Nghịch thiên cải mệnh!
Giọng nói của Triệu Giai không lớn, nhưng hình như lại như nói với người trong thiên hạ!
Thật ra đây chỉ là một phương thức biểu đạt hàm súc. Cái mà trong lòng y thật sự muốn nói chính là ta là trời, chỉ là thế cuộc hiện nay khiến y có chút ngượng ngùng khi biểu đạt cách nghĩ trong nội tâm.
Xem ra người này thật sự đã thay đổi nhiều, con người luôn trưởng thành trong nghịch cảnh, câu nói thật con mẹ nó có lý. Lý kỳ nhìn Triệu Giai, cười hiểu ý, nói: - Ngươi nói không sai, bắt đầu từ hôm nay chúng ta đã bước lên con đường nghịch thiên cải mệnh, tất cả những gì xảy ra tiếp theo chỉ có thể do chúng ta thiết kế, bất cứ ai cũng không được bóp méo, cho dù là ông trời.
Triệu Giai cười ha ha, nói: - Xem ra chúng là lại nghĩ giống nhau rồi.
Lý Kỳ nói: - Nhưng điểm xuất phát lại khác nhau. Ngươi cho mình là trung tâm mà nói ra câu này, còn ta lại không tin ông trời. Những giáo huấn đau đớn thê thảm đã nói cho ta biết, ông trời chỉ là mà lão già rất vô lương, tuyệt đối không thể tin tưởng.
Triệu Giai cười, lập tức nghiêm mặt nói: - Được rồi, chúng hãy nói chính sự đi. Ngươi cảm thấy trận này chúng ta có mấy phần thắng, ta không phải là phụ hoàng, ngươi đừng gạt ta.
Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại: - Vậy ngươi cảm thấy sao?
Triệu Giai tự tin nói: - Sáu phần.
Lý Kỳ nói: - Sao ngươi lại tự tin thế? Đa số mọi người đều cảm thấy không đến một phần, ngươi mở miệng liền bảo là sáu phần. Ngươi thật ra rất giống Hoàng thượng ở điểm này nha, đều thích dùng cách tu từ khoa trương!
Triệu Giai lườm hắn một cái, nói: - Những gì ngươi nói hình như là bản thân mình đi. Không sai, đích thực quân Kim mạnh hơn chúng ta rất nhiều, nhưng chúng ta chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, tính ra là cân sức cân tài. Mà bọn họ lại đi đường xa, chúng ta lại dĩ dật đãi lao, ta nói sáu phần tuyệt đối không quá đáng.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Tuy ngươi nói giống như chưa nói, nhưng chí ít cũng khiến lòng ta được an ủi đôi chút, không còn căng thẳng như vậy nữa.
Triệu Giai tức giận nói: - Ta nói chính sự với ngươi, ai rảnh mà an ủi ngươi chứ. Hơn nữa, da mặt ngươi dày như vậy, còn cần an ủi sao?
Lý Kỳ vội nói: - Điện hạ, ngươi là công kích lên người nha!
Triệu Giai nhức đầu vô cùng, liên tục gật đầu nói: - Được được được, coi như ta nói sai. Ngươi thì sao?
- Hai phần.
- Hai phần? Triệu Giai cau mày nói: - Ngươi đây không khỏi quá không tự tin rồi.
Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, nói: - Ngươi cho rằng thế nào mới tính là thắng?
Triệu Giai nói: - Dĩ nhiên là đánh lui quân Kim.
Triệu Giai nhíu mày, nói: - Chẳng lẽ ngươi không nghĩ vậy.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Nếu nói đánh lui quân Kim thì tính là thắng, ta nghĩ ta nắm chắc bảy phần. Quân Kim nhìn khí thế hung mãnh, nhưng nhân số không quá mười vạn người, hơn nữa đây chỉ là con số họ tuyên bố ra ngoài, ta phỏng chừng nhiều nhất không quá tám vạn nhân mã. Theo ta được biết, trong đó người Nữ Chân chỉ có hai ba vạn mà thôi, còn lại là người Khiết Đan và người Hán. Năng lực tác chiến của những người này không thể sánh bằng người Nữ Chân. Hơn nữa, ta đã viết thư cho Chiết gia quân từ sớm, bảo bọn họ lặng lẽ tiến vào Thái Nguyên, không cần đánh lui quân Kim, chỉ cần cầm chân đại quân Tây lộ của Hoàn Nhan Tông Hàn. Nếu kế này thành công, vậy có thể chân chính đánh đến đây, chẳng qua chỉ là đại quân mấy vạn của Hoàn Nhan Tông Vọng thôi.
- Thành Biện Lương ta dù nói thế nào cũng là Kinh đô, với chút người đó của bọn họ mà muốn bao vây thành Biện Lương là không thể nào, chỉ cần chúng là có đủ quyết tâm thì cho dù là lấy người để chôn cũng phải chôn chết bọn họ. Hơn nữa, đừng thấy bọn họ bao vây chúng ta, nhưng tính khả năng tiêu hao, thì lương thực của chúng ta có thể ăn đến khi ngựa của bọn chúng chết già, bọn chúng muốn công phá Khai Phong thì hi vọng rất mong manh.
- Nhưng nếu chỉ như vậy, chúng ta căn bản không đạt được mục đích của kế hoạch, đến khi Hoàng thượng trở về, ngươi phải đứng sang một bên rồi.
Triệu Giai dường như đoán được cái gì đó, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, nói: - Vậy ý của ngươi là?
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: - Kẻ dám can đảm xâm phạm Hoa Hạ ta, tuy xa nhưng phải giết, nếu để bọn chúng trở về như vậy, thì ta cảm thấy ta ở lại đây chỉ để ngắm phong cảnh. Ta muốn làm cho Hoàn Nhan Tông Vọng cùng mấy vạn binh mã của bọn họ táng thân ở đây. Tính cách của hắn là vậy, hắn là một người vô cùng thích tiến công, cho dù là làm ăn hay là đánh trận, điều này có lẽ là chịu ảnh hưởng của nhạc phụ hắn, hai người đều ghét bị động.
Triệu Giai nghe được mà cả kinh, thầm nói, ta vốn cho rằng sáu phần thắng của ta đã đủ kinh người rồi, nhưng không ngờ được hắn còn dám nghĩ hơn cả ta nữa, xem ra hỏa hầu của ta vẫn kém một chút mà!
Lý Kỳ liếc nhìn Triệu Giai, cười ha ha nói: - Điện hạ, thật ra tiễn bước nhóm người Hoàng thượng chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu, không đáng nhắc tới, bàn cờ này của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Triệu Giai cười gật đầu, huyết dịch bắt đầu sôi trào lên, nói: - Bàn cờ này của chúng ta nhất định phải ghi vào sử sách, truyền lưu thiên cổ.
- Cũng có thể để tiếng xấu muôn đời, dù sao cũng chỉ có hai phần thắng.
Triệu Giai nói: - Hai phần cũng đủ rồi, đáng để cược một lần. So với lúc ta và Hoàn Nhan Tông Vọng tỷ thí lúc trước cũng đã tốt hơn rồi.
Lý Kỳ xem thường nói: - Ngươi còn có mặt mũi nhắc chuyện này, lúc đó ngươi ra ngoài, chứng tỏ là muốn nhường nhịn nha, ta cũng không muốn nói ngươi.
Triệu Giai đỏ mặt lên, nói: - Ngươi nói chuyện có thể chừa đường lui không, dù gì ta cũng là Nhiếp Chính Vương nha!
- Chậc chậc chậc, còn Nhiếp Chính Vương, trước mắt ngươi chính là kẻ chết thay, nhận rõ sự thật đi.
Triệu Giai bất đắc dĩ lắc đầu, nói: - Xem như ta chưa nói gì.
- Báo!
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một âm thanh thật dài.
Lý Kỳ và Triệu Giai đồng thời cả kinh, liếc mắt nhìn nhau, Triệu Giai theo bản năng muốn lên tiếng, Lý Kỳ vội đưa mắt ngăn cản y, nhỏ giọng nói: - Điện hạ, ngươi đừng quên, vở diễn này vừa bắt đầu thôi.
Triệu Giai sửng sốt, lập tức hiểu ra, lùi lại một bước nhỏ.
Chốc lát sau, chỉ thấy một con ngựa chạy như bay từ cửa thành đến, đợi khi đến trước cửa thành, Lý Kỳ không đợi gã mở miệng, liền hỏi: - Chuyện gì?
Thám báo kia quay đầu nhìn, nhưng vì Lý Kỳ đứng ở một nơi bí mật, căn bản là không nhìn rõ được, theo bản năng nói: - Ngươi là ai?
- Túy Tiên Cư Lý Kỳ.
- Túy Tiên CưBộ Soái, tiểu nhân tham kiến Bộ Soái. Thám báo kia giơ tay phải lên, lại vội vàng nói: - Bộ Soái, phủ Đại Danh báo nguy.
Lý Kỳ nói với binh lính của thành lâu: - Mở cửa cho gã vào.
- Dạ.
Sau khi cửa thành mở ra, thám báo kia lập tức chạy nhanh lên thành lâu, Lý Kỳ và Mã Kiều tiến lên, còn Triệu Giai vẫn đứng trong góc.
- Khởi bẩm Bộ Soái, vào chạng vạng hôm qua, quân Kim đã vào biên giới phủ Đại Danh, hiện nay phủ Đại Danh tràn ngập nguy cơ. Đây là thư do Tri phủ phủ Đại Danh gửi đến, hi vọng Biện Lương có thể lập tức phái binh đến cứu viện. Thám báo kia đưa qua một lá thư.
Triệu Giai nghe được trong lòng cả kinh, phủ Đại Danh này là cửa lớn phía bắc Hoàng Hà Khai Phong, giữ vững cả phòng tuyến Hoàng Hà, một khi rơi vào tay giặc, cũng tức là Khai Phong đã mất đi nơi hiểm yếu Hoàng Hà. Nhưng vấn đề là nếu phái binh cứu viện, căn bản chính là đi chịu chết, bởi vì đích thực đánh không lại nha, hoặc có lẽ là quân Kim đang đợi Khai Phong ngươi phái binh cứu viện đó. Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Giai cho rằng tuyệt đối không thể phái binh đi cứu viện, bằng không, không chỉ không cứu được phủ Đại Danh, mà ngay cả Khai Phong cũng thất thủ.
- Vẫn chưa đánh mà đã tràn đầy nguy cơ rồi, phủ Đại Danh là trọng trấn quân sự, trong đó binh lương sung túc, còn không biết xấu hổ chạy đến đây yêu cầu cứu viện, thật sự là buồn cười. Lý Kỳ không nhận phong thư kia, cười lạnh nói: - Có điều cũng khá giống tác phong của quân Tống chúng ta. Đã như vậy thì bảo bọn họ kiên quyết quán triệt đến cùng tác phong của quân Tống ta đi.
Thám báo kia hả một tiếng, mờ mịt nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi ít giả vờ cho ta, chính là chạy trốn đó!
Thám báo kia vẫn ngây ra như phỗng.
Lý Kỳ trừng hai mắt nói:
- Còn không đi mau.
Thám báo kia lúc này mới phản ứng lại, nói: - Tuân mệnh. Nói xong gã cũng nhanh chóng rời đi.
Hiện nay Lý Kỳ nắm binh quyền trong tay, hoàn toàn có năng lực làm chủ.
Thám báo kia vừa mới đi, Triệu Giai liền đi qua, thở phào một hơi, nói: - Ta thực sự sợ ngươi sẽ phái binh cứu viện, như vậy sẽ thật sự đúng như ý nguyện của quân Kim rồi.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Nếu khi quân Kim xuất binh liền phái quân đi chi viện, củng cố phòng tuyến, có lẽ còn có ba phần cơ hội bảo vệ được, bởi vì vô số sự thật đã nói cho chúng ta biết, mấy chục vạn đại quân của chúng ta đích thực là không đánh lại mấy vạn nhân mã quân Kim. Nhưng khi đó Hoàng thượng sẽ ký thác toàn bộ hy vọng vào việc đàm phán, bỏ lỡ cơ hội tốt. Hiện tại phủ Đại Danh chắc chắc là không giữ được rồi, bao nhiêu người đi đều phải chịu chết, đã như vậy thì không bằng chạy trốn, trong tình huống không phải do chiến lược yêu cầu ta tuyệt đối không tán thành cứng rắn dùng nắm đấm của mình đi đấu với đại đao của quân Kim. Có điều, ta nghĩ chúng ta phải tìm thời cơ nói chuyện cho thật tốt, quân Kim hẳn là sắp quân vây bốn mặt rồi.
Thật ra bỏ qua phủ Đại Danh là kế hoạch mà Lý Kỳ định ra từ lâu rồi. Địa khu phía bắc Hoàng Hà, hắn đã bỏ qua từ lâu, bởi vì hắn biết với năng lực tác chiến hiện nay của quân Tống thì căn bản không thể che chắn cho cả khu vực Hoàng Hà. Nếu là vậy chỉ sẽ khiến cho quân Kim đánh tan từng cái, sau đó sẽ nghênh ngang đi vào thành Khai Phong. Nếu muốn bảo vệ Khai Phong thì chỉ có bỏ qua.
Triệu Giai nói: - Tại sao bây giờ không thể chứ.
Lý Kỳ thở dài nói: - Bởi vì bây giờ ta phải quay về an ủi mấy vị thê tử của ta, ta vẫn không nói sự thật cho các nàng, để các nàng lo lắng sợ hãi mất mấy ngày, huống hồ bây giờ trời đã tối muộn rồi, ta còn không quay về thì e rằng các nàng sẽ nghĩ nhiều. Thân thể ngươi cũng không tốt đâu, đúng rồi, ngày đó ngươi thật sự té xỉu hay là giả bộ vậy?
Triệu Giai cũng không nhịn được nữa, phẫn nộ nói: - Ngươi cứ thử trong vòng ba ngày chạy từ đây đến phủ Phượng Tường đi.
Lý Kỳ ha ha nói: - Tùy tiện hỏi thôi mà, cần gì phải giận như vậy chứ. Được rồi, được rồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai là lần triều hội đầu tiên của ngươi. À, ngày mai ta còn rất nhiều việc phải làm, không đi được.
Nói xong, hắn nhanh chóng bước đến đầu cầu thang thành lâu.
- Thằng nhãi này thật là đáng giận, biết rõ ngày mai là triều hội lần đầu của ta mà cũng không đicó điều, ngươi muốn không đi cũng không được.
Khóe miệng Triệu Giai lộ ra nụ cười gian, nhưng hoàn toàn không đi vội, bởi vì đêm nay đối với y mà nói đã định sẵn là một đêm mất ngủ rồi. Quay người lại, chắp hai tay sau lưng nhìn ánh trăng như ẩn như hiện chậm rãi lên cao nơi chân trời, ánh mắt và ánh trăng chiếu rọi lẫn nhau.
Dọc đường đi, Lý Kỳ cảm thấy cả ngươi đều thoải mái hơn nhiều, trên mặt tràn đầy vui vẻ, niềm vui này không nghi ngờ gì là xuất phát từ đáy lòng, cuối cùng đã tiễn toàn bộ đám hôn quân gian thần kia đi rồi. Nói theo cách nào đó, Lý Kỳ thật sự vô cùng cảm tạ Hoàn Nhan Tông Vọng, bởi vì Hoàn Nhan Tông Vọng đã cho hắn cơ hội nắm giữ vận mệnh của chính mình, bằng không, hắn căn bản không có bất kỳ cơ hội nào.
Tuy rằng vừa rồi hắn vẫn luôn nhấn mạnh tất cả những thứ này là ông trời sắp đặt. Nhưng đối với toàn bộ sự việc này mà nói, có thể nói hắn còn bao trùm cả ông trời nữa, bởi vì hắn biết ông trời sắp đặt như thế nào, mà hắn hoàn toàn không cố gắng ngăn cản hiện tượng này, hắn hoàn toàn không nhắc nhở bất cứ ai, nói quân Kim có khả năng tiến công Đại Tống, hắn cũng không nói cho bất kỳ ai biết, thật ra hắn đã có thiên lý nhãn. Không chỉ như vậy, ngược lại hắn còn đảm đương làm trợ thủ, khi mới bắt đầu liền cố ý giảm bớt sự tồn tại của bản thân, để ông trời tận tình phát huy trí tưởng tượng của mình, khiến cho đại họa đến đúng hẹn.
Nguyên nhân hắn làm như vậy chỉ có một, chính là vì hôm nay. So với quân Kim, Tống Huy Tông mới là nguyên nhân căn bản khiến Đại Tống suy bại tới mức này, cho nên trước hết hắn phải diệt trừ uy hiếp này trước, hơn nữa còn tặng kèm thêm một đám gian thần nịnh thần, vụ làm ăn này rất đáng làm.
Đương nhiên, hắn đều giữ lại đường lui đối với bất kỳ ai, không đứng một bên nhìn hoàn toàn, trước sau hắn vẫn đặt bản thân ngồi vào vị trí khá an toàn, cho dù thế cục thay đổi như thế nào, hắn tuyệt đối không chịu bất kỳ uy hiếp nào, đây cũng là tác phong làm việc quen thuộc của hắn, vĩnh viễn giữ lại một con đường chuyển mình cho bản thân ở phía sau, vì thê nhi của hắn, hắn cũng phải làm như vậy.
Hắn vẫn luôn che giấu ý nghĩ của chính mình, không dám nói hết cho bất cứ ai, cho dù là Triệu Giai, thậm chí là người mà hắn thân nhất yêu nhất. Phải biết rằng một câu nói dối cần phải dựa vào vô số câu nói dối để chống đỡ, đây là một việc vô cùng vất vả. Hắn lừa tất cả mọi người, bao gồm cả hắn, đau khổ, chua xót trong đó chỉ e cũng chỉ có một mình hắn biết.
Cách mấy ngày, hắn lại trên đường về nhà lần nữa, quẹo vào khúc rẽ đi mãi, bỗng nhiên hắn thấp thoáng nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc bên bờ sông, mang theo đèn lồng, đột nhiên ngừng bước, mờ mịt gãi đầu, nói: - Mã Kiều, Mã Kiềungươi.ngươi mau xem, cócó phải không?
Mã Kiều quay đầu lại nhìn, đột nhiên ồ lên một tiếng, nói: - Là nàng! Nàngnàng hẳn đã đi rồi, sao lại xuất hiện ở đây vậy?