Lý Kỳ nghe Quý Hồng Nô gọi, trong lòng lại càng thấy lo lắng, chỉ muốn đi vào bảo vệ bên cạnh Quý Hồng Nô. Lúc này, tay chân như thừa thãi:
- Lúc này nữ nhân đang sinh con, nam nhân như cậu sao có thể vào chứ?
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, thấy Bạch phu nhân, ngây ngô hỏi:
- Không được vào sao?
Bạch phu nhân nói:
- Đương nhiên là không được rồi.
Lý Kỳ nghe xong, cũng không miễn cưỡng nữa. Kỳ thực ở hậu thế cũng không chắc là được vào, lại quay vào bên trong hô lớn:
- Hồng Nô, muội nhất định đừng sợ, đại ca ở bên ngoài. Muội và con nhất định sẽ không sao.
Mặc dù Lý Kỳ sống ở hai đời, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, rõ ràng là có chút chân tay luống cuống.
Thái Kinh liền bước tới, vỗ vai hắn, nói:
- Yên tâm đi, phụ nữ sinh còn đều như vậy. Chuyện này ngươi có lo lắng cũng không lo lắng được.
Lý Kỳ gật đầu, thực sự thì không có tâm tư nào để nói thêm chuyện gì nữa.
Quý Hồng Nô mỗi lần kêu lên một tiếng, trong lòng hắn như có dao cắt. Cùng với sự sợ hãi, ít nhiều cũng cảm thấy có chút áy náy. Khi Quý Hồng Nô mang thai, hắn rất ít khi ở bên cạnh nàng, vẫn luôn bận rộn việc công ở bên ngoài. Nếu không có Bạch phu nhân sai người tới cho hắn biết, e là hắn cũng không hề biết gì.
Nếu ở hậu thế, hắn có lẽ còn bình tĩnh hơn một chút. Dù sao thì y thuật cũng đã phát triển hơn rồi. Nhưng, ở thời cổ đại, hắn thực sự không yên tâm được, có muốn cũng không thể làm khác được.
Lát sau, bên trong vẫn liên tục vang lên tiếng kêu xé ruột của Quý Hồng Nô. Nhưng Lý Kỳ ngoài cửa lại bó tay không làm gì được, chỉ có thể nói tiếng an ủi Quý Hồng Nô. Lại nhìn sang Bạch phu nhân nói:
- Mẹ vợ, chuyện này có lâu không?
Bạch phu nhân chần chờ một hồi, lo lắng nói:
- Sắp một canh giờ rồi.
Lý Kỳ nghe mà mặt chau mày ủ, liền đi tới đi lui trước cửa.
Lúc này, Mã Kiều bỗng từ bên ngoài chạy vào. Lý Kỳ thấy y chỉ một mình, nói:
- Quái Thập Nương đâu?
Mã Kiều ngượng ngùng nói:
- Cô ta.
Lý Kỳ không nhịn được nói:
- Cô ta cái gì cô ta, người đâu?
Mã Kiều nói thực:
- Quái Thập nương nói … nói … cô ta cũng chưa sinh con bao giờ, càng không thể đỡ đẻ. Xin Bộ soái người mời cao minh khác. Còn nói … còn nói, sau này chuyện này đừng làm phiền cô ta.
Lý Kỳ nghe xong trong lòng liền nổi giận, nói:
- Bà già thối tha, hóa ra là đùa giỡn với ta, đốt Quái vị hiên cho ta.
- Hả?
Bạch phu nhân lặng lẽ ra hiệu để Mã Kiều lui xuống trước, quay sang nói với Lý Kỳ:
- Ngươi đang làm cái gì thế? Nếu lời này để Quý Hồng Nô nghe thấy, cô ấy không thèm để ý gì tới ngươi nữa.
Quả nhiên, Lý Kỳ vừa nghe tới Quý Hồng Nô, liền không hề tức giận nữa.
Không biết Lưu Vân Hi kia là thực sự không đỡ đẻ, nguyên nhân chính là sư phụ cô ta là đàn ông. Từ trước đến giờ dạy cô ta về phương diện y thuật, hơn nữa ngươi muốn tìm cô ta chữa bệnh, giá cả cũng phải toàn bộ gia sản, tin chắc không có ai muốn tiêu tận gia tài mời cô ta tới đỡ đẻ.
- A ……!
Bên trong bỗng vang lên tiếng hét thê lương của Quý Hồng Nô.
Hồng Nô, Hồng Nô, nàng sao thế?
Lý Kỳ vừa dứt lời, bên trong bỗng vang lên tiếng khóc lớn.
- Sinh rồi!
Bạch phu nhân, Thái Kinh đều đồng thanh kêu lên.
Lý Kỳ là người vui mừng trước tiên, có thể nghe thấy tiếng của Quý Hồng Nô bên tai, trong lòng có chút rối loạn, nói:
- Hồng Nô, Hồng Nô, nàng sao rồi?
- Cô gia, cô gia, là con trai.
Một bà mụ vui mừng chạy ra, báo tin vui cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ ôm lấy hai cánh tay bà ta, nói:
- Hồng Nô nàng không sao chứ?
- Ồ, phu nhân không sao.
Bạch phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Hồng Nô nha đầu này thực không chịu thua kém.
Nhưng khi vừa nói ra lời này, trong mắt bà bỗng hiện lên nỗi tiếc nuối.
Sinh con trai ở thời cổ đại, đó có lẽ là niềm vui thiên địa! Đặc biệt là trong gia đình giàu có, địa vị sẽ được tăng lên. Nhưng, theo lý mà nói, đứa bé này có lẽ là thuộc về Bạch Thiển Dạ. Nhưng Bạch Thiển Dạ hiện giờ đang ở Hàng Châu. Dù nói tình yêu không giới hạn khoảng cách. Nhưng tạo cho người ta sự thân mật khăng khít. Đó cũng là điều mà Bạch phu nhân tiếc nuối. Tuy nhiên, bà không lo lắng Quý Hồng Nô sẽ cướp mất địa vị của Bạch Thiển Dạ, bởi vì bà biết nha đầu Quý Hồng Nô đơn thuần. Hơn nữa, trong bốn người phụ nữ của Lý Kỳ, không ai có vẻ đoan trang khoáng đạt, nói trắng ra, chính là phong phạm lãnh đạo như Bạch Thiển Dạ. Điểm này, Bạch phu nhân rất tin ở Bạch Thiển Dạ. Bởi vì Bạch Thiển Dạ tính tình giống như bà.
- Lý Kỳ chuyện này thật đáng để chúc mừng! Chúc mừng, chúc mừng!
Thái Kinh và mọi người xung quanh đều nói lời chúc mừng Lý Kỳ.
Nhưng Lý Kỳ lại trầm mặc không nói, cúi đầu lắc lắc.
Bạch phu nhân tò mò hỏi:
- Sao thế? Sinh con trai mà ngươi không vui sao?
Lý Kỳ ngẩng đầu lên, khoa chân múa tay vui sướng một hồi.
Bạch phu nhân càng tò mò nói:
- Sao cậu lại không nói gì?
Mã Kiều bỗng lên tiếng:
- Thần nghĩ Bộ soái là đang vui mừng không nói lên lời đấy ạ.
Lý Kỳ kích động chỉ tay vào Mã Kiều, ra hiệu ngươi sao mà thông minh thế.
Thái Kinh thấy ánh mắt Lý Kỳ còn đọng nước mắt, lúc này mới bừng tỉnh ngộ, bật cười lớn.
Lát sau, bà đỡ cuối cùng cũng đi ra. Lý Kỳ liền xông tới, tới bên cạnh giường, thấy mặt Quý Hồng Nô đầy mồ hôi, tim đau gần chết. Hắn liền ôm lấy nàng, trong lòng có ngàn vạn lời cũng không thể nói ra được. Lúc sau, hắn mới nghẹn ngào nói:
- Xin lỗi.
Quý Hồng Nô hai mắt đầy nước mắt hạnh phúc, tựa đầu vào vai Lý Kỳ, mệt mỏi nói:
- Đại ca, Hồng Nô cảm thấy rất hạnh phúc.
Nàng vốn chính là tiểu thư khuê các, dù đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng từ trong xương cốt của nàng vẫn không thay đổi. Trong mắt, trong tim nàng chỉ có một người đàn ông mà nàng yêu thương và một đứa bé để nàng yêu thương. Nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dường như đã có tất cả rồi.
Hai người cứ như vậy im lặng bên nhau. Mặc dù Lý Kỳ có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng, hắn thấy Quý Hồng Nô mệt mỏi quá rồi, nên cũng không nói gì nữa. Có thể ôm Quý Hồng Nô như vậy, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
- Oa …!
Lúc này, một tiếng khóc nỉ non vang lên phá vỡ bức tranh đầm ấm.
Đương nhiên, đây có lẽ chỉ là một sự khởi đầu mà thôi.
Quý Hồng Nô vừa nghe thấy tiếng khóc này, liền tỉnh táo tinh thần, nói:
- Mẹ nuôi, con muốn được nhìn thấy con của con.
Bạch phu nhân ôm đứa nhỏ đi lại, nói:
- Đồ ngốc, ngươi vốn chính là con của ngươi, ai dám không cho ngươi nhìn.
Nói xong, liền chuyển đứa bé lại.
Quý Hồng Nô ôm lấy đứa bé, nước mắt lăn dài, nhìn Lý Kỳ cảm động nói:
- Đại ca, huynh nhìn xem, đây là con của chúng ta. Đây là con của chúng ta.
Nước mắt trong mắt Lý Kỳ rưng rưng, nhớ lại lúc đầu Quý Hồng Nô đã từng nói muốn sinh con giúp hắn. Trong lòng không khỏi cảm kích, đồ ngốc, khi nào ngươi mới hiểu mình muốn gì. Nhìn đứa nhỏ trong lòng Quý Hồng Nô, nhưng lại thấy khuôn mắt trắng mịn, đáng yêu, ánh mắt dù chưa mở ra, bởi vì Lý Kỳ và Quý Hồng Nô đều là thuộc kiểu mi thành mày tú, cho nên đứa bé này cũng xme như là được thừa hưởng ưu điểm của hai người họ. Vừa nhìn đã thấy là một vị công tử tuấn tú rồi.
Lý Kỳ cẩn thận sờ sờ vào mặt của đứa bé, một cảm giác thân thiết bỗng sinh ra, nói:
- Con trai à con trai, một người cha là vua đầu bếp như ta, tương lai của con có lộc ăn rồi. Cha hiểu rất rõ, quả thực đáng giá nói chúc mừng một tiếng với con đó! Chúc mừng!
Bạch phu nhân, Quý Hồng Nô nghe Lý Kỳ nói câu đầu tiên này với con trai, không ngờ lại nói lời chúc mừng, không khỏi bật cười khanh khách.
Do vì Quý Hồng Nô vừa mới tiêu tốn quá nhiều thể lực. Mấy người bao quanh đứa nhỏ nói chuyện một chút, Bạch phu nhân liền để cho Quý Hồng Nô nghỉ ngơi. Cưỡng chế mang đứa nhỏ trong tay nàng đi. Lý Kỳ cũng biết, người phụ nữ lúc này rất yếu, phải được chăm sóc cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ bị bệnh sa dạ con. Do đó tự xung phong “đồng lõa” làm việc, an ủi Quý Hồng Nô vài câu, lại ở bên cạnh chăm sóc cho nàng. Mãi cho tới khi nàng ngủ rồi, mới nhẹ nhàng đi ra.
- Chậc chậc, đứa bé này thật là đáng yêu.
Lý Kỳ vừa đi ra, thấy Bạch Thì Trung cũng tới rồi, đang đùa vui với đứa bé, liền chắp tay nói:
- Bố vợ, người tới lúc nào thế?
- Ồ, lão phu vừa nghe tin Hồng Nô sắp sinh, liền đi tới đây.
Bạch Thì Trung nói xong là cười ha hả nói tiếp:
- Đúng rồi, Lý Kỳ, chúc mừng cậu, chúc mừng được quý tử!
Khó có được sự rộng lượng như vậy của đôi vợ chồng này. Trong lòng Lý Kỳ cảm thấy cảm kích, cười nói:
- Cùng vui, cùng vui.
Bạch phu nhân bỗng lên tiếng:
- Ây da, Lý Kỳ, tên của đứa bé này cậu nghĩ ra chưa.
- Khụ khụ khụ!
Lý Kỳ bị câu hỏi này khiến cho ho lớn một hồi, liền nói:
- Đang nghĩ, đang nghĩ.
Trong lòng lại nói, con trai, cha xin lỗi con.
Đầu hắn bỗng thấy choáng váng, ngay cả chút nghỉ ngơi cũng không có, nào nhớ ra được phải nghĩ tên cho con! Nhưng lời này cũng không thể nói ra được.
Bạch phu nhân liếc mắt nhìn Lý Kỳ, hiểu ý cười.
Không đúng rồi, đứng trước mặt là Thái Kinh và Bạch Thì Trung, đều là Tể tướng, không thể không nói gì được. Hơn nữa, người xưa đặt tên đều được nghiên cứu, lại không có từ điển và máy tính. Nếu mình lấy tên không hay, chẳng phải là phủ quyết họ sao? Sao không đem nhiệm vụ này giao cho họ? Trong lòng Lý Kỳ đã định ra chủ ý, nói:
- Thái sư, bố vợ, các người cũng biết tại hạ tài sơ học thiển, hay là hai người giúp tiểu nhi đi.