- Hừ, Lý Kỳ, ngươi cũng khinh người quá đáng rồi. Bạch gia chúng ta đã luân lạc tới mức này, ngươi lại phái Tần Cối đến xét nhà chúng ta, chẳng lẽ ngươi phải đuổi tận giết tuyệt mới bằng lòng bỏ qua à? Bạch phu nhân vừa thấy được Lý Kỳ, hai mắt phừng phừng lửa, tức giận trách mắng.
Xét nhà? Lý Kỳ nhướn hai hàng lông mày, nụ cười trên mặt nháy mắt cứng ngắc lại, vội giải thích hiểu lầm: - Mẹ vợ, đây tuyệt đối là có hiểu lầm rồi! Ta khi nào bảo Tần Cối đến xét nhà, ta chỉ bảo y đi ---.
Nói đến đây, hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, thầm nhủ một tiếng không xong, chết tiệt, lại trúng kế, bà mẹ vợ này thật đúng làm người ta khó lòng phòng bị.
Bạch phu nhân khẽ hừ một tiếng, nói: - Đi làm gì? Nói tiếp đi!
Lý Kỳ lúng túng nói: - Mẹ vợ biết rồi à?
Bạch phu nhân hừ nói: - Ngươi cho là ngươi có thể giấu được ai?
Cũng chỉ không gạt được bà mà thôi, nếu là Cao Nha Nội, chắc chắn sẽ bị lừa đến mức Đông Tây Nam Bắc đều không phân biệt rõ. Lý Kỳ gặp được bà mẹ vợ thế này, quả thật là đủ đau đầu, ha ha nói: - Tiểu tế cũng chỉ muốn mời mẹ vợ tới đây, tuyệt đối không có ác ý.
- Mời? Ta đây không nhìn ra.
- Không phải tiểu tế không còn cách nào khác sao, nếu không như vậy, mẹ sao có thể bằng lòng tới đây, ta trước tiên tạ lỗi với mẹ vợ. Lý Kỳ vái chào, chợt duỗi tay ra, nói: - Mẹ vợ, mời vào trong.
Bạch phu nhân liếc mắt nhìn Lý Kỳ, do dự một chút, nói: - Ta cũng muốn xem ngươi chơi trò gì? Nói xong, bà đi theo Lý Kỳ tới hậu đường.
Trong phòng không có hạ nhân, sau khi Lý Kỳ mời Bạch phu nhân ngồi xuống, tự mình châm một tách già, ha hả nói: - Mẹ vợ, mời uống trà.
Bạch phu nhân nhìn cũng không nhìn, vung tay lên nói: - Cái này thì miễn đi, ta sợ bị độc chết, ngươi có chuyện gì thì nói đi.
Lý Kỳ hơi có vẻ xấu hổ, thở dài, nói: - Ta thừa nhận trong chuyện này, ta thật sự xin lỗi cha vợ, có lỗi với mẹ vợ, có lỗi với Thất Nương, rất xin lỗi toàn bộ Bạch gia, ta cũng đoán được sẽ có một ngày như vậy, nhưng, nếu ta không làm như vậy, ta không chỉ mất đi tín nhiệm của mọi người, mà còn có thể hoàn toàn mất đi mọi người.
Bạch phu nhân nói: - Yến Vân Vương ngươi đạo đức tốt, vì nước vì dân, cúc cung tận tụy. Chết thì mới dừng, ta đây sớm đã biết, ngươi không cần lặp lại lần nữa.
Đổ mồ hôi! Ta có tốt như vậy sao? Lý Kỳ kiên trì chịu đựng nói:
- Mẹ vợ, mẹ là người thông minh, quốc gia ngày hôm nay như thế nào, mẹ hẳn biết rõ ràng, mẹ chẳng lẽ hy vọng chắp tay đưa giang sơn Đại Tống ta cho người Kim sao?
Bạch phu nhân nói: - Ta chỉ là đàn bà, việc này chưa tới phiên ta quan tâm, ta cũng không có tư cách này, ta chỉ quan tâm trượng phu của ta và con gái của ta, nếu như ai làm tổn thương bọn họ, ta chẳng lẽ còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khích lệ hắn làm tốt, làm đúng sao? Đổi lại là ta, nếu là làm tổn thương Hồng Nô, tổn thương Chính Hi, làm tổn thương người vô tội bên cạnh ngươi, cho dù ta có mười ngàn lý do, ngươi sẽ tha thứ sao?
Đúng thế vậy, bà một người phụ nữ thì quan tâm tới những chuyện này làm gì, ăn no rỗi việc à. Hơn nữa trên đời này không ai là hàng người đại gian đại ác, huống chi Bạch Thì Trung cũng không làm gi xằng bậy, về truyện kết bè kéo phái, đó là chuyện không tránh khỏi. Ít nhất ông ấy không giống bọn Đồng Quán, Lý Bang Ngạn vơ vét của cải bốn phía, cho nên Bạch phu nhân sao có thể cho rằng trượng phu mình đã phạm tội lớn, đây là chuyện thường tình nha, dù sao nữ nhân như Lý Thanh Chiếu, trăm năm mới có một người.
Lý Kỳ hiểu được tâm tư của Bạch phu nhân, nói: - Đứng ở lập trường của mẹ vợ, mẹ không tìm ta liều mạng, cũng xem như hạ thủ lưu tình, ta cũng rất hiểu sự tức giận của mẹ vợ, nhưng việc đã xảy ra, mẹ tức giận ta cũng không giải quyết được vấn đề, ta hy vọng có thể làm một việc cứu vãn lại.
- Cứu vãn?
Bạch phu nhân khinh miệt cười, nói: - Còn có thể cứu vãn sao? Bạch gia chúng ta còn có thể trở lại như trước kia sao? Lời này của ngươi e rằng chỉ lừa được đứa trẻ ba tuổi mà thôi.
Tình huống trước mắt, bà rõ ràng nhất, bà biết rằng Triệu Giai điều Bạch Thì Trung đi phủ Ứng Thiên, đó là coi trọng mặt mũi của Lý Kỳ, nhưng không hơn, Triệu Giai sẽ không tín nhiệm Bạch Thì Trung nữa, thân làm thần tử, nếu như không có được sự tín nhiệm của hoàng đế, thì tiền đồ của ngươi cũng vì thế mà chấm dứt.
Tình huống hiện giờ hiển nhiên gay go hơn chuyện này. Đừng nói là Bạch Thì Trung, ngay cả con cái của ông cũng mất đi con đường làm quan. Bạch gia cứ như vậy mà xuống dốc, không thể tránh được nữa rồi, thậm chí nguy hiểm với bọn họ còn chưa hoàn toàn hết, bởi vì trong triều vẫn còn rất nhiều người muốn đẩy Bạch gia vào chỗ chết, nếu có bọn họ bị tai họa ngập đầu, tin rằng không ai sẽ cảm thấy bất ngờ.
Đạo lý này, Lý Kỳ đương nhiên hiểu, nhưng hắn không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể trầm mặc không nói.
Bạch phu nhân nghiêng mắt liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Nhớ rõ trước đây ta từng nói những chuyện quan trọng với ngươi, ta mặc kệ ngươi có chuyện gì, nhưng ta hy vọng ngươi có thể không làm gì có lỗi với Thất Nương, không hơn, nhưng điểm này, ngươi lại không làm được.
Nói xong khóe miệng bà hiện lên một nụ cười chua xót, phất tay nói: - Thôi, thôi, bây giờ còn nói chuyện này làm gì, thắng làm vua thua làm giặc, những chuyện phương diện chính trị, ngươi cũng không phải là kẻ thứ nhất làm như vậy, cũng không phải là người cuối cùng, Bạch gia chúng ta thua tâm phục khẩu phục, ngươi thật sự rất thông minh, không ngờ giấu diếm được nhiều người như vậy, tuy rằng lúc đầu ta hoài nghi dụng tâm của ngươi, nhưng ta tin ngươi sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chúng ta, muốn trách, cũng chỉ có thể trách ta tin lầm người, chẳng thể trách người khác.
Lý Kỳ nghe xong trong lòng không dễ chịu mấy, nói: - Thất Nương nàng rất định là rất thương tâm.
- Về chuyện Thất Nương, ngươi cũng đừng tới hỏi ta, ngươi tin cũng được, không tin cũng thế, ta chưa bao giờ can thiệp vào chuyện giữa các ngươi, nếu con bé muốn đi cùng ngươi, ta không ngăn cản, nếu không muốn cùng ngươi, ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì, bởi vì con bé là con gái ta, toàn bộ đều do con bé làm chủ. Tuy nhiên, đáp án của con bé chắc ngươi đã biết, ngươi vẫn sớm để cho chúng ta đến phủ Ứng Thiên đi, đối với ngươi, đối với chúng ta đều tốt.
Yết hầu Lý Kỳ tắc nghẹn, nói: - Chuyện tình còn chưa tới nước này.
Bạch phu nhân lắc đầu, hơi vẻ uể oải nói: - Ngươi nên biết đạo lý vua nào triều thần ấy, đương kim hoàng thượng tuyệt đối không tha cho Bạch gia chúng ta, ngươi như là đã lựa chọn, vậy sao không thẳng thừng một chút, dây dưa dài dòng cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.
Chẳng lẽ bà cũng không có cách nào? Lý Kỳ trong lòng tràn đầy thất vọng, vào trên ghế, nói: - Bất kể như thế nào, ta nhất định không để cho Thất nương rời khỏi kinh thành, nếu như thật sự không còn cách nào, ta sẽ mang theo Hồng Nô các nàng đến phủ Ứng Thiên, hoặc là nơi khác.
Trong mắt Bạch phu nhân hiện lên kinh ngạc, nói: - Ngươi bỏ được sao? Địa vị của ngươi bây giờ người khác thèm muốn cũng không được.
Lý Kỳ kiên quyết nói: - Hiện giờ quân Kim đã lui, mục đích ta muốn thực hiện cũng đã thành, hiện tại ta luyến tiếc nhất chính là Thất Nương.
- Ngươi nói như vậy, bởi vì ngươi biết hoàng thượng chắc chắn sẽ không để cho ngươi đi. Bạch phu nhân hừ nói.
Lý Kỳ nói: - Mẹ vợ đừng kích ta. Ta nếu muốn đi, ai cũng không ngăn được.
Bạch phu nhân mí mắt vừa nhấc, ánh mắt hoang mang liếc nhìn Lý Kỳ, sắc mặt thoáng hòa hoãn vài phần, nói: - Ngươi muốn ta tới, chính là nói với ta cái này?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Kỳ thật hoàng thượng đã đồng ý với ta rồi. Chỉ cần ta có thể tìm được lý do thích hợp, y sẽ bằng lòng thu hồi thánh chỉ.
Bạch phu nhân thở dài: - Đại thế đã mất, thu hồi thánh chỉ cũng không thay đổi được gì.
- Chẳng lẽ địa vị này, danh dự này thật sự quan trọng tới vậy sao? Lý Kỳ cau mày nói.
- Ngươi nói xem?
- Ta nói ta không cảm thấy như vậy, mẹ chắc chắn sẽ không tin. Lý Kỳ lại nói: - Nhưng ta có một câu, nếu khiến mẹ vợ không vui, kính xin mẹ thứ lỗi.
- Mỗi một câu bây giờ của ngươi đều khiến ta không vui, ta sẽ tha thứ sao. Bạch phu nhân dứt khoát nói.
- À!
Lý Kỳ xấu hổ cúi đầu, nói: - Cha vợ mặc dù tài hoa hơn người, nhưng tính cách ông ấy quá yếu đuối, nếu sinh ra ở thời thái bình, có thể sẽ một bước lên mây, nhưng nếu ở thời loạn, dù có hay không có ta, kết quả đều giống nhau. Mượn chuyện này mà nói, ta từ đầu đến cuối đều chưa hề nói của câu khuyên bảo với ông, mà ông trước tiên nghĩ muốn chạy trốn, nếu lúc ấy ông lựa chọn ở lại, tình huống sẽ hoàn toàn không giống với lúc trước, đương nhiên, ta đây không phải đang trốn tránh trách nhiệm. Kỳ thật lúc ấy ta cũng hi vọng mọi người rời khỏi đây, bởi vì ta không nắm chắc hoàn toàn có thể bảo vệ cho Khai Phong, nếu thành bị phá, ta không hy vọng sẽ làm liên lụy tới mọi người. Ta chỉ muốn nói sao cha vợ không thể buông tất cả, an nhàn tuổi già, mẹ vợ cũng không cần lo ngày lo đêm vì ông. Về những người khác ở Bạch gia, nếu bọn họ có bản lĩnh, họ nhất định sẽ được bước đi trên con đường làm quan. Ta cam đoan.
Bạch phu nhân nghe xong trầm ngâm, kỳ thật bà cũng biết Bạch Thì Trung quá mức yếu đuối, hơn nữa thủ đoạn cũng không bằng bọn Thái Kinh, Cao Cầu, một khi thế cục rung chuyển, ông căn bản không thể nắm trong tay, thậm chí năng lực bo bo giữ mình cũng không có, cho nên, khi mới bắt đầu, bà đã nghĩ Lý Kỳ trong triều sẽ trợ giúp Bạch Thì Trung, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lúc trước bà đồng ý Bạch Thiển Dạ và Lý Kỳ cùng nhau, bởi vì mấy con trai của Bạch Thì Trung tư chất đều bình thường, không giúp đỡ được gì, nếu có con rể là Lý Kỳ, vậy thì địa vị Bạch Thì Trung càng được củng cố hơn, đáng tiếc, không như mong muốn!
Tính toán của bà không thành công, mấu chốt vẫn là bà khinh thường Lý Kỳ, thật không ngờ trong lòng hắn lại ẩn chứa kế hoạch kinh thiên động địa như vậy, thở dài: - Việc đã đến nước này, nói thì còn tác dụng gì, mặc dù ông ta đồng ý, trong triều cũng có rất nhiều người không muốn bỏ qua cho Bạch gia chúng ta, bao gồm cả hoàng thượng.
Lý Kỳ nói: - Những người đó trong triều không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, về chuyện này ta đã cân nhắc xong rồi.
- Chuyên nay la thât?
- Cực kỳ chính xác. Lý Kỳ nói: - Đây cũng là nguyên nhân chính hôm nay ta mời mẹ vợ đến đây. Trong chính trị, không có kẻ thù tuyệt đối, cũng không có bằng hữu tuyệt đối, tự nhiên sẽ không làm được việc, Thái sư lên xuống, cũng đã chứng minh điểm này. Cho nên, ta nghĩ mẹ vợ giúp ta suy nghĩ biện pháp, xem có thể nói thế nào để hoàng thượng thu hồi thánh chỉ này.
Đúng vậy! Thái sư lúc trước cũng có thể xoay chuyển tình thế, chuyện này chưa tới mức không thể xoay chuyển, ta nhất định không thể để Bạch gia đi xuống như vậy. Bạch phu nhân trong lòng tuyệt vọng dường như tìm lại được một tia sáng rạng đông, nhắm mắt rơi vào trầm tư.
Lý Kỳ cũng không quấy rầy bà, lẳng lặng ngồi một bên.
Qua một hồi lâu, Bạch phu nhân bỗng nhiên mở mắt ra, nói: - Cách thì không phải không có, phải xem ngươi có dám làm không đã.
Lý Kỳ mừng rỡ, nói: - Mẹ vợ, lúc này đừng kích ta, chỉ cần ta có đủ khả năng, ta sẽ không từ chối.
Bạch phu nhân nói: - Thất Nương.
- Thất Nương?
Lý Kỳ kinh ngạc nói, nghĩ thầm rằng, việc này Thất nương có thể giúp gì?
Bạch phu nhân nói: - Cách chính là để Thất Nương nhậm chức Kinh tế sử.