Đây đúng thật là chưa ra trận đã bại!
Trong triều không ít phái chủ chiến mang vẻ mặt tức giận nhìn đám người Trương Bang Xương, nhưng thực lực của bọn họ quá yếu, hơn nữa thánh chỉ đã ban, bọn họ dù tức cũng không dám ý kiến gì.
Hoàng Tín Nhân đứng dậy, cười ha hả nói:
- Thế nào? Minh quốc công chẳng lẽ nghi ngờ thánh chỉ này là ngụy tạo?
Lỳ Kỳ hỏi lại:
- Thời điểm này rồi, lẽ nào ta không nên nghi ngờ?
Trương Bang Xương cười gật đầu nói:
- Minh quốc công nói rất có lý, thời điểm này nên thận trọng một chút, xin Minh quốc công làm rõ thật giả.
Ông ta vừa ngắt lời liền đưa thánh chỉ ra.
- Đa tạ Trương trung thư lượng thứ.
Lý Kỳ nhận lấy xem mãi, rõ ràng hắn đang cố ý kéo dài thời gian, vì sự việc đến quá đột ngột, hắn bắt buộc phải trì hoãn một chút.
Hoàng Tín Nhân đợi mãi, thực sự không thể nhịn được, lại nói:
- Chỉ có mấy chữ, ngươi phải xem lâu đến vậy sao?
Lý Kỳ không để ý đến y, sau một hồi lâu, vẻ mặt bỗng nhẹ nhõm hẳn, cười ha hả nói:
- Loại hư hỏng, loại hư hỏng, không dám giấu diếm, ta thực sự rất nhớ kim thể gầy gò phiêu dật của hoàng thượng, nhất thời xem thực sự là đã quên hết tất cả.
Tên tiểu từ này thật sự là một cao thủ bợ đít! Không buông tha gì hết. Hoàng Tín Nhân nói:
- Chữ của hoàng thượng, trên đời này độc nhất vô nhị, nhìn qua có thể phân biệt được thật giả, không biết Minh quốc công có thể phân biệt được hay không?
- Đương nhiên...đương nhiên rồi.
Lỳ Kỳ gật đầu liên tục nói:
- Hoàng ân mênh mông, hoàng ân mênh mông!
Ngô Mẫn đứng dậy nói:
- Vậy xin Minh quốc công giao ra binh phù.
- Đúng đúng đúng, suýt chút nữa quên mất việc này.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- May mà ta vừa chuẩn bị xuất binh, binh phù đã mang bên mình. Chờ một chút.
Hắn nói xong liền lấy binh phù từ trong ngực, đưa ra.
Trương Bang Xương nhận lấy mở ra xem, bên trong quả thật là binh phù, nhưng ông ta không hề để lộ ra bất cứ cảm xúc nào, bởi trường hợp này hiếm thấy dưới chế độ triều Tống, thánh chỉ của hoàng đế, lệnh bài cao hơn tất cả, chỉ cần Hoàng đế không gật đầu, kể cả ngươi có binh phù cũng không điều động được quân đội. Liền đưa cho Ngô Mẫn, sau đó quay về phía Lý Kỳ cười nói:
- Bất kể như thế nào, lần này giữ được phủ Khai Phong, công lao lớn nhất là Minh quốc công chứ không ai khác.
Lý Kỳ cười nói:
- Trương trung thư quá khen rồi, ta chẳng qua chỉ làm tròn bổn phận, không đáng nhắc tới. Nhưng, bây giờ ta phải về doanh trại cho các vị tướng sĩ một câu trả lời xác đáng, thánh chỉ này tới quá đột ngột, các tướng sĩ vẫn còn ở đó chờ đợi.
Trương Bang Xương gật đầu nói:
- Đó là điều đương nhiên, đương nhiên rồi.
Lý Kỳ quay về phía Triệu Giai nãy giờ câm như hến, nói:
- Nhiếp chính vương, ta cáo lui trước.
Triệu Giai không nhiều lời, đến người cũng không động đậy, chỉ ừ một tiếng.
Lý Kỳ đột nhiên quay về phía Tần Cối nói:
- Tần Cối. Ngươi đi cùng ta.
Tần Cối gật đầu nói:
- Rõ
- Cáo từ.
- Minh quốc công đi thong thả.
Lý Kỳ và Tần Cối ra khỏi đại điện.
- Đại nhân, khi nãy vì sao ngài lại giao ra binh quyền sảng khoái như vậy.
Vừa ra khỏi đại điện, Tần Cối liền vội hỏi, bởi đây không hề giống với tác phong của Lý Kỳ.
Lý Kỳ lạnh lùng cười, nói:
- Không giao binh quyền? Hừ.
Ngươi muốn ta chết sao? Lúc đó thế lực của Đồng Quán mạnh hơn ta bây giờ rất nhiều, không giao ra binh quyền. Đánh rắm cũng không dám.
Binh phù trong tay hắn chẳng qua chỉ là binh phù mượn của Xu Mật Viện, trong triều Tống, Xu Mật Viện trực tiếp do Hoàng đế quản, nói cách khác, quyền lực này Hoàng đế giao cho Xu Mật Viện, nếu không phải tình huống đặc biệt, Xu Mật Viện phải được Hoàng đế phê chuẩn, mới có thể phát binh, hơn nữa, trong tay hoàng đế còn một đạo binh phù, binh quyền thực sự vẫn còn nằm trong tay Hoàng đế, Hoàng đế lệnh cho ngươi giao binh quyền, nếu ngươi trái lệnh, thì binh phù trong tay ngươi cũng vô dụng, bởi một khi Hoàng đế đưa ra binh phù đang nắm giữ, binh phù của ngươi cũng chỉ là đồ bỏ đi, giao hay không giao, chẳng có gì khác biệt.
Thật ra Lý Kỳ dễ dàng giao ra binh phù dễ như vậy, còn có nguyên nhân, đó chính là tất cả thủ lĩnh của đội cấm quân đều là người của hắn, hắn việc gì phải lo lắng kẻ khác giành được. Khác biệt ở chỗ, không có binh phù, hắn không điều động được Chủng Gia Quân hay Chiết Gia Quân, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoàng thượng hạ chỉ thu binh quyền của ngươi, nếu ngươi từ chối giao ra, binh phù trong tay ngươi sẽ chỉ là đồ bỏ đi, chứ đừng nói đến điều điều động Chủng Gia Quân, Chiết Gia Quân, bọn chúng không đến đánh ngươi, là đã phúc cho nhà ngươi rồi.
Tần Cối là người thông minh, sau khi bình tĩnh lại, rất nhanh đã hiểu được ý đồ trong đó, rất đỗi khâm phục Lý Kỳ, trong lúc cấp bách, hắn có thể đưa ra lựa chọn tối ưu nhất, điều này không phải ai cũng làm được, nói:
- Vâng. Hạ quan đã rõ.
- Nhưng ta không hiểu.
Tần Cối kinh ngạc nói:
- Đại nhân có gì không hiểu?
Lý Kỳ hai mắt hơi híp lại, nói:
- Theo tình hình hiện nay, chắc chắn có kẻ đã mật báo cho Hoàng Thượng, mấy ngày nay, ta không vào chầu, không biết tình hình trong triều ra sao, ngươi ngày nào cũng tới, lẽ nào không nhận ra điều gì sao?
Đây mới là nguyên nhân hắn gọi Tần Cối ra ngoài.
Tần Cối thoáng chút buồn, nói:
- Đây đều do hạ quan không làm tròn bổn phận, nếu hạ quan để tâm nhiều hơn, có lẽ đã nhận ra một chút manh mối, không để đại nhân phải lâm vào tình thế bị động.
Lý Kỳ khua tay nói:
- Việc này cũng không thể trách ngươi, ngươi phải trông nom cho dân chúng khắp thành, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm.
- Đa tạ đại nhân khoan dung.
Tần Cối vừa chắp tay, nói:
- Nhưng hạ quan có một điều mãi không hiểu.
- Nói!
Tần Cối nói:
- Thực ra lúc đầu đại thần trong triều luôn công kích Nhiếp chính vương, mà không phải đại nhân, bởi vì Nhiếp chính vương ép bọn họ vào hoàng cung ở, nhượng lại phủ của mình, và lấy được một món tiền lớn, mà đại nhân luôn ở bên ngoài chiến đấu hăng hái, không hề làm tổn hại lợi ích của bọn họ, ngay cả mặt còn chưa gặp, dù họ có muốn tố cáo lên hoàng thượng, thì phải tố Nhiếp chinh vương kìa, tuyệt đối không phải đại nhân, nhưng mà, lần này thánh chỉ đến, lại biểu dương Nhiếp chính vương và đại nhân, nhưng không làm suy yếu đi quyền lực của Nhiếp chính vương, ngược lại đòi đại nhân giao ra binh quyền, đồng thời cắt chức Tri phủ Khai Phong của đại nhân, trong chuyện này có rất nhiều điều kỳ lạ!
Lý Kỳ gật đầu, trầm ngâm một hồi lâu, nói:
- Ngươi phân tích rất có lý, kỳ thực điểm này ta cũng nghĩ không thông, ta đã làm tròn bổn phận rồi. Căn bản không hề động chạm gì đến bọn họ, đừng nói lúc lên triều. Ngay cả Nhiếp chính vương ta cũng ít qua lại, y chắc sẽ không hướng mũi dùi về phía ta, đây cũng là nguyên nhân ta cảm thấy chút trở tay không kịp.
Tần Cối lắc đầu, nói:
- Xem biểu hiện mấy ngày qua của mọn họ, hạ quan cho rằng họ nhất định đã viết mật thư cho Hoàng thượng, nhưng hạ quan nghĩ nội dung trong đó đều nhằm vào Nhiếp chính vương, về phần tại sao Hoàng thượng lại hạ thánh chỉ này, trong này nhất định xảy ra chuyện gì bất trắc mà chúng ta không ngờ đến
- E rằng không phải điều bất trắc.
Lý Kỳ đột nhiên cười ha hả nói.
Tần Cối vội hỏi:
- Lẽ nào đại nhân đoán ra kẻ nào đã làm?
Lý Kỳ nói:
- Kẻ thù.
- Kẻ thù?
Tần Cối trợn mắt. Bỗng hỏi:
- Ý của đại nhân chính là người Kim?
Lý Kỳ nhún vai nói:
- Ngoại trừ bọn chúng ra, ta thật không nghĩ ra còn ai khác nữa. Ha ha…..
Nói đến đây, hắn đột nhiên mỉm cười.
Tần Cối kinh ngạc nói:
- Tại sao đại nhân lại cười?
Trong lòng y cũng hiểu ra, đây rõ ràng chính là kế phản gián mà Hoàn Nhan Tông Vọng đã dùng, nó còn nghiêm trọng hơn nhiều so với đại thần trong triều tố cáo. Thế mà ngài vẫn còn cười được?
- À!
Lý Kỳ nói:
- Ta cười sao? Ta đâu có cười, ngươi nhìn nhầm rồi. Được rồi, ngươi bây giờ lập tức trở về phủ Khai Phong thu xếp đi, ở đó không phải là nơi ngươi có thể ở nữa rồi, cũng không cần về Thương Vụ cục nữa. Dù sao Thương Vụ cục bây giờ cũng không có việc gì để làm, lui về nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy ngày nay ngươi cũng mệt rồi.
Khi nãy rõ ràng ngài đã cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ, lẽ nào ta đã nhầm chăng. Tần Cối có vẻ như không chú ý nghe Lý Kỳ nói. Hãy còn trầm ngâm không nói gì.
Tên này quá thích động não rồi. Lý Kỳ phụt một tiếng, nói:
- Ngươi còn ngẩn người ra làm gì. Đi mau lên!
- Ồ, ồ, đại nhân mời.
......
Trong đại bản doanh quân Tống
Lý Kỳ ngồi trên ghế đầu, lặng im không nói, thánh chỉ kia đang được truyền tới tay từng tướng lĩnh.
Chuyển đi chuyển lại, thấy trong mắt tướng lĩnh đều lộ rõ tức giận vô cùng.
Thánh chỉ này như gáo nước lạnh dội vào đầu bọn họ, lòng lạnh thành băng, đừng nói sĩ khí, e rằng đến không khí để thở cũng không có, ai nấy đều nín sợ, hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Chuyện gì đây, ngài muốn đàm phán thì đi sớm đi, ngài không đàm phán được, thì để chúng ta ra trận liều mạng, chúng ta mất mạng rồi, ngài lại muốn đi đàm phán, vậy chẳng phải chúng ta đã mất mạng một cách vô ích hay sao.
Nhưng nhiều hơn nữa, bọn họ cảm thấy tiếc nuối!
Nhạc Phi không nhịn được nữa, mắt nhòa đi, như sắp khóc đến nơi, đứng lên nói:
- Bộ Soái, hiện giờ quân Kim tiến thoái lưỡng nan, nếu chúng ta tiến thêm bước nữa, rất có thể đẩy quân Kim vào đường cùng, cơ hội này một khi mất đi, sợ rằng sẽ khó gặp lại.
Ngô Giới cũng nói:
- Cơ hội này do các tướng sĩ dùng máu đánh đổi, nếu bỏ qua như vậy, làm sao ăn nói với các huynh đệ đây.
Lý Kỳ nói:
- Ta biết điều này, nhưng ta có thể làm sao đây, binh phù ta đã giao ra rồi.
Ngưu Cao gãi quai hàm, mắt nhìn ra ngoài cửa, nói:
- Ngài hình như vẫn chưa giao binh phù, ta vẫn chưa thấy ngài lấy nó ra.
Các tướng sĩ nghe xong, đều cảm thấy Ngưu Cao nói rất có lý.
Trương Hiến nói:
- Ta cũng không biết binh phù là cái gì.
Ngô Lân cũng nói:
- Binh phù vật này ta cũng không hiểu, lẽ nào chúng ta phải tuân theo binh phù chỉ huy?
Lý Kỳ nghe xong chỉ cảm thấy tức cười, mấy người các ngươi thật quá ghê gớm, muốn giật giây ta kháng chỉ thì nói rõ ra, con mẹ ngươi còn giữ được, quá gian giảo rồi, ta không mắc mưu được.
Hắn trừng mắt nhìn Ngưu Cao tên vô lương tâm một cái, đang định mở miệng, Dương Tái Hưng vội đứng dậy nói:
- Bộ Soái, Hoàng đế này rõ ràng là tên hôn quân, lúc trước đá hoa cương đã làm cho dân chúng Giang Nam lầm than, khi quân Kim đánh tới, ông ta chỉ biết một mình thoát thân, đến nay ông ta lại muốn chúng ta máu tươi chảy vô ích, nếu ông ta đã vứt bỏ chúng ta, chúng ta sao phải liều mạng vì loại người đó, Bộ Soái, chúng ta dứt khoát một không làm, hai không dừng, cứ phản lại là được, ta Dương Tái Hưng xin nguyện làm tiên phong của Bộ Soái.
Y vốn dĩ xuất thân là tướng cướp, tạo phản đối với y mà nói, đã quá thành thục rồi, hơn nữa từ trước đến nay y cũng không coi Tống Huy Tông ra gì, cho dù Tống Huy Tông ra lệnh, y cũng không thấy được thì nhất định sẽ nghe, y chỉ nghe theo Lý Kỳ và Nhạc Phi.
Mẹ nó chứ! Ngươi cũng quá thẳng thắn rồi đi!
ai Phong, Tưởng Đạo Ngôn làm Thiếu doãn, do hai người bọn họ đi đàm phán với quân Kim, giải trừ hiểu lầm, tranh thủ khôi phục quan hệ đồng minh hai nước, tam quân không được hành động thiếu suy nghĩ.
Không chỉ là như thế, còn nói hiện giờ phủ Khai Phong đã được giải vòng vây, mệnh Lý Kỳ trả lại binh phù cho Xu Mật Viện, và để Ngô Mẫn đảm nhiệm Xu Mật phó sứ.
Sấm sét giữa trời quang a!
Chiêu này thật sự là quá quen thuộc. Lúc trước Tống Huy Tông chính là đối đãi như vậy với Đồng Quán, phong cho gã chức Quảng Dương quận vương gì đó, sau đó tịch thu binh quyền của gã. Đây cũng là thủ đoạn mà hoàng đế Tống triều thường dùng.
Như vậy thì, chẳng khác nào đem quyền lực vốn có trong tay Lý Kỳ phân cho Trương Bang Xương, Tưởng Đạo Ngôn và Ngô Mẫn. Đương nhiên, cũng làm suy yếu quyền lực trong tay Nhiếp chính vương. Bởi vì trên thánh chỉ đã nói rõ, chuyện sẽ do Trương Bang Xương, Tưởng Đạo Ngôn toàn quyền phụ trách đàm phán, nhưng trong đó lại không nhắc tới Triệu Giai. Nói cách khác, Triệu Giai không có quyền can thiệp vào việc này.
Lý Kỳ nghìn tính vạn tính, cũng không tính đến, Tống Huy Tông đang ở cách xa ngàn dặm, mà lại đưa một thánh chỉ như vậy đến đây. Hắn càng không ngờ rằng, hết thảy chuyện này đều là một tay Hoàn Nhan Tông Vọng thao túng.
Trương Bang Xương thấy Lý Kỳ trầm mặc không nói, cũng là không quấy rầy hắn, kiên nhẫn chờ đợi, vào thời điểm này, thứ hắn cần cũng chỉ là chờ đợi.
Qua một lúc thật lâu, Lý Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
- Ta muốn xem thánh chỉ trước.