Thật ra Triệu Giai và Lý Kỳ có thể nói là chức vị khác biệt, Lý Kỳ hoàn toàn có thể cự tuyệt y, nhưng Lý Kỳ biết Triệu Giai làm vậy nhất định có mục đích, dứt khoát bán cho y chút mặt mũi đi.
Hắn vẫn còn đỡ, dù sao cũng thường rèn luyện, hơn nữa tuổi trẻ cường tráng, có chút sức lực nên chút hoạt động này không làm mệt được hắn. Nhưng Vương Trọng Lăng thì khá chịu tội nha, còn chưa làm được hai cái thì đã thở hồn hển như chó rồi.
Lý Kỳ nhìn mà vui vẻ nha, hắn cũng không biết nam nhân tốt kính già yêu trẻ như hắn sao lại có tâm trạng như vậy nữa, nhỏ giọng trêu ghẹo nói: - Vương thúc thúc, thúc thật sự nên giảm cân thôi, với vóc dáng này của thúc thì càng lớn tuổi càng chịu thiệt nha.
- Đi đi đi, lão phu đang phiền đây, ngươi bớt tham gia náo nhiệt đi.
Vương Trọng Lăng nói xong lại liếc mắt nhìn Triệu Giai đang xây cửa sổ, thấy Triệu Giai làm rất hăng say, không chút nào giống như đang ra vẻ, trong lòng càng thêm tò mò, nhỏ giọng hỏi: - Này, Lý Kỳ, điện hạ làm vậy là vì sao nha?
Lý Kỳ tức giận nói: - Ta nào biết được, nếu biết thì ta đã đi từ sớm rồi, còn ở đây hao phí thời gian với y sao, ta có rất nhiều việc phải làm đấy.
Vương Trọng Lăng thở dài, nói: - Ai nói không phải chứ, bây giờ ở bên ngoài còn có một đống chuyện chưa giải quyết, y lại có tâm tình ở đây xây nhà, điện hạ này thật sự càng lúc càng khiến người ta không hiểu mà.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Có cùng suy nghĩ.
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người hô lên: - Bộ Soái, Bộ Soái, ngài có ở đây không?
Ngưu Cao? Lý Kỳ khẽ cau mày, thầm nghĩ, sao gã lại đến đây? Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi? Nghĩ đến đây, hắn vội đi ra ngoài.
Vương Trọng Lăng thấy thần sắc Lý Kỳ ngưng trọng cũng vội theo ra, thuận tiện nghỉ một lúc, hoạt động hao tốn thể lực này không thích hợp với ông ta.
Ngưu Cao thấy Lý Kỳ đi ra, đầu tiên là ôm quyền hành lễ, sau đó tiến lên nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhướng mày, nói: - Chuyện này là thật?
Ngưu Cao gật đầu nói: - Mạt tướng không dám có chút giấu diếm.
Lý Kỳ nói: - Các ngươi nhận rồi?
Ngưu Cao lắc đầu nói: - Không có mệnh lệnh của Bộ Soái, chúng ta sao dám nhận.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Đã là ý tốt của điện hạ, ngươi cứ nhận đi.
Ngưu Cao ôm quyền tuân mệnh, chợt thấy Lý Kỳ cầm cây búa, hiếu kỳ nói: - Bộ Soái, ngài đang làm gì vậy?
Lý Kỳ trừng mắt, nói: - Thằng nhãi ngươi sao không hiểu chuyện như thế hả, toàn hỏi những chuyện không nên hỏi, sắp cùng một đức tính như Nhạc Phi rồi, cút.
- Tuân mệnh, mạt tướng cút đây.
Ngưu Cao nhếch môi cười ha ha vài tiếng, thấy Lý Kỳ giơ cây búa lên, lúc này mới vội vàng chuồn đi.
- Tên khốn kiếp này.
Lý Kỳ cười lắc đầu.
Lúc này, Vương Trọng Lăng bỗng nhiên xán lại, nhỏ giọng hỏi: - Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Xem ra lần này điện hạ chơi thật rồi.
Vương Trọng Lăng ồ một tiếng, nói: - Nói vậy là sao?
Lý Kỳ nói:
- Vừa rồi điện hạ vận chuyển hết gạo thượng đẳng trong cung đến quân doanh, đổi lấy gạo trung hạ đẳng mà chúng binh lính ăn với tỷ lệ hai đổi một.
- Cái gì?
Vương Trọng Lăng nghe được thì ngây ngốc, mới ngày đầu tiên mà Triệu Giai có thể nói là vét sạch cả hoàng cung rồi.
Hai người quay lại phòng một lần nữa, thấy Triệu Giai đang thành thành thật thật làm cửa sổ, ngoảnh mặt làm ngơ với việc Ngưu Cao đến đây.
Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng liếc nhau một cái, đều lắc đầu, đành động thủ làm việc tiếp.
Lại qua chừng nửa canh giờ, bên ngoài lại truyền đến từng đợt tiếng bước chân dồn dập.
- Tránh ra, mau mau tránh ra.
Tiếng la hét cực kỳ kiêu ngạo mà gấp gáp rốt cuộc khiến Triệu Giai ngừng tay, trầm mày xuống, xoay người đi ra ngoài.
Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng cũng theo ra ngoài.
Đi ra ngoài phòng, chỉ nhìn thấy một đám người lớn đang đến đây, ai ai cũng là quan phủ, còn có không ít quan binh, nhưng đều dọa sợ đám lưu dân, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lý Kỳ quét mắt nhìn, trong lòng cười thầm, xem ra đều đến đông đủ cả.
Những người này chính là đại thần trong triều. Do Triệu Giai và Lý Kỳ đều không vào buổi tảo triều, hơn nữa cũng không ở trong cung, quân tình của phủ Đại Danh lại khẩn cấp, làm bọn họ sốt ruột vô cùng, vậy là đi khắp nơi tìm Triệu Giai. Cho đến cách đây không lâu, bọn họ mới biết Triệu Giai đang ở đây, thế nên vội vội vàng vàng chạy tới.
Yên tĩnh!
Khi bọn họ nhìn thấy ba người bọn Triệu Giai, Lý Kỳ thì toàn bộ đều sững ra, vẻ mặt cũng giống như đúc vẻ mặt vừa rồi của Lý Kỳ, Vương Trọng Lăng, đều không tin vào mắt của mình.
Nhân vật số một, số hai trong triều hiện nay một người cầm búa, một người cầm cưa, đây là tình huống kỳ quái gì đây?
Triệu Giai liếc nhìn những binh lính kia, trong mắt hiện lên vẻ không vui, nhưng ánh mắt này đã khiến những binh lính kia bị dọa chết khiếp rồi, vội vàng thu liễm lại một chút, không thể không nói, Triệu Giai hôm nay đích thực không hề giống như trước kia nữa.
Triệu Giai khẽ mỉm cười, nói: - Các vị đều đến đây nha!
Y vừa nói thì những đại thần kia cũng phản ứng lại, Tưởng Đạo Ngôn dẫn đầu đứng ra, chất vấn nói: - Điện hạ, Hoàng thượng gửi gắm quốc sự cho ngài, ngài lại không nghe không hỏi, chạy đến đây làm càn, ngài có thể đối diện với sự tín nhiệm của Hoàng thượng sao?
Ngay cả Tống Huy Tông ông ta còn dám giáo huấn, nói chi là Triệu Giai.
- Đúng vậy! Điện hạ, quân tình khẩn cấp, ngài mau hồi cung đi.
- Điện hạ, ngài mau chóng hồi cung đi.
Quần thần sốt ruột đến mắt rưng rưng, đều khuyên Triệu Giai hồi cung chủ trì đại cục.
Triệu Giai mỉm cười chống đỡ, lát sau, y khoát tay, nói: - Các vị đừng sốt ruột, làm việc phải nói đến thứ tự trước sau, chúng ta giải quyết từng việc một. Việc cấp bách bây giờ là xây xong nhà ở đã. Y nói rồi chỉ tay ra dãy nhà phía sau lưng.
- Cái gì?
Các đại thần trừng to hai mắt, dường như không tin vào tai mình.
Triệu Giai cũng không để ý tới cảm nhận của bọn họ, nói tiếp: - Các vị đều đã đến đây thì giúp một tay đi.
Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng vừa nghe, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhiều người hỗ trợ thì bọn họ cũng có thể thoải mái hơn nhiều.
- Hả?
Những đại thần kia càng nghe càng mờ mịt, chúng ta là đại thần trong triều, còn chưa xử lý xong chuyện trên đầu mình, ngươi bảo bọn ta đi xây nhà, đây thật sự là chuyện ngàn lẻ một đêm, cố ý gây sự nha.
Tưởng Đạo Ngôn khiển trách: - Điện hạ, ngài quả thật là càn quấy mà!
Triệu Giai cười nhẹ, nghiêm mặt nói: - Càn quấy cũng được, đứng đắn cũng được, nói tóm lại, triều hội hôm nay mở ở đây, khi nào xây phòng xong thì lúc đó mở triều hội.
Y nói xong liền xoay người đi vào trong phòng, mặc những đại thần kia hò hét thế nào đều làm như không nghe thấy.
- Sao có lý này, sao có lý này.
Đám người Tưởng Đạo Ngôn tức đến nhảy dựng, cũng không quan tâm nhiều như vậy, đứng ở ngoài phòng mắng Triệu Giai bất hiếu, không làm việc đàng hoàng, xem quốc sự như trò đùa.
Nhưng đáp lại bọn họ chỉ có đừng đợt tiếng đập gõ.
Mắng một hồi lâu, Triệu Giai trước sau cũng không lên tiếng, điều này khiến đám đại thần cảm thấy bất lực vô cùng. Trong lúc bất đắc dĩ, bọn họ mới nhớ tới Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng, toàn bộ đều vây quanh lại.
- Kinh tế sử, Vương Thượng thư, sao các vị cũng ở đây vậy?
- Kinh tế sử, ngài đừng quên nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao cho ngài, sao ngài lại làm càn với điện hạ như vậy?
- Đúng vậy, điện hạ không thượng triều, chúng ta lại không thể làm chủ, quân Kim sắp đánh tới rồi.
Lý Kỳ bị bọn họ làm cho đau đầu không thôi, đột nhiên giơ cao hai tay.