Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1209

Chỉ với hai nhát rìu, có thể nhìn ra sự hung bạo của quân Tống đã hoàn toàn được đánh thức.

Nhưng cũng chỉ là thêm chọc giận quân Kim, đặc biệt là Hoàn Nhan Tông Bật, không đến một khắc, gã đã giết mười mấy người. Chỉ thấy gã hét lớn một tiếng, khai sơn đại phủ từ trên bổ xuống, cả mũ giáp lẫn đầu của một binh sĩ quân Tống tức thì bị bổ đôi.

Bên kia, Nhạc Phi, Lưu Cao cũng dẫn kỵ binh đánh lên từ hai cánh trái phải, Mã Kiều tay cầm lang nha bổng cũng đang xông lên. Hôm nay y đã nói rõ với Lý Kỳ, “ngài hoặc là cho tôi xung trận giết giặc, hoặc là cho tôi về thành cùng Lỗ Mỹ Mỹ, chứ ngài bảo tôi đứng đây xem, tôi làm sao mà xem cho được”.

Y cũng là nam nhi đầy nhiệt huyết đó!

Không còn cách nào khác, Lý Kỳ đành phải để y ra trận. Nếu quân giặc xông đến trước mặt bọn họ, thì Mã Kiều cũng chẳng còn mấy tác dụng. Tửu Quỷ vốn cũng muốn đi, nhưng trước khi ra trận, Mã Kiều đã nhờ lão bảo vệ Lý Kỳ, Tửu Quỷ rất hiểu Mã Kiều, chỉ còn cách ngoan ngoãn làm theo thôi.

Do dầu hỏa vẫn còn đang thiêu đốt các tử thi, nên cả vùng không còn bị bao trùm bởi bóng tối, ánh lửa ngút trời, cộng thêm nước mưa làm ……, lại khiến cho hai bên chém giết tàn nhẫn hơn. Trong số binh lính đó, không ít quân Kim đã từng tham gia trận đại chiến Thanh Điền Thôn, bọn chúng thấy Mã Kiều xông tới, đúng là kẻ thù gặp nhau là lửa hận đỏ mặt, lũ lượt vung đại đao xông tới, định báo thù cho gã mập kia.

Còn Mã Kiều, từ khi nhìn thấy cảnh tượng sáng hôm đó, lửa giận trong lòng đã ngùn ngụt bốc lên. Y hét to một tiếng, phóng ngựa nghênh đón, một tay nắm chặt phần đuôi lang nha bổng, đột ngột vung mạnh, gồng mình lắc eo, quay một vòng tròn lớn, có thể nói là thế to lực mạnh.

Rầm rầm rầm!

Nháy mắt đã giết năm tên quân Kim.

Lang nha bổng là binh khí thường dùng của quân Kim đó, nhưng y đúng là lần đầu thấy có người sử dụng lang nha bổng như vậy. Loại chiêu thức này, người ta thường dùng nhuần nhuyễn với loan đao, hơn nữa lại là lúc xông pha, ngươi dùng lang nha bổng như vậy, chẳng phải là ức hiếp người ta quá sao.

Kỳ thực, cũng may người dùng là Mã Kiều, đổi lại dù có là Nhạc Phi cũng chưa chắc dùng được chiêu này. Vì rằng Mã Kiều chọn cây lang nha bổng này là loại nặng nhất, vung như vậy cần phải có lực cánh tay và sức nắm cực lớn, nếu không ngươi sẽ vung mất cả binh khí ngay, khi đó cho dù võ công cao cường đến đâu, đối đầu chém giết với cả vạn người, e là cũng chỉ có con đường chết.

Đám lính Kim thấy Mã Kiều dũng mãnh như vậy, nhất thời không dám tới gần, nhưng Mã Kiều quả đúng là đấng nam nhi nổi bật, loại như y mà ra trận, thì chỉ có thành mục tiêu chủ công của đối phương mà thôi.

Vút, vút vút!

Trong nháy mắt, chỉ thấy bốn năm sợi thừng trói ngựa bay về phía Mã Kiều. Đám quân Kim này kẻ nào cũng là những tay luyện ngựa cừ khôi, thừng trói ngựa luôn ở bên mình, đó cũng trở thành cách thức tấn công chủ tướng đối phương thường dùng của chúng.

Nhạc Phi vừa thấy thừng trói ngựa thì sợ toát mồ hôi, định đi giải cứu, ngặt nỗi quanh mình quân Kim nhiều như lông ngựa, cơ bần là không thể xông ra được, chỉ còn cách hét lớn:

- Mã huynh, cẩn thận.

- Các người quả là coi thường ta quá.

Tay Mã Kiều này quả thực ngông nghênh, chẳng hề sợ hãi, cây lang nha bổng trong tay lại vung lên, hai tay quay một vòng nhỏ, tức thì khiến mấy sợ thừng trói ngựa cuốn chặt trên lang nha bổng, rồi lập tức kéo mạnh, thét lớn một tiếng, nói:

- Các ngươi xuống hết cho ta.

Rầm rầm rầm rầm!

Chỉ thấy mấy tên lính Kim lập tức bị kéo ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Nhưng Mã Kiều đúng là non kinh nghiệm đánh tập thể. Kẻ địch của ngươi đâu chỉ có mấy tên đó, xung quanh tất cả đều là kẻ địch, chiêu này của ngươi nhìn đúng là hoành tráng, nhưng cũng vì thế mà lang nha bổng đã bị trói chặt.

Có hai tên lính Kim sau khi ngã ngựa, vẫn nắm chặt thừng trói ngựa, mặc cho Mã Kiều kéo lê chúng trên mặt đất, nhất định không buông tay.

Một số lính Kim đã mất chiến mã ở xung quanh đó cũng lập tức vây lại kéo dây thừng.

Quả này thì ngon rồi! Mã Kiều thấy tình thế không ổn, mồ hôi trên mặt ngày càng nhiều, nghiến răng đọ sức khỏe với một đám quân Kim.

Tửu Quỷ ban đầu vẫn còn lo cho sự an nguy của Lý Kỳ, nên chưa cùng Mã Kiều xông pha, nhưng giờ đây thấy Mã Kiều đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, đâu còn giữ được bình tĩnh nữa, cũng phóng ngựa xông ra. Hai quả đại chùy giống như bươm bướm chọn hoa, chỉ tìm đầu đối phương mà đập. Tửu Quỷ sức còn to hơn Mã Kiều, bị lão gõ một chùy, muốn không chết e là hơi khó. Chém giết đến nỗi quân Kim xung quanh lớp lớp thối lui, nhưng khoảng cách xa quá, nước xa không cứu được lửa gần đâu.

Nhạc Phi sốt ruột thét to:

- May đi cứu Mã Kiều.

Quân Kim thấy Mã Kiều đã mất lang nha bổng, không để lỡ cơ hội, đồng loạt xông lên.

Buông hay không buông? Nếu buông, kẻ mất vũ khí như hắn chỉ còn nước tháo chạy, vậy thì mất mặt quá nhỉ. Tay Mã Kiều này kẻ địch sắp ùa đến rồi, mà còn đắn đo vấn đề thể diện, khiến cho Nhạc Phi lo lắng đến độ tim sắp nhảy cả ra ngoài.

- Mã Huynh, ta tới cứu huynh đây!

Chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn, bỗng thấy Ngưu Cao quơ song giản xông tới, bên trái quét ngang, bên phải đập xuống, một mạch giết liền ba tên lính Kim, Ngưu Cao là chủ tướng, bênh mình có rất nhiều vệ binh bảo vệ y, cuối cùng cũng giải vây được cho Mã Kiều.

Một bộ binh từ phía sau chạy lên, bất chấp nguy hiểm tính mạng, xông lên phía trước Mã Kiều, vung đao quét một đường xuống mặt đất.

Chỉ nghe tiếng “pựt pựt pựt pựt!”, mấy sợ dây thừng trói ngựa đều bị chặt đứt.

Mã Kiều cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc, cơn giận trước còn chưa nguôi, thì thấy mấy ngọn thương lòi ra từ ngực của bộ binh kia, người đó gục ngã ngay trước mặt Mã Kiều, đầu nặng nề gục xuống.

- Lũ súc sinh các ngươi.

Khóe mắt Mã Kiều như muốn nứt ra, tia máu trong mắt nổi lên, gào to một tiếng, xông lên phía trước, lang nha bổng trong tay vung lên điên loạn, giết chết ngay mấy tên giặc Kim kia, lại thêm sự giúp đỡ của Ngưu Cao, đã thành công đẩy lui đám lính Kim đánh tới.

Bên kia Nhạc Phi thấy Mã Kiều đã được giải nguy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trường thương trong tay trở nên linh diệu hơn, mỗi lần ra tay, ắt có kẻ phải ngã xuống, trong giữa đám loạn quân như vào chốn không người.

Ya…a…a…!

Hoàn Nhan Tông Bật đang trong cơn hiếu sát, hét vang một tiếng rồi nhắm Nhạc Phi lao đến.

Nhạc Phi sớm đã để ý đến gã, nghênh tiếp không chút sợ hãi. Hai người vốn chẳng chút tư thù, chỉ là vì nhìn đối phương thấy ngứa mắt. Nhưng hai người bọn họ, kẻ là vương tử Kim Quốc, kẻ là phó thống soát, bên mình lúc nào chẳng có mấy trăm tên binh sĩ hộ vệ, hai bên đều rất ăn ý, cách ly hai người bọn họ xa xa ra, tuyệt đối không để hai người điên này giao đấu. Bất kể kẻ nào ngã xuống, đều là việc bên đó không thể chấp nhận được.

Hai người đều ra sức chém giết, cứ như là muốn một mạch giết hết “chướng ngại vật” trước mắt, nhưng càng giết càng nhiều, giết sao hết được. Hai người cách nhau không quá năm chục bước, nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt tấn công đối phương, quả là đáng tiếc quá đi!

Quân Kim tuy kỵ binh dũng mãnh, nhưng trọng bộ binh quân Tống cũng đâu phải hạng ăn không ngồi rồi, dưới sự yểm trợ của kỵ binh và chiến xa, lom khom phía dưới chém chân ngựa như băm chém rau dưa, vô cùng thích thú, làm tổn hại nặng kỵ binh đối phương.

Thấy thế công bên mình bị quânđịch hoàn toàn hóa giải, Hoàn Nhan Tông Vọng hiểu rằng có đánh tiếp kết quả cũng chỉ như lần trước, nhưng điều này cũng đã nằm trong dự liệu của y, khóe miệng khẽ lóe lên một nụ cười kỳ bí, đột nhiên hạ mệnh lệnh, yêu cầu chủ lực lập tức rút sang phía bắc, chuyển sang tấn công Phong Khâu Môn.

Kỳ thực, một khắc trước khi khai chiến ở đồi Mưu Đà, quân Kim ở phía bắc phủ Khai Phong đã bắt đầu hành động. Lưu Ngạn Tông thống lĩnh một vạn đại quân chia làm bốn lộ, nhân đêm tối âm thầm áp sát doanh trại quân Tống.

Soạt soạt soạt!

- Đô Thống, ngài mau nhìn xem.

Lưu Ngạn Tông ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ngọn núi phía xa bên trái có mấy điểm đỏ bay lên, bùng nổ trong không trung, trong trời đêm tối đen trông rất rõ ràng.

- Lẽ nào ở đây có mai phục?

Một viên đại tướng bên cạnh kinh ngạc nói.

Lưu Ngạn Tông nghĩ thầm rằng, nơi này địa hình rộng lớn, quân địch mai phục ở đây, há chẳng phải là tự tìm đường chết sao.

Không chỉ lộ này của gã, mà cả ba lộ quân khác cũng nhìn thấy những cảnh tượng kỳ quái, hơn nữa cứ đi vài bước, là lại thấy pháo hiệu bắn lên.

Lưu Ngạn Tông dù gì cũng là tướng thân chinh bách chiến, nhanh chóng hiểu ra, nói:

- Nguy rồi! Hành tung chúng ta hoàn toàn bị quân địch quan sát.

Gã đoán không sai chút nào, Lý Kỳ sớm đã bố trí lính quan sát ở từng tuyến đường lân cận Khai Phong, giống như phong hỏa đài, dùng pháo hiệu báo cho Khai Phong Phủ hướng hành động của quân địch, hơn nữa những lính giám sát này đại đa số ẩn thân trên núi, quân Kim thì lại không thông thuộc địa hình vùng này, cho dù có phát hiện, cũng đành bó tay, trừ phi ngươi phái mấy ngàn người đi lục soát trên núi, còn e là chưa chắc đã bắt được.

Đây là một trong những điểm hay khi Lý Kỳ mở rộng trận tuyến ra ngoài, nếu ngươi cứ tử thủ trên tường thành, thì ngươi sao thăm dò được động tĩnh của quân địch, chỉ có thể bị động chịu tấn công, địch đánh vào đâu rồi, ngươi mới biết mà đi cứu đó.

Lưu Ngạn Tông đã biết hành tung của mình bị bại lộ, bóng tối không mất đi tác dụng yểm hộ cho chúng, nên vộ vàng hạ lệnh, thần tốc hành quân.

Trong thành Khai Phong.

Trước cổng trại Lang Kỵ phía bắc thành, chỉ thấy một ngươi mặc giáp trụ màu đen, tay nắm trường thương, đứng bất động dưới mái hiên, trường thương chống đất.

Người này chính là Dương Tái Hưng.

Đêm nay, y không được đóng ở đồi Mưu Đà, điều này khiến y không khoái, nhưng quân lệnh như sơn, y chỉ còn cách chờ đợi ở đây. Y ngồi ở cổng doanh trại nên không khó để thấy được y đang nóng lòng muốn đánh.

Tuy rằng Lý Kỳ đã phát hiện địch sẽ chia quân đánh thành, nhưng không biết rốt cuộc địch sẽ tấn công phía nào, thế nên chỉ còn cách rút ra một phần binh lực thủ trong thành, ở đâu bị tấn công thì tới đó cứu viện.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Đột nhiên, vọng lại mấy tiếng pháo hiệu nổ từ trên không phía Phong Khâu Môn mạn bắc.

Thám báo trên tháp canh đã phát hiện, mau chóng gào to xuống dưới:

- Dương tướng quân, phía bắc có địch.

- Đến đúng lúc lắm!

Dương Tái Hưng trợn trừng hai mắt, một cái nhìn lạnh lùng thoáng qua, đột nhiên đứng bật dậy, hạ lệnh nói:

- Dặn dò binh sĩ, lập tức lên chiến xa, cùng ta ra trận.

Tiếng trống nổi lên.

Tùng, tùng, tùng!

Chỉ trong chốc lát, thao trường vang lên tiếng bước chân rầm rập.

Chỉ thấy trong bãi thao trường dựng sẵn mấy trăm chiến xa, phía trước mỗi chiếc chiến xa đều có năm sáu con lừa, chẳng còn cách nào, không có ngựa, thì chỉ còn cách để chiến xa đưa tiến binh sĩ ra trận. Đối với Tống triều mà nói, dùng ngựa kéo xe là thứ gì đó vô cùng xa xỉ, Lý Kỳ chỉ còn cách đổi sang dùng lừa kéo xe. May mà Tống triều lừa quả là nhiều, hơn nữa đại đa số đều được sử dụng vào mục đích quân sự, tuy có hơi chậm, nhưng còn nhanh hơn chạy bộ mà.

Đám binh sĩ kia mang ủng, cầm binh khí, người nọ nối người kia, lần lượt theo trật tự bước lên chiến xa.

Kỳ thực mà nói, chỉ riêng cái đội hình lên xe, bọn họ đã được huấn luyện rất nghiêm ngặt, hơn thế nữa, đại đa số bọn họ không phải là binh sĩ Lang Kỳ Doanh, rất nhiều trong số đó đều là tân binh.

Bởi vì kỵ binh chủ lực của Lang Kỵ Doanh toàn bộ đang chém giết với kẻ thù ở đồi Mưu Đà.

Rất nhanh, đại bộ phận chiến xa đã đứng kín người, còn một số rất ít xe không có người đứng, nhưng trên xe hình như có xếp thứ gì, bởi vì được che bằng giấy dầu, nên không nhìn rõ rốt cuộc là xếp thứ gì.

Đi…!

Chỉ thấy từng chiếc chiến xa lần lượt xông ra khỏi thao trường, xem ra cũng có chút giống với cơ giới hóa quân đội, trông như trận lũ sắt thép, hoành tráng lắm. Dương Tái Hưng cũng đã nhảy lên lưng ngựa, thống lĩnh đội xe, đội mưa rầm rập tiến ra Phong Khâu Môn.

Bởi vì chiến tranh đã nổ ra toàn diện, cho nên trong thành Khai Phong Phủ ban ngày thì chỉ phong tỏa mấy con phố để phục vụ quân dụng, nhưng khi đêm đến, toàn bộ sẽ bị giới nghiêm, thường dân không được phép ra khỏi cửa.

Do đó, trên đường ngoài binh sĩ ra, chẳng còn bóng thường dân nào, trên những con đường thông thoáng, đội xe cũng đang hết sức tăng tốc.
Bình Luận (0)
Comment