thúc thúc, đây thật sự là một hiểu lầm rất lớn.