Một câu long trời lở đất!
Tiếng cười càn rỡ lại vang lên chói tai.
Tống triều từ khi khai quốc cho đến nay, cũng đã trải qua hơn trăm năm lịch sử, tám vị Hoàng đế, nhưng chưa có vị Hoàng đế nào ở trong chính điện chính mình, bị một đặc phái viên ngoại quốc châm chọc như vậy.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Đều nói vuốt mặt phải nể mũi, nhưng đặc phái viên Kim quốc này lại giẫm lên mặt mũi Đại Tống, người thần cùng phẫn nộ là không thể tránh khỏi.
Không ít kẻ sĩ chính nghĩa đứng ra, nghiêm khắc chỉ trích đặc phái viên Kim quốc.
Nhưng, ba vị đặc phái viên này cũng cười lạnh mà đáp trả, bọn họ sớm đã nhìn thấu tính xấu của người Tống, ta không thi lễ, ngươi làm gì được ta, người Đại Tống các ngươi ngoại trừ mồm mép thì còn cái gì?
Tiếu Tồn Chí cười lạnh nói: - Các ngươi kích động như vậy nhưng đã xem lại bản thân chưa? Chẳng lẽ lời này của ta có gì sai, lúc trước Thái tổ Thánh thượng chúng ta có ký hiệp ước trên biển với các ngươi, giấy trắng mực đen viết rõ, cùng xuất binh phản Liêu, không được thu nạp đầu hàng phản bội, mà các ngươi, cố ý kéo dài, không xuất binh đúng hạn, Thái tổ Thánh thượng chúng ta không tính toán với các ngươi thì thôi, ta cũng không bình luận thêm gì. Nhưng, các ngươi các ngươi có một thì sẽ có hai, có ba lần chống lại hiệp ước, nhiều lần thu nạp đầu hàng phản bội, tạo thành tổn thất không thể xoay chuyển được cho Đại Kim, tuy nói Thái tổ Thánh thượng chúng ta là người rộng rãi, một lần nữa dễ dàng tha thứ cho các ngươi, nhưng các ngươi lại đạp lên mặt mũi chúng ta, đây không phải là lật lọng, nói không giữ lời, đây gọi là gì? Chẳng lẽ đây là chuyện mà một quốc gia quân tử nên làm sao?
Lời của gã ta vang lên đanh thép, từng chữ rỉ máu, chân thật không thể nghi ngờ.
Quân thần Đại Tống đuối lý, đều không phản bác được, vì những lời gã ta nói đều là sự thật, là các ngươi bất nghĩa trước, sao có thể trách chúng ta bất nhân?
Đỗ Thanh Phong thấy quân thần Đại Tống đều trầm mặc không nói, đắc ý cười ha hả nói:
- Quốc gia quân tử? Xem ra chỉ là quốc gia tiểu nhân thôi.
- Các ngươi thật sự khinh người quá đáng. Quân thần trợn mắt phản đối, hận không thể dùng ánh mắt giết hết bọn chúng.
Đáng tiếc, ánh mắt không giết được người.
Ba vị đặc phái viên Đại Kim không sợ chút nào, vì đứng sau họ là sự ủng hộ của Kim quốc cường mạnh, cho nên, cho nên bọn họ hoàn toàn không hề sợ hãi. Tiếu Tồn Chí ha hả nói: - Ta thấy các ngươi mới là khinh người quá đáng, sau lưng giở thủ đoạn, còn định làm cái gì mà chính nhân quân tử, có bản lĩnh thì cùng Đại Kim ta chiến một trận mới gọi là bản lĩnh thật sự. Lần này ta đến đây, nếu các ngươi không thể cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, vậy chúng ta gặp nhau trên chiến trường.
Vừa nói đến chiến trường, quần thần đều kích thích, không ít người trong mắt lộ ra sự sợ hãi. Trong đó bao gồm Tống Huy Tông, Triệu Hoàn.
Đồng Quán đã từng chứng kiến sự lợi hại của người Kim, lần này phải đánh nhau, Đại Tống nhất định hoàn toàn không có sức chống đỡ, vội vàng nói: - Ba vị tạm thời bớt giận, ta thấy trong đó chắc chắn có gì hiểu lầm.
Tống Huy Huy Tông liên tục gật đầu. Hận không thể mở miệng cầu xin tha thứ, vua của một nước, không ngờ lại hèn nhát như vậy, thật sự là bất hạnh lớn của một nước.
- Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?
Tiếu Tồn Chí hoàn toàn không cho Đồng Quán nửa phần mặt mũi, nói:
- Việc này chứng cớ vô cùng xác thực, không thể chối cãi.
Đồng Quán vô cùng xấu hổ, không biết nói tiếp như thế nào.
Đặc phái viên Đại Kim vừa đến liền cho quần thần Đại Tống một đòn phủ đầu, làm mất hết mặt mũi Đại Tống, buồn cười hơn chính là, Đại Tống không có lời gì để nói.
Nhưng, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào một người.
Người này chính là Lý Kỳ.
Đổi trắng thay đen, chính là sở trường hay chơi của Lý Kỳ, nếu trên đời này có người có thể tẩy trắng chuyện này, bọn họ đều tin, ngoài Lý Kỳ ra, không có người thứ hai.
Bọn hôn quân dung thần các ngươi, người ta ỉa trên đầu các ngươi rồi, còn nói cái rắm gì nữa, khỏi quản bọn chúng có lý hay vô lý, trước làm thịt đã rồi nói sau, hiện giờ còn nói cái gì. Mặt mũi đều đã mất hết, ta thật quá phục các ngươi rồi.
Dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, Lý Kỳ không thể không một lần nữa ra mặt, tuy dù hắn đối với việc này mệt mỏi. Một bước đi ra, lắc đầu liên tục nói: - Sai rồi, sai rồi, tất cả đều sai rồi, cái đó --- cái đó ---, ngại quá, các hạ tên là gì?
-!
Quần thần Tống triều vừa nghe xong những lời dạo đầu này, im lặng không nói gì.
Tiếu Tồn Chí tức giận hừ một tiếng, nói: - Bổn nhân Tiếu Tồn Chí, ngươi là ai?
- Hóa ra là Tiêu huynh, nói hay lắm, hay lắm, tại hạ là Lý Kỳ, một Kinh tế sử nho nhỏ. Lý Kỳ ha hả cười nói.
Tiếu Tồn Chí vừa nghe thấy hai chữ "Lý Kỳ", biến sắc, theo bản năng đánh giá Lý Kỳ một phen, nói: - Ngươi chính là Kim Đao Trù Vương đó?
- Hư danh, hư danh, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Lý Kỳ xua tay nói: - Tại hạ có một lời, không biết có nên nói hay không.
Tiếu Tồn Chí nhìn thấy Lý Kỳ, liền thu hồi càn rỡ của mình, sắc mặt chuyển sang thận trọng, hiển nhiên đã nghe qua sự thích của Lý Kỳ khi còn ở phủ Yến Sơn, không dám khinh thường, nói: - Không biết Kinh tế sử có ý kiến gì?
Lý Kỳ nắm bàn tay, ho nhẹ một tiếng, nói: - Như thế này, bổn nhân tuy rẳng tuổi còn khá trẻ, nhưng lời nói thật sẽ không khiêm tốn, bổn nhân ở giới quan trường, thương trường cũng lăn lộn không ít năm, có thể nói là đã gặp vô số người, đừng nói đến người chim, ngay cả tượng đầu chim thân người cũng đã gặp, nhưng, vô sỉ giống ba vị đại nhân đây, Lý mỗ là lần đầu tiên thấy, thật sự có phúc ba đời, khâm phục, khâm phục.
Tượng đầu chim thân người?
Lời này Lý Kỳ vừa mới thốt ra, không ít người liền bật cười.
Tiếu Tồn Chí cả giận nói: - Thẳng nhãi nhà ngươi dám mắng ta, ngươi chẳng lẽ không sợ ---.
Lý Kỳ nhấc tay nói: - Ta biết Đại Kim các ngươi hơn trăm triệu hùng binh, gót sắt đi đến đâu, cũng như ôn dịch, không có lấy một ngọn cỏ sống được.
Tiếu Tồn Chí tức giận nói: - Ngươi biế thì tốt.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng ông ta đã cảm thấy không ổn, lại nói: - Quân Tống các ngươi mới là ôn dịch.
Lý Kỳ ha hả nói: - Là rối loạn, là rối loạn. Tại hạ văn chương có hạn, dùng từ không chuẩn, chớ trách chớ trách. Giống như câu nói vừa rồi của ta, kỳ thật ta nói các ngươi vô sỉ, là đang khen các ngươi, công phu đổi trắng thay đen này, thật sự không ai có thể sánh kịp, khó trách Kim quốc phái các ngươi tới, thật sự là hành động sáng suốt.
Tiếu Tồn Chí cười lạnh nói: - Nếu bàn về công phu đổi trắng thay đen, ta còn lâu mới đuổi kịp Kinh tế sử!
- Đừng, trước mặt các hạ, Lý mỗ không dám tự cao tự đại.
Tiếu Tồn Chí biết rằng luận công phu mắng chửi người, mình không phải là đối thủ của Lý Kỳ, nói: - Ta giờ có mệnh trong người, không nói nhăng nói cuội với ngươi, dù Kinh tế sử ngươi khua môi múa mép như lò xo, cũng không thể che dấu sự thật Nam triều các ngươi quay lưng lại với hiệp ước.
- Lại là quay lưng, có lẽ ta theo Nữ Chân các ngươi --- ai ôi!! Suýt nữa ta lại nói sai rồi, hẳn phải gọi các ngươi là người Hán Nữ Chân, nói thật, ta nghe nhiều nhất từ trong miệng các ngươi một câu, chính là "quay lưng với hiệp ước", đáng tiếc, không một lần nào nói trúng.
Tiếu Tồn Chí nghe trong lời hắn có ý cực kì châm chọc, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, nhưng cũng không dám mở lại đề tài này, tự động lờ đi, nói: - Vậy sao? Nhưng sự thật này cứng như sắt, ngươi đừng ngụy biện.
- Ta chưa bao giờ ngụy biện, bởi vì cái này hoàn toàn không phải là sự thật, nếu đã không phải là sự thật, ta vì sao phải ngụy biện.
Tiếu Tồn Chí được Lý Kỳ trả lời như vè đọc nhịu, làm cho ông ta ngẩn người, tức giận nói: - Được được được, vậy ngươi nói một chút ra coi.
Lý Kỳ cười nói: - Ngươi vừa mới nói, việc này chứng cớ vô cùng xác thực, không thể chối cãi. Có phải thế không?
- Là đúng thì thế nào?
Vậy ta miễn phí tặng ngươi bốn chữ --- rắm chó không kêu.
Phì phì phì!
Những đại thần kia sớm đã không nhịn được, nghe thấy bốn chữ này, lập tức có không ít người cười ra tiếng.
Tiếu Tồn Chí tức giận thiếu chút nữa sặc khí, cả giận nói: - Lời này cùa ngươi mới là rắm chó không kêu.
Lý Kỳ ha ha nói: - Đừng nóng vội. Đừng nóng vội, nghe ta phân tích hàm nghĩa bốn chữ này đã. Ta hỏi ngươi, dựa vào cái gì các ngươi nói Đại Tống ta thu nạp đầu hàng phản bội, dựa vào cái gì để nói chứng cớ vô cùng xác thực?
Tiếu cố gắng hít sâu hai cái, ổn định tâm trạng của mình, mới nói:
- Việc này tại sao ngươi không hỏi Hoàng thượng các ngươi?
- Hoàng thượng vừa rồi không nói lời này, ta hỏi làm gì?
- Được rồi, vậy ta đành phí lời một phen, lúc cựu tướng Liêu quốc, phó tiết độ sứ quân Liêu Hưng, Trương Giác quy hàng Đại Kim ta và tiếp nhận sắc phong của Thái tổ Thánh thượng, nhưng, gã phản bội Đại Kim, đầu nhập vào Nam triều các ngươi. Nếu dựa theo hiệp ước, Nam triều các ngươi phải từ chối mới đúng, nhưng lại chứa chấp hgã. Không những như thế, khi nhị thái tử Đại Kim ta dẫn binh thảo phạt quân Trương Giác, các ngươi còn có ý đồ giấu kín Trương Giác, nếu không có Nhị thái tử chúng ta anh minh thần võ, các ngươi còn không định giao người ra, việc này ngươi giải thích thế nào?
- Đừng nói giải thích với ta, tất cả còn chưa có kết luận, chúng ta là đang đàm luận, chứ không phải là ngươi chất vấn, ta giải thích. Lý Kỳ đầu tiên xua tay, sửa lại cách nói của gã ta, rồi nói với Tống Huy Tông: - Hoàng thượng, gã nói thế có đúng không ạ?
Nếu không đúng, trẫm còn để gã ở đây nói xằng nói bậy sao? Ngươi không phải đang làm trẫm khó chịu đấy chứ? Tống Huy Tông cực kì không tình nguyện ừ một tiếng.
Tiếu Tồn Chí hừ nói: - Ngươi còn gì để nói.
- Không vội, không vội. Để ta xử lý. Lý Kỳ ra vẻ trầm ngâm một lát, lại hỏi: - Đúng rồi, việc này xảy ra khi nào?
Tiếu Tồn Chí sửng sốt, đáp: - Xảy ra vào Thiên Phụ năm thứ bảy, tháng năm.
- Vậy có phải là Đại Tống ta năm Tuyên Hòa thứ năm, tháng năm, đúng không?
Tiếu Tồn Chí hừ một tiếng, không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn này.
Lý Kỳ không để bụng, cười nói: - Ta cũng không hiểu ngươi lấy sức từ đâu, mà nói Đại Tống ta thu nạp đầu hàng phản bội.
Đỗ Thanh Phong lên tiếng phụ họa: - Chuyện này ngay cả Hoàng thượng các ngươi cũng thừa nhận đấy.
- Cũng không phải, cũng không phải.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hoàng thượng chúng ta chỉ thừa nhận, thật sự có tiếp nhận Trương Giác quy hàng, nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ thừa nhận thu nạp đầu hàng phản bội, bản chất hoàn toàn khác nhau nha!
Tống Huy Tông vội vàng gật đầu nói: - Đúng vậy, đúng vậy.
Tiếu Tồn Chí nhanh chóng bị lời nói của Lý Kỳ làm tức giận, nói: - Khác nhau chỗ nào?
- Khác nhau rất lớn.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, cười nói: - Nếu ta nhớ không nhầm, lúc ấy Đại Tống ta đang cùng Kim quốc các ngươi đàm phán khu đất xung quanh Yến Vân, trong đó có phủ Yến Sơn, Vân Châu cùng với hai châu Doanh, Bình hiện giờ, không biết ta nhớ nhầm không?
Tiếu Tồn Chí hừ nói: - Về hai châu Bình, Doanh, các ngươi khỏi phải tính, lúc trước trong các châu quận Thạch Kính Đường đưa cho Liêu quốc, cũng không có hai châu này, các ngươi dựa vào các gì nói là của các ngươi, thật sự không hề có căn cứ.
- Đây là một việc khác, chúng ta cứ nói từng chuyện đã.
Kỳ thật về hai châu Bình, Doanh, hôn quân Tống Huy Tông này đích thực làm sai rồi, xằng bậy một hồi, đất vốn không thuộc về mình, cũng vạch về phía bên mình, kết quả khiến cho tranh chấp không rõ.
May mắn lúc ấy làm sai, bằng không ta cũng không biết nên phản bác như thế nào, sai thật sự có sai. Lý Kỳ âm thầm may mắn một phen, tiếp tục nói: - Dù thế nào, sự thật như thế nào, theo tình huống lúc ấy mà nói, hai châu Bình, Doanh thật sự có rất nhiều tranh luận, nếu có tranh luận, thì Đại Tống ta cũng không thừa nhận hai châu này là của các ngươi. Ngay cả mảnh đất Bình châu cũng tồn tại tranh luân này, vậy thì cư dân sống trên mảnh đất này, cũng tồn tại tranh luận, thuộc về bọn họ cũng không thể tạo thành kết luận. Trương Giác vẫn sống ở Bình châu, mặc dù sau này, hắn là trưởng quan ở Bình châu. Đúng, Trương Giác tiếp nhận sắc phong của Thái tổ các ngươi, nhưng chỉ là một bên tình nguyện mà thôi. Ngay cả Đại Tống ta cũng không thừa nhận mảnh đất này không thuộc về Đại Kim các ngươi, thì sao thừa nhận sắc phong này. Ngay cả Trương Giác e rằng lòng không cam, tình không nguyện. Nếu chúng ta không thừa nhận, vậy thì như vậy, Trương Giác liền thuộc về sở hữu của Đại Tống ta, gã đến đầu nhập Đại Tống và Đại Tống tiếp nhận gã, đều là đương nhiên, tại sao gọi là thu nạp đầu hàng phản bội được?