Hai quân đối chọi, bình an vô sự qua ba ngày.
Doanh trại đội đen.
Chủng Sư Đạo dẫn theo Phạm Tín, Hà Xung tản bộ dọc sông Kim Thủy, so với đám người Nhạc Phi đang nghĩ không ra cách thì Chủng Sư Đạo lại thoải mái ung dung, gương mặt vẫn mang theo nụ cười, rất có phong phạm đại tướng.Nhưng Hà Xung thì không còn cách nào bình tĩnh nữa, liên tục mấy ngày bọn họ không ngừng chạy quanh ngoại thành, hôm nay vừa mới dựng xong doanh trại, ngày mai rất có thể phải nhổ trại xuất phát, điều này làm gã hoang mang trong lòng, bèn hỏi:
- Chủng Tướng quân, khi nào thì chúng ta tiến công.
Chủng Sư Đạo ha ha nói:
- Sắp rồi, sắp rồi.
Lại là câu này? Hà Xung nghe mà buồn bực không thôi, bởi vì mỗi lần gã hỏi thì Chủng Sư Đạo đều nói câu này qua loa lấy lệ với gã, nhưng lại không có hành động gì cả.
Lúc này một do thám cưỡi ngựa tới, chính là Nhạc Phiên.- Mạt tướng tham kiến Tướng quân.
- Miễn lễ.
Chủng Sư Đạo duỗi tay, hỏi:
- Nhạc Phiên, đối phương bố trí thế nào.
Nhạc Phiên chần chừ một lát, nói:
- Hồi bẩm Tướng quân, cũng giống như mấy lần trước, đối phương đã bố trí hoàn tất từ sớm, nếu mạnh mẽ tiến công thì gần như không có cơ hội.
Chủng Sư Đạo vuốt chòm râu rậm kia, ha ha nói:
- Xem ra bọn họ làm rất tốt mà.
Đối phương muốn chúng ta không thể thừa cơ được, người còn cười nữa, đây làThống soái gì vậy! Đám tướng lĩnh Hà Xung không khỏi cảm thấy có chút buồn bực.
Sau khi Phạm Tín nghe xong thì hơi trầm ngâm, hiếu kỳ nói:
- Chủng công, sắp xếp mấy ngày nay của người lẽ nào là khảo nghiệm năng lực ứng biến của bọn họ?
Chủng Sư Đạo gật đầu nói:
- Cũng có ý này trong đó. Lần này suy cho cùng cũng là diễn tập thôi. À, các ngươi còn nhớ mục đích của lần diễn tập này không?
Nhạc Phiên nói:
- Mục đích lần diễn tập này là để hoàn thiện bố phòng của Kinh sư.