Y Nhĩ Đặc sở dĩ muốn có được bí phương của đồ hộp, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hoàn cảnh quân sự đặc thù ở quốc gia của bọn họ. Đế quốc Byzantine vốn dĩ gọi là Đế quốc Đông La Mã, kỳ thật bọn họ cùng với đế quốc Đại Thực thành lập bởi người Ả Rập là kẻ thù cũ, hai bên không ngừng đánh đánh ngừng ngừng, không biết bao nhiêu năm rồi, đừng nhìn bọ họ kết phường ép Lý Kỳ phải ra mặt, đấy chỉ là vì trong lúc đó, bọn họ thống nhất được lợi ích với nhau, kỳ thật trong lén lút vẫn là trạng thái đối địch.
Đây cũng là lý do khiến y vội vã đoạt ở phía trước Mohamed đến cầu kiến Lý Kỳ.
Nhưng mà, Byzantine và Đại Thực hoặc là các nước ở Châu Phi hầu như là có chiến tranh xoay quanh Địa Trung Hải.
Đế quốc Byzantine sở dĩ hùng mạnh, bởi vì bọn họ có được thế lực hải quân hùng mạnh nhất Địa Trung Hải. Vì vậy lực lượng của hải quân có vai trò mấu chốt đối với việc sinh tồn và khếch trương của đế quốc bọn họ.
Hiện giờ, bọn họ muốn tiến thêm một bước củng cố bá quyền trên biển của mình, như vậy, đồ hộp là không thể thiếu, kỳ thật ở hậu thế, đồ hộp xuất hiện cũng là do binh lính trên biển trường kỳ không được ăn rau quả, hoa quả tươi khiến cho bị chứng phôi huyết, mất đi sinh mệnh, vấn đề ở các quốc gia có hải quân là một vấn đề khó giải quyết. Nhưng, bởi vì Lý Kỳ xuyên qua, đồ hộp được xuất hiện sớm hơn mấy trăm năm, cũng giải quyết được vấn đề này luôn, có thể tưởng tượng, một nhánh hải quân có đồ hộp, đối mặt với một nhánh hải quân không có đồ hộp, rõ ràng đã nắm giữ ưu thế tuyệt đối rồi.
Đáng tiếc, Lý Kỳ cũng hiểu được đạo lý này, nếu hắn chỉ là một thương nhân, nói không chừng sẽ động tâm, nhưng hắn lại gánh vác trách nhiệm huấn luyện một đội hải quân hùng mạnh cho Đại Tống, mà đồ hộp chính là ưu thế lớn nhất mà một đầu bếp như hắn có thể mang đến.
Đây là thổ hào thực sự nha, người khác đưa tiền, đưa bảo bối, ngươi đưa luôn một cái đảo nhỏ. Lý Kỳ nghe vậy có chút sững sờ, nếu ở đời sau, hắn đã đáp ứng luoon rồi, nhưng hiện giờ cũng không có công pháp quốc tế, mỗi nước cũng giống như cường đạo vậy. Địa Trung Hải cách xa Đại Tống cả vạn dặm, không có quân đội bảo hộ, lời cam đoan gì cũng không chắc chắn đươc. Cho nên, hắn vẫn cự tuyệt Y Nhĩ Đặc.
Điều này làm cho Y Nhĩ Đặc vô cùng thất vọng, nhưng không có cách nào giải quyế, hải quân của y lại không đánh đến đây được, như vậy, y chỉ có thể thất vọng mà về.
Ngày kế, Mohamed dẫn dắt toàn bộ đặc phái viên nước mình tới cửa cầu kiến.
Trong vòng một ngày, Lý Kỳ đã sai Tần Cối đi nghe ngóng rõ ràng về ân oán của Byzantine và Đại Thực. Đêm qua, hắn cũng đã dự đoán được hôm nay Mohamed tất nhiên sẽ tới cửa cầu kiến, hắn cũng đã hiểu được vì sao bọn họ phải người sau tiếp người trước cầu kiến thấy mình, cùng với nguyên nhân căn bản xuất hiện ván bài kia.
Lý Kỳ lại dẫn liên can hạ nhân đi ra nghênh đón.
Mohamed vừa thấy được Lý Kỳ, đã nhanh chóng dùng phương thức của người Hán thật sâu vái chào Lý Kỳ, cảm kích nói:
- Kinh tế sử, ân cứu mạng của ngài, Saudi không biết lấy gì để hồi báo, kính xin Kinh tế sử nhận một lễ của Saudi.
Lý Kỳ không ngời đến điểm này, sửng sốt một chút, vội vàng nâng Mohamed dậy, nói:
- Saudi vương tử nói quá lời rồi, kỳ thật việc này ta cũng có trách nhiệm.
- A?
Mohamed kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ duỗi ta ra nói:
- Các vị, chúng ta vào phòng rồi nói sau.
Lúc vào đến trong phòng, đám người Mohamed ngay lập tức vây quanh lò sưởi trong tường đang hừng hực thiêu đốt, tấm tắc kêu kỳ lạ. Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lò sưởi trong tường, nhưng bọn họ hỏi qua nhiều người, không ai biết mấu chốt của nói, chỉ biết đây là do Lý Kỳ phát minh thôi.
Một Đặc phái viên của Đại Thực cười hỏi:
- Kinh tế sử, nghe nói ngài là người phát minh ra lò sưởi tường tường?
Nếu ta nói không phải, ngươi khẳng định lại cho rằng trong đó có bí quyết gì, kỹ thuật này cũng muốn dùng tiền mua nha! Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Thực không dám dấu, kỳ thật cấu tứ của lò sưởi trong tường là do ta nói ra, nhưng không phải do ta làm được, mà là do bàn tay tài hoa của những thợ thủ công ở Đại Tống tạo nên.
Quả nhiên, Mohamed sau khi nghe xong, trong mắt hiện lên một chút thất vọng, hiển nhiên, bọn họ muốn mang lò sưởi trong tường về Tây Vực, đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Đồng thời, y cũng hiểu được, hôm nay y gặp phải đối thủ tuyệt đối là một vị thương nhân tính toán tỉ mỉ, y cười ha ha nói:
- Quý quốc thật đúng là địa linh nhân kiệt, lò sưởi trong tường này thật sự là thứ tốt.
Tiểu dạng! Muốn cùng ca diễn hả. Lý Kỳ vô cùng “hào phóng” nói:
- Saudi vương tử, đây chỉ là một cái bếp nấu thôi, nếu quý quốc có cần, đợi đoàn đội kiến trúc của Túy Tiên Cư từ Giang Nam trở về, ta sẽ sai bọn họ đi tới quý quốc, trợ giúp quý quốc kiến tạo lò sưởi trong tường là được, thậm chí có thể phái một đoàn đội trú đóng tại quý quốc.
Người này thật khôn khéo, cho dù là một cái bếp nấu nho nhỏ, hắn cũng không dễ dàng nhả ra. Mohamed liếc nhìn Lý Kỳ, trong lòng biết hôm nay khó mà chiếm tiện nghi từ trên người hắn được. Y cười cười nói:
- Vậy thì làm phiền Kinh tế sử rồi.
- Nào có, nào có
Lý Kỳ giơ tay ra hiệu nói:
- Các vị, mời ngồi, mời ngồi.
Những người vây quanh lò sưởi trong tường trước tiên ngồi xuống.
Mohamed hỏi:
- Đúng rồi, những lời Kinh tế sử nói trước cửa là có ý gì?
Lý Kỳ thở dài giải thích:
- Kỳ thật tại buổi tối kia, ta thấy ngài càng ăn càng hưng phấn, tại ngày mùa đông như này mà mồ hôi rơi như mưa, thì ta chỉ biết là ngài đã dùng quá liều lượng rồi, vốn lúc đấy ta có thể ngăn cản rồi, chỉ có điều ---.
Tuy rằng Lý Kỳ còn chưa dứt lời, nhưng Mohamed cũng đã hiểu được, vội nói:
- Kinh tế sử ngàn vạn đừng nói vậy, mặc dù lúc ấy Kinh tế sử nói lời cản lại nhưng chưa chắc ta đã nghe theo, gây chuyện không tốt, có khi trong lòng còn sinh nghi, hiện tại nhớ lại, kỳ thật ngài đã nhiều lần âm thầm nhắc nhở ta, chỉ tại ta quá ngu dốt, không kịp phản ứng, tất cả đều do ta tự làm tự chịu, nếu không có Kinh tế sử, chỉ sợ ta đã – tóm lại, lần này thật sự phải cảm tạ Kinh tế sử rồi.
- Saudi vương tử khách khí quá rồi, các vị đều là những khách nhân tôn quý nhất của Đại Tống, chẳng lẽ ta có thể thấy chết mà không cứu sao.
Lý Kỳ khách khí nói.
Mohamed khẽ vuốt cằm, biểu thị lòng biết ơn, lại nói:
- Ta nghe người phía dười nói, Kinh tế sử tựa hồ vô cùng hiểu biết loại quả này, còn nói ở quê của ngài loại quả này có tên là hạt cà phê? Chẳng lẽ gia hương của Kinh tế sử cũng có loại quả này?
Không xong! Lừa dối hơi quá. Đôi mắt Lý Kỳ chuyển chuyển, đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Nói đến hạt cà phê, ôi, tại hạ thật sự là đứa con bất hiếu!
Mohamed hiếu kỳ hỏi:
- Bất hiếu? Tại sao Kinh tế sử lại nói vậy?
Lý Kỳ bắt đầu nói dối:
- Không dối gạt các vị, kỳ thật tổ tiên của ta từng đi qua quý quốc, còn thấy được loại quả kia, sau đó có mua chút hạt giống trở về trồng trọt tại quê hương, gọi là cây cà phê, đáng tiếc, tại hạ còn nhỏ không hiểu chuyện, làm chết mất ba cây còn sống, cho nên bị gia phụ hung hăng cuồng ẩu --- ách… Trách mắng tại hạ một trận. Tại hạ đã từng lập lời thề, lúc sinh thời nhất định phải trả lại cho phụ thân ba cây đấy, hiện giờ xem ra, việc này dường như còn khó hơn lên trời.
Nói đến mặt sau, thanh âm của hắn đã bắt đầu nghẹn ngào, kỹ xảo biểu diễn đạt tiêu chuẩn nha!
Dù sao Mohamed mới giao tiếp lần thứ hai với Lý Kỳ, làm sao biết được vị Kinh tế sử này không giống với những quan viên Đại Tống khác. Mấy thứ như quân tử chi đạo hắn cũng không hiểu, há miệng chính là nói dối, số người đã bị hắn lừa gạt nhiều không kể xiết. Y thấy hắn nói xúc động như vậy thì rất tin tưởng không hề nghi ngờ, nghĩ thầm rằng, hắn đã có ân cứu mạng với ta, sao ta không mượn chuyện này để đền đáp luôn. Cũng dễ dàng cho việc thành lập tình hữu nghị. Y cười ha ha nói:
- Kinh tế sử thật sự là một người con có hiếu. Kỳ thật chuyện này cũng không khó gì. Ta cũng không biết Kinh tế sử có duyên với loại quả này như vậy, vì thế cũng không mang cây giống đến đây, tuy nhiên, lần này trở về, ta sẽ lập tức sai người tặng Kinh tế sử một ít cây giống để báo đáp ân cứu mạng của Kinh tế sử, ngài thấy vậy có được không?
Đương nhiên không được. Các ngươi hiểu biết về cà phê sao? Lại nói, đợi các ngươi chậm rì rì đưa tới thì ta phải chờ đến ngày tháng năm nào nha! Lý Kỳ mừng rỡ như điên nói:
- Vậy thì rất cảm kích. Tuy nhiên tại hạ sao dám làm phiền Saudi vương tử tự mình động thủ. Ta thấy như này đi, lúc các vị trở về, trùng hợp có chút thương nhân của Đại Tống cũng phải sang quý quốc buôn bán, vậy thì để họ thuận tiện mang về là được, chỉ có điều lúc ấy làm phiền Saudi vương tử giúp bọn họ một chút. Còn nữa, mong rằng Saudi vương tử đừng nói đến ân cứu mạng, điều đấy khiến Lý Kỳ thật sự là hổ thẹn nha!
- Phải phải phải, cứ làm theo lời Kinh tế sử nói, tấm lòng nhân hậu của Kinh tế sử khiến Saudi khâm phục vô cùng.
Oa! Lão tử sống hai đời, đây vẫn là lần đầu tiên nghe người khác khen ta có tấm lòng nhân hậu, thật sự làm người cảm động quá, tuy nhiên, không phải là tên nhãi này không hiểu nhiều về tiếng Hán nên dùng thành ngữ bậy bạ chứ? Hai mắt Lý Kỳ rưng rưng, nói:
- Saudi vương tử hiểu rõ về tại hạ quá, ta có dự cảm, hạt cà phê sẽ trở thành bằng chứng cho tình hữu nghị giữa hai nước chúng ta.
Vị Kinh tế sử này thật là một người chí tình chí nghĩa a! Mohamed thấy Lý Kỳ dễ dàng bị mình cảm động như vậy, không khỏi cảm thấy có chút không ngờ đến, không biết rằng Lý Kỳ thấy kích động vui sướng là vì nghĩ đến hạt cà phê sắp có, hắn sao có thể bị một đại nam nhân miệng đầy râu mép khiến cho cảm động được!
Đối với Lý Kỳ, hạt cà phê mới là hạng nhất đại sự ngày hôm nay, hiện giờ chưa có bột cà phê, người Ả Rập vẫn còn phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất, trực tiếp ăn cà phê một cách dã man, hấp thụ nước, có thể tưởng tượng, một khi nghiên cứu ra cà phê, sẽ kéo theo kinh tế rất nhiều, triều đình cũng có thể đạt được lợi ích không nhỏ, thậm chí không chỉ như thế.
Nhưng, quá trình này đơn giản hơn Lý Kỳ nghĩ nhiều, chủ yếu là do hắn đã cứu Mohamed một mạng, tiếp nữa, hiện giờ hạt cà phê dù có giá trị thì cũng kém xa so với lương thực, cho nên, Mohamed mới đáp ứng sảng khoái như vậy. Cũng không biết nếu năm sau khi y được uống chén cà phê đầu tiên có giá trị xa xỉ thì đến tột cùng y sẽ vì quyết định hôm nay cảm thấy kiêu ngạo hay buồn bực.
Mấy người lại khách sáo nói vài câu. Mohamed lại lập tức nghiêm mặt nói:
- Thực không dám dấu, hôm nay chúng ta tới cửa, là có chuyện muốn xin Kinh tế sử tương trợ.
Hiển nhiên, y đã biết việc Y Nhĩ Đặc thất bại trở về, cho nên, y không học theo Y Nhĩ Đặc trực tiếp dùng vàng bạc đả động Lý Kỳ mà dùng một tiếng “xin” , không thể nghi ngờ là điều này kéo thành ý cao hơn một ít.
Lý Kỳ cười khổ hỏi:
- Saudi vương tử đến đây không phải vì đồ hộp chứ?
Mohamed đáp:
- Đúng vậy.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nói vậy chắc Saudi vương tử cúng biết, cũng vì chuyện này, ngày hôm qua ta đã cự tuyệt Y Nhĩ Đặc, ta thấy Saudi vương tử phải về tay không rồi.
Lúc này, một thương nhân người Đại Thực nói:
- Gần đây nghe nói quý quốc từ đề nghị của Kinh tế sử, muốn mở ra việc mậu dịch trên biển, nhưng nếu không có đồ hộp…, chúng ta cũng không dám dễ dàng ngồi thuyền đến quý quốc, thì việc mậu dịch trên biển này làm sao làm được. Hơn nữa, chuyện này cũng có ảnh hưởng không tốt đến Hội Nghị Thượng Đỉnh của năm nước vừa được thành lập, ta nghĩ rằng Kinh tế sử phải lấy đại cục làm trọng chứ.
Mohamed lập tức nói theo:
- Đúng vậy, việc buôn bán vốn là có được có mất, nếu chỉ các ngươi buôn bán có lời, thì người khác cũng sẽ không buôn bán nữa. Nước Đại Thực chúng ta vẫn luôn vô cùng coi trọng việc lui tới cùng quý quốc, nếu như có đồ hộp, việc buôn bán trên biển sẽ phát triển không được tốt lắm, nếu Kinh tế sử vẫn cứ cương quyết như vậy thì chỉ sợ việc buôn bán trên biển này chỉ là trò chơi của quý quốc cùng hai nước nhỏ Cao Ly và Nhật Bản.
Bọn họ vừa nói vậy, có vẻ Lý Kỳ thực sự có chút đuối lý, so với thế công bằng vàng bạc của Y Nhĩ Đặc hôm qua lợi hại hơn. Bên này thì ngươi nói phải phát triển mạnh mậu dịch trên biển, bên kia lại hạn chế tính lưu thông và tính liên tục của mậu dịch trên biển, đây không phải là tự vả vào miệng mình sao.
Kỳ thật Lý Kỳ cũng không băn khoăn một chút tiền này, kỹ thật đồ hộp có công khai hay không, thật ra cùng bản thân hắn không có quan hệ quá lớn, mấu chốt trong đó còn bao hàm lợi ích của Đại Tống, Đại Tống có được kỹ thuật đồ hộp, sẽ nắm giữ được quyền chủ đạo nhất định trên biển, thậm chí có thể phát huy nguyên vẹn tác dụng của quân sự, hiện giờ các quốc gia xung quanh Đại Tống đều như hổ rình mồi, hắn cũng không dám đem bí phương này ra công khai.
Lý Kỳ trầm tư hồi lâu, vẫn lắc đầu nói:
- Các vị nói rất có lý, vấn đề này Y Nhĩ Đặc cũng đã nói với ta, nhưng ta vẫn không thể đáp ứng được, lý do thì ta đã từng nói rồi, các vị có thể đoán được, tuy nhiên, các vị yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp các vị giải quyết vấn đề này, tranh thủ để đồ hộp có thể đưa đến quốc gia của các vị.