Khi đó Lý Kỳ còn đang đắc trí, người khác gặp người lớn trong nhà sống dở chết dở, căng thẳng vô cùng. Còn mình thì gặp người lớn trong nhà thì lại thoải mái như vậy, thật đúng là cùng người không cùng mệnh.
Sau đó tới thời Bắc Tống, hắn đã có bốn người vợ. Ba người vợ trong số đó, một người phụ mẫu đều qua đời rồi. Một người thì bị vứt bỏ. Người còn lại thì phụ thân khỏe mạnh, chỉ là không biết hiện giờ đang ẩn nấp ở nơi rừng sâu nào. Cha mẹ của Bạch Thiển Dạ đều ở kinh thành, nhưng Bạch Thì Trung và hắn căn bản không thể ở cùng nhau được. Còn Bạch phu nhân và hắn cũng xem như là kỳ phùng địch thủ. Song, chỉ số thông minh của Bạch phu nhân quá biến thái, còn phải hỏi gì nữa, hai mắt hầu như đều nhìn thấy rõ mọi thứ.
Cho nên, nghiêm chỉnh mà nói, Lý Kỳ vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Song, vấn đề là, đây không phải là nhạc mẫu của hắn, cũng không phải là nhạc mẫu tương lai. Bầu không khí này có chút kỳ lạ, tài ăn nói từ trước đến giờ của Lý Kỳ rất tốt, lại bị Vương phu nhân ép dồn tới đường cùng, mặt vã mồ hồi, má ơi! Chuyện này quả thật kinh khủng quá đi.
Vương phu nhân hỏi xong, bỗng thấy Lý Kỳ mặt vã mồ hôi hột, bỗng tỉnh ngộ, liền nhìn Vương Trọng Lăng. Vương Trọng Lăng liền tiếp lời, lại nói chuyện toán lý hóa với Lý Kỳ!
Đây coi như là xong rồi! Lý Kỳ liền uống một ngụm trà để nén xuống. Thầm nghĩ, xem ra bà Vương này còn hung dữ hơn cả mẹ vợ mình! Chuyện này nếu là trước đây, Lý Kỳ cũng cảm thấy không thể kiên nhẫn được. Nhưng, có Vương phu nhân như bắn phát súng mở màn đặt câu hỏi trước, lời hỏi han của Vương Trọng Lăng xem như là gặp gió xuân! Lúc này mới từ từ thở dài, chưa bao giờ Vương Trọng Lăng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của Lý Kỳ như vậy.
Vương Trọng Lăng này nói tới vấn đề chuyên nghiệp này, lập tức tinh thần tỉnh táo, càng nói càng cuốn hút.
Vương phu nhân đứng bên cạnh vốn định uống một ngụm trà, nghỉ ngơi một chút, cũng không còn chuyện gì của bà nữa. Mấy lần định chen vào nhưng không có cơ hội, bà nhíu mày lại, bỗng lên tiếng:
- Trọng Lăng ….
Vương Trọng Lăng đúng là nói cũng không nói quá, căn bản không có chú ý.
Lý Kỳ nghe thấy thế, nhưng hắn cũng giả như không nghe thấy gì, tiếp tục trả lời câu hỏi của Vương Trọng Lăng.
Sắc mặt Vương phu nhân có chút không vui, trầm giọng nói:
- Vương Trọng Lăng.
Lúc này Vương Trọng Lăng mới nghe thấy, liền hỏi:
- Phu nhân, có chuyện gì thế?
Có chuyện gì? Vương phu nhân nhìn Vương Trọng Lăng, khóe mắt có chút tức giận, ngoài miệng mỉm cười nói:
- Nơi này quá ồn rồi, ông và Lý Kỳ tới hậu viện nói chuyện đi.
Vương Trọng Lăng hơi giật mình, liền nói:
- Vâng vâng vâng.
Nói xong lại quay sang Lý Kỳ nói:
- Lý Kỳ, ngươi thấy thế nào?
- Tự nhiên, thế nào cũng được!
Lý Kỳ đứng lên, quay sang nói với Quý Hồng Nô:
- Hồng Nô, muội ở đây nhé, ta và Vương thúc thúc ra phía sau nói chuyện chút.
- Ừ.
Ra khỏi tiền sảnh, Lý Kỳ dường như thở dài một tiếng, trong lòng có chút hiếu kỳ, liền hỏi:
- Vương thúc thúc, thúc có thấy Vương di hôm nay có gì lạ không?
Vương Trọng Lăng dường như đang muốn hỏi, liền nói:
- Ngươi nói gì?
- Ách …. Ta là nói, Vương di hôm nay hình như rất nhiệt tình với cháu!
Lý Kỳ nói xong liền cười, nói tiếp:
- Vương thúc thúc, ban đầu phu nhân đã giúp ta không ít việc. Ân tình này ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Nếu có gì khó khăn, cứ nói một câu là được.
Trong lòng lại nhủ, nói thì nói, hứa hay không lại là chuyện khác.
Vương Trọng Lăng nhíu mày nhìn Lý Kỳ, không nói thêm gì nữa.
Lý Kỳ bị ông ta nhìn chằm chằm cảm thấy hoang mang, liền lùi một bước nói:
- Vương thúc thúc, ngươi …. Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?
Vương Trọng Lăng bỗng giật mình, cười mắng:
- Tiểu tử ngươi không phải muốn vợ chồng ta nịnh bợ ngươi đấy chứ?
- Lẽ nào không phải …. Không không không, cháu tuyệt đối không phải là có ý này. Ý của cháu là, Vương thúc thúc có chỗ nào cần cháu giúp.
Lý Kỳ cười nói miễn cưỡng, trong lòng thầm mắng, mẹ nó! Vương Trọng Lăng ngươi đức hạnh gì ta không biết sao? So với kẻ thương nhân như ta còn hơn cả thương nhân, không có lợi nha đầu ngươi tuyệt đối không thể xum xoe.
- Chuyện này cũng tương tự như vậy!
Vương Trọng Lăng gật đầu, nói:
- Nhưng, ta thật sự có chuyện muốn ngươi giúp.
Xem đi! Biết ngay là như vậy mà! Mắt Lý Kỳ nhất thời đảo lên đảo xuống vài cái.
Vương Trọng Lăng thấy biểu hiện này của hắn, sao lại không biết là hắn đang nghĩ gì chứ? Liền nói:
- Tiểu tử ngươi lại nghĩ đi đâu thế? Ta muốn nói với ngươi chuyện riêng tư, không phải là chuyện công. Hơn nữa, chuyện này ngươi chính là bụng làm dạ chịu.
Chuyện công chuyện tư đều không phải là chuyện sao? Chiêu này ta cũng biết rồi. Lý Kỳ liền mỉm cười nói:
- Vậy không biết là chuyện gì?
Vương Trọng Lăng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo lên đảo xuống mấy cái, nói nhỏ:
- Lý Kỳ, cũng không phải là Vương thúc thúc không biết đạo lý, chỉ là Vương thúc thúc cảm thấy, ngươi có lẽ là phải phụ trách tiểu nữ.
- Ây da!
Vương Trọng Lăng vừa nói dứt lời, Lý Kỳ liền lao đầu lên phía trước, suýt ngã. Thật không dễ dàng gì mới giữ vững người cơ thể. Hóa ra là cành cây vừa cắm xuống đẩy hắn đi. Nhưng điều này còn không đáng sợ bằng lời của Vương Trọng Lăng. Kinh ngạc nhìn Vương Trọng Lăng nói:
- Vương thúc thúc, người vừa nói cái gì?
Vương thúc thúc sầm mặt nói:
- Ngươi có phải là cố ý trêu đùa lão phu không? Hay là không muốn phụ trách chuyện này?
Mẹ kiếp! Nha đầu ngươi không phải là lão hồ đồ đấy chứ? Vừa tới đã muốn một thanh niên chính trực phụ trách con gái ngươi rồi. Ngươi đây không phải là bôi nhọ ta sao? Lý Kỳ tức giận nói:
- Vương thúc thúc, người thật là quá giảng đạo lý rồi. Nhưng, người liệu có tìm nhầm người rồi không? Ta phụ trách cái gì chứ? Con gái người ta chỉ gặp một …. Ừ, ngươi nói không phải là Tần phu nhân chứ?
Nếu không phải Lý Kỳ mang danh hiệu Kinh tế sử trên lưng, Vương Trọng Lăng thật sự sẽ tung một cái tát qua đó, liền nói:
- Vậy ngươi nghĩ là người con gái nào?
Mẹ kiếp! Chuyện này ngươi không thể trách ta! Ngươi nói thiên mã hành không, ta nào có phản ứng lại kịp. Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Ta không nói như vậy, người con gái nào của thúc đều không tới phiên ta chịu trách nhiệm!
Vương Trọng Lăng đảo đảo mắt, nói:
- Lý Kỳ, không ngờ ngươi lại là người vong ân phụ nghĩa như vậy.
Lý Kỳ nói:
- Nếu ta vong ân phụ nghĩa, hôm nay ta đã không tới đây. Hôm qua Thái tử còn hẹn ta đi xem đá bóng. Vương thúc thúc, người kiến thức rộng rãi, tìm một người trọng tình trọng nghĩa hơn ta xem xem.
Lời này chắc chắn Vương Trọng Lăng có chút nghèo từ rồi. Ngữ khí hơi chậm rãi, nói:
- Lý Kỳ, không phải Vương thúc thúc ép ngươi ….
Lý Kỳ liền nói:
- Nhưng ta thấy chính là ý này.
Vương Trọng Lăng trừng mắt lườm hắn một cái, nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi ở Tần phủ bao lâu rồi?
Lý Kỳ sửng sốt, nói:
- Hai ba năm rồi.
Vương Trọng Lăng lại nói:
- Tam nương, nó mới bao nhiêu ….
Lý Kỳ lại một lần nữa ngắt lời gã, nói:
- Chuyện này không liên quan gì tới ta!
- Ngươi có thể để lão phu nói hết được không?
- Nếu có thể lựa chọn, ta nguyện không cần!
Lý Kỳ trả lời dứt khoát.
Vương Trọng Lăng bị Lý Kỳ làm cho tức điên lên, cũng chơi xấu nói:
- Chuyện này không được rồi, hôm nay ngươi không nghe hết lời này của ta không được.
Lão hàng này đã nhìn đúng khuyết điểm kính già yêu trẻ của mình rồi! Lý Kỳ cực không muốn nói:
- Vậy người nói đi, ta có quyền phủ quyết.
Quyền phủ quyết? Vương Trọng Lăng bất đắc dĩ gật đầu, thở dài, tiếp tục nói:
- Tam nương hiện giờ còn trẻ như vậy, muốn thủ tiết, thật là đáng thương. Thật đúng là một đứa bé mệnh khổ. Ban đầu ta cũng không nên đối xử với nó như vậy. Nhưng, nếu nó nghe lời ta, thì sao có chuyện như ngày hôm nay được.
Nói tới đây, ông liền khoát tay nói:
- Thôi đi, thôi đi, chuyện trước đây không nói tới nữa. Nhưng ta và Vương di của ngươi, tuyệt đối không thể để Tam nương vì cái tên quỷ mệnh đoản này mà sống cô quả ….
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Vương thúc thúc, người này đã chết rồi, người hẳn là nên tích chút đức.
Vương Trọng Lăng liền nổi trận lôi đình, thoáng chốc liền mắng chửi:
- Ta phải tích đức gì? Ta chính là muốn mắng chửi nó đoản mệnh. Ta cũng chưa bao giờ thừa nhận nó là con rể ta. Nó hại con gái ta còn chưa đủ sao? Nếu lúc đầu không phải là nó, Tam nương sớm đã thành thân với Trịnh Nhị rồi. Bây giờ không chừng đã hạnh phúc biết bao rồi. Ta cũng không có gì phải sợ nói cho ngươi biết, trên thế giới này ta không hề hận ai, ta hận cái tên đoản mệnh đó. Tam nương là con gái yêu quý nhất của ta. Ta đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết cho nó. Nhưng bây giờ lại …. Cục tức này ta đến giờ vẫn không nuốt xuống được. Tần gia họ tuyệt hậu rồi. Đó chính là báo ứng, vì sao lại muốn Tam nương chịu tội này?
Mẹ kiếp! Ngươi chửi nó thì chửi nó, vì sao lại phun nước bọt vào đầu vào mặt ta? Ta chọc ai gây với ai chứ? Lý Kỳ liền lau mặt, nói:
- Hay hay hay, Vương thúc thúc chửi rất hay. Dù sao nửa đêm y muốn tìm cũng là đi tìm thúc để nói chuyện.
Vương Trọng Lăng sửng sốt, liền tức giận nói:
- Ngươi đừng có hù dọa lão phu ở đây. Nếu nó dám tới tìm lão phu, vậy thì càng tốt. Ta thế nào cũng sẽ chửi cho nó hồn siêu phách lạc.
Bá đạo! Chuyện này có bao nhiêu oán khí! Lý Kỳ rốt cuộc đã bị đánh bại hoàn toàn, tức giận nói:
- Chuyện này người nói với ta cũng vô ích. Ta lại không thể gọi nó tới tìm người được.
- Thôi đi, thôi đi, chuyện này dù sao cũng không liên quan gì tới ngươi.
Vương Trọng Lăng chửi cũng mệt rồi, thở hổn hển nói tiếp:
- Nói vậy ngươi cũng biết, năm ngoái ta và Vương di của ngươi vẫn luôn vì Tam nương mà tìm một nhà chồng tốt. Nhưng, tìm được mấy nhà tốt, đối phương đều không đồng ý.
Lý Kỳ gật đầu, bỗng ngẩn người ra nói:
- Vương thúc thúc, người làm phản đó à, chẳng phải phu nhân cũng không đồng ý sao?
Vương Trọng Lăng nói:
- Ngươi thì biết cái gì? Những người mà Tam nương từ chối đó đều là có chút bình thường. Những nhà có gia thế thực sự, tướng mạo, học vấn thì đều kính Tam nương từ xa.
Vẻ mặt Lý Kỳ hồ nghi nói:
- Vương thúc thúc, người đây là đứa bé đang nằm mơ à? Bộ dạng như vậy, học thức như vậy, sao có thể xuất hiện hiện tượng kính từ xa? Chuyện này ta không tin, vậy ta sẽ bị một chùy vào đầu mất.
Vương Trọng Lăng nói:
- Chuyện này ngươi còn không tin, chính xác là trách nhiệm ở ngươi.