Chẳng lẽ---Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày đại hung trong truyền thuyết!
Nếu là trước đây, cho dù Ngô Phúc Vinh có nói trời sập xuống, Lý Kỳ có lẽ cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện, bởi xem ra với tính tình của Ngô Phúc Vinh mà nói, điều này là quá đỗi bình thường, nhưng hôm nay từ sáng tới giờ, Lý Kỳ đều gặp chuyện bất lợi. Dù gì thì cũng đã bị người ta đòi nợ đến nửa ngày trời, là ai thì tâm trạng cũng không vui vẻ nổi, mà hắn cũng lờ mờ cảm thấy trong chuyện này ắt hẳn có mưu đồ gì chứ không thể trùng hợp đến vậy, sau khi gặp Ngô Phúc Vinh, không rõ vì sao trong lòng hắn lại thấy vô cùng căng thẳng, hắn đột ngột đứng phắt dật, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Ngô Phúc Vinh có lẽ vì đi vội quá mà thở hổn hển, không thốt nổi nên lời.
Lý Kỳ tuy rất sốt ruột nhưng vẫn mau chóng mời Ngô Phúc Vinh ngồi xuống, rót cho ông một chén trà.
Ngô Phúc Vinh nhấp một ngụm trà, lúc này ông mới bình tĩnh lại, vội vàng nói:
- Chẳng phải cậu bảo lão hủ ra ngoài thăm dò mấy nhà buôn có tiềm lực đó ư?
- Vâng, việc này có vấn đề gì ạ?
Lý Kỳ tò mò hỏi.
- Vấn đề lớn lắm/
Ngô Phúc Vinh khoát tay, nói:
- Ta và Tiểu Ngọc đi một buổi sáng, vậy mà phát hiện ra không ít nhà buôn nhỏ rất có tiềm lực.
- Đây là chuyện tốt đó chứ ạ!
- Cậu nghe ta nói trước đã, thế là ta và Tiểu Ngọc có tới bàn bạc, nhưng các chủ xưởng đều nói xưởng mình không có túng thiếu, cũng không có ý định bán tiệm, còn nói cái gì mà việc buôn bán rất ổn định.
Lý Kỳ nghe đến đây liền vô cùng kinh ngạc:
- Sao có thể như vậy được
Ngô Phúc Vinh đáp:
- Khi đó ta cũng thấy kì quặc nên mới tìm đến mấy cửa tiệm khác xem sao, thế nhưng đều nhận được câu trả lời y hệt nhau, bọn họ xem ra đều vui mừng ra mặt, chẳng có chút lo âu nào.
- Điều này…
Lý Kỳ chớp chớp mắt, trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Nếu chỉ có một hai nhà thì có lẽ là việc ngoài ý muốn, nhưng nếu nhà nào cũng vậy, thì việc này chắc chắn không hề đơn giản!
Ngô Phúc Vinh nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy. Cho nên sau khi biết chuyện liền lập tức quay về báo cho cậu biết, Tiểu Ngọc vẫn đang ở bên ngoài thăm dò tin tức.
Lý Kỳ ừ một tiếng rồi lại ngồi xuống, kì quái thật, ngày hôm nay chuyện gì cũng vô cùng lạ lùng, chẳng lẽ giữa hai việc này có mối liên hệ gì với nhau?
Ngô Phúc Vinh căng thẳng hỏi:
- Lý Kỳ, cậu nói xem việc này có phải nhắm vào chúng ta không?
Lý Kỳ ngây người, trong lòng thầm nghĩ, đúng thật cũng có khả năng này. Nhưng hiện giờ kẻ nào lại có gan lớn đến như vậy, dám đối đầu với ta? Ngoài miệng hắn lại chỉ nói:
- Thúc đừng lo lắng quá, với địa vị của Túy Tiên Cư chúng ta hiện giờ, kẻ nào muốn đối đầu với chúng ta, thì trước hết phải cân nhắc cho kĩ càng.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Tiểu Ngọc cũng đã quay trở về.
Lý Kỳ vừa nhác thấy Tiểu Ngọc liền vội vã gặng hỏi:
- Thế nào rồi?
Sắc mặt Tiểu Ngọc có đôi phần cổ quái, đáp:
- Lý đại ca, theo như tin tức muội thăm dò được, có người đã đi trước chúng ta một bước, đã thỏa thuận hợp tác xong xuôi với các nhà buôn có tiềm lực cả rồi.
- Cái gì?
Lý Kỳ chau mày, thầm nghĩ, Đông Kinh này có loại người ở đẳng cấp cao như vậy từ lúc nào. Tại sao mình lại không biết? Hắn liền hỏi:
- Có điều tra rõ được là ai không?
Tiểu Ngọc gật đầu, đáp:
- Người này----Người này Lý đại ca có quen biết.
- Ai?
- Chính là --- chính là Cao Nha Nội.
- Y?
Lý Kỳ há hốc mồm, ngẩn ra một hồi mới đáp lại:
- Tiểu Ngọc, muội đã điều tra rõ ràng chưa?
Tiểu Ngọc gật đầu đáp:
- Muội còn đi xác minh thêm một lần, hóa ra trong tháng này, quỹ từ thiện Thanh Thiên đã liên tiếp hợp tác với hơn hai mươi cửa tiệm, công xưởng. Mà hai mươi mấy nhà này đều là những nhà có tiềm lực nhất ở Đông Kinh.
Lý Kỳ chau mày:
- Làm sao có thể như vậy được, biến động lớn như vậy chẳng lẽ một chút tin tức hai người cũng không thu thập được ư?
Tiểu Ngọc khẽ hé miệng, trong lòng nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng trộm nghĩ, đúng vậy, chuyện lớn như thế, sao mình không nhận ra được chút gì.
Ngô Phúc Vinh nói:
- Ta hiểu rồi.
- Thúc hiểu ra chuyện gì vậy?
- Một tháng nay, trong triều xảy ra chuyện lớn như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung hướng đến triều đình, làm gì còn ai để tâm đến những việc này.
Lý Kỳ bừng tỉnh, gật đầu lia lịa nói:
- Thúc nói không sai, xem ra Nha Nội sớm đã có âm mưu rồi, nhưng mà, y trở nên thông minh như thế từ lúc nào vậy?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Phía ngoài căn phòng truyền đến một tràng cười vô cùng dâm đãng.
- Haha, sao hình như ta nghe thấy có người nói đến mình nhỉ! Tiểu nương tử, nàng đi làm việc của mình đi, ta và Lý Kỳ thân thiết lắm, không cần thông báo đâu.
Dứt lời, cánh cửa từ bên ngoài đẩy vào, chỉ thấy Cao Nha Nội từ ngoài bước vào, dáng vẻ lả lướt, chính là dáng vẻ của cái giống vô sỉ vô cùng, sau lưng y còn có 2 người, một tên đương nhiên là Lục Thiên, tên còn lại là đệ nhất Trạng Nguyên Học Viện Thái sư, Hoàng Trạch.
Khi Lý Kỳ trông thấy Hoàng Trạch, mọi sự đều đã rõ ràng, biết chắc tất cả nhất định là chủ ý của Hoàng Trạch, mà hắn còn ngộ ra lý do vì sao cùng lúc Phàn Thiếu Bạch và Chu Gia cùng tới đòi nợ mình. Đó là vì bọn họ biết chuyện đã quá muộn, khi vừa định thần lại thì bỗng phát hiện ra Quỹ từ thiện Thanh Thiên đang điên cuồng bỏ vốn đầu tư, khứu giác con buôn của họ đã ngửi được mùi lời lãi, vậy là bọn họ liền mau chóng thu gom tiền vốn chuẩn bị cùng xuống nước mò mẫm một phen, đây mới chính là lý do bọn họ tới tìm Lý Kỳ.
- Ô! Đều có mặt cả à! Tiểu Ngọc, hihi, lâu quá không gặp!
Cao Nha Nội đặc biệt vẫy tay với Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc đã quá quen với việc này, nàng cũng biết rõ đây là bản tính của Cao Nha Nội, cũng chẳng lấy gì làm ghê tởm, khẽ gật đầu, lên tiếng chào hỏi.
Hoàng Trạch cũng tiến đến hành lễ với Lý Kỳ.
Lý Kỳ ừ một tiếng, giễu cợt nói:
- Nha Nội, ngươi ko sợ A Nam sẽ liều mạng với ngươi sao?
Cao Nha Nội ngạc nhiên:
- Sao A Nam phải liều mạng với ta?
Nhà ngươi đang đùa ta đấy à. Lý Kỳ bực mình, nhác thấy khuôn mặt Tiểu Ngọc gợn lên một nét ửng đỏ, biết nói tiếp chỉ làm tổn thương người của mình chứ vốn chẳng làm cái hạng người này tổn thương được,
- Nha Nội đại giá quang lâm, không nghênh đón được từ xa!
- Không sao, không sao, hai ta sao còn phải tính toán gì, ngươi tới nhà ta, ta cũng chưa từng nghênh đón từ xa mà.
Cao Nha Nội tự ngồi vào chỗ đối diện Lý Kỳ, còn gọi Hoàng Trạch tới ngồi bên cạnh, hoàn toàn chẳng coi mình là khách, thậm chí còn không khác gì chủ nhân.
Lý Kỳ trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, gọi người châm cho hai người họ chén trà, nói:
- Nghe nói dạo gần đây vận hạn của Nha Nội không tồi nhỉ, làm ăn trên thương trường phát triển tốt lắm.
Cao Nha Nội vui vẻ đáp:
- Ngươi cũng biết cơ à?
Lý Kỳ ha hả nói:
- Chuyện lớn như vậy, ta còn không biết thì chẳng phải là rất không quan tâm Cao Nha Nội rồi ư?
- Đúng vậy,đúng vậy.
Lý Kỳ gật đầu đáp:
- Thật là làm cho con người ta phải nhìn với cặp mắt khác rồi. Nhưng mà ngươi lợi hại như vậy, thái úy ông ta có hay biết không?
Cao Nha Nội đáp:
- Cha ta giờ đang dốc toàn tâm xử lý liên minh đá cầu, chuyện kinh doanh trong nhà đều giao cả cho ta.
Cầu ca điên rồi à? Sao lại đem việc kinh doanh giao cho tên đần độn này? Chẳng lẽ---Lý Kỳ liếc nhìn Hoàng Trạch bên cạnh, nói:
- Vậy ư? Quyết định này của thái úy quả là vô cùng sáng suốt.
- Còn không phải sao.
Cao Nha Nội bỗng bày ra vẻ mặt áy náy nói:
- Lý Kỳ, thật chẳng dám giấu gì ngươi, ta thấy có lỗi với ngươi lắm.
- Sao lại nói những lời này?
Cao Nha Nội thở dài, đáp:
- Thực ra ta sớm đã nói với ngươi, nếu Nha Nội ta kinh doanh buôn bán, thì ngươi sẽ chẳng còn việc gì làm nữa rồi.
Hoàng Trạch nghe thấy chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt kinh hãi nhìn Cao Nha Nội, da mặt phải dày đến mức nào mới nói ra được lời này đây!
Lý Kỳ vốn đã quen nên không thấy gì làm lạ, ha ha đáp:
- Vậy thì mong Nha Nội hạ thủ lưu tình!
Cao Nha Nội hưng phấn nói:
- Ngươi còn phải nói. Hôm nay ta đến là để giúp ngươi, thế nào, đủ nghĩa khí chưa.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, đáp:
- Vậy ư? Không rõ nha nội muốn giúp ta ra sao?
Cao Nha Nội hì hì nói:
- Có phải gần đây ngươi sốt ruột đến mức tay chân đầu óc đều căng thẳng lắm rồi không!
Rõ rành rành tên xấu xa này đang dụ dỗ người ta vay nặng lãi đây mà.
Lý Kỳ lắc lắc đầu:
- Làm gì có.
Cao Nha Nội lập tức phản bác:
- Làm gì có chuyện, ta vừa mới nghe tin Thiếu Bạch và Tam Lang đang đòi nợ nhà ngươi, làm sao mà ngươi ko thiếu tiền cho được.
Hoàng Trạch nghe xong, buồn bã cúi đầu.
Lý Kỳ ko lộ ra thần sắc gì, đáp lại:
- Hóa ra ngươi đã biết chuyện rồi, haizz, chuyện xấu trong nhà không nên lộ ra ngoài ngõ! Còn đang mong nha nội giúp ta giữ lấy bí mật này!
Cao Nha Nội vỗ ngực cam đoan:
- Điều này ngươi yên tâm, ta vô cùng kín miệng.
Ngươi kín miệng? Thật chẳng còn sót tí thể diện nào. Lão tử đây dám thề với trời xanh, đến ngày mai phố to ngõ nhỏ đều sẽ bàn tán chuyện lão tử đây sắp phá sản đến nơi. Lý Kỳ nửa cười nửa không:
- Vậy thì thật đa tạ nha nội quá.
- Việc nhỏ đâu đáng gì.
Cao Nha Nội ha ha nói:
- Lý Kỳ, ta nói rõ ràng với ngươi vậy, hôm nay chúng ta đến là để mang tiền tới cho ngươi đó.
Xem ra tên đốn mạt này đúng là có chủ ý muốn nhắm vào Túy Cư Tiên của ta rồi. Chỉ có điều thủ đoạn đàm phán này vụng về quá. Lý Kỳ cười:
- Vậy ư, vậy thì đúng là cảm tạ ngươi rồi, không ngờ rằng Quỹ từ thiện Thanh thiên của nhà ngươi đã làm đến tận bước này, còn tới cứu trợ mấy tên thương gia sa cơ lỡ vận chúng ta.
- Cứu --- cứu trợ?
Cao Nha Nội ngơ ngác:
- Ý ngươi là sao?
Lý Kỳ đáp:
- Không phải ngươi muốn quyên góp tiền cho ta kinh doanh đó sao?
- Quyên góp? Tên khốn nào nói vậy?
- Ngươi đó.
- Tên kh…Ta? Ta nói lúc nào?
- Chẳng phải ngươi bảo mang tiền tới cho ta đấy ư?
- Chuyện này…
Cao Nha Nội đang khoác lác nhất thời si ngốc.
Hoàng Trạch vội xen vào:
- Phó viện trưởng, thật ra hôm nay chúng tôi tới là vì muốn hợp tác với tập đoàn Túy Tiên Cư của các người.
- Đúng đúng đúng, hợp tác, hợp tác.
Cao Nha Nội vội gật đầu.
Lý Kỳ nhìn Hoàng Trạch cười:
- Chủ ý này do ngươi đề ra à?
Hoàng Trạch cũng không phủ nhận, gật đầu ừ một tiếng, đáp:
- Thực tình vốn dĩ hôm nay tôi muốn đến để thăm hỏi phó viện trưởng, tiện đó hỏi ý kiến ngài xem chúng tôi có cơ hội hợp tác hay không, nhưng Nha Nội nói thân tình giữa hai người rất tốt, nên chúng tôi liền đến đây cùng nhau.
Thật ra những biến động trên thị trường gần đây đều là do y đứng sau thao túng, y hiểu rất rõ đối với quỹ từ thiện mà nói, phương thức thu lãi lời tốt nhất chính là đầu tư, dùng tiền mà sinh ra tiền, đối với bọn họ mà nói thế cục như ngày hôm nay, quả đúng là ân huệ ông trời ban cho, một là giá cả rẻ mạt, hai là triều đình rối ren, cũng đủ để yểm hộ thật tốt cho y, dẫn đến việc chẳng có ai cạnh tranh, thế là trước tiên y thuyết phục Cao Nha Nội, sau đó âm thầm lặng lẽ đầu tư vào các xưởng và cửa tiệm có tiềm lực.
Mặc dù y hiểu muốn đầu tư vào tập đoàn Túy Tiên Cư là một việc vô cùng khó khăn, nhưng làm ăn là làm ăn, tập đoàn Túy Tiên Cư là một tảng thịt béo bở, y cam tâm thử thách một chút, tất nhiên, y cũng không ôm hi vọng quá lớn, chẳng qua Cao Nha Nội những tưởng Lý Kỳ sẽ hoàn toàn bằng lòng hợp tác cùng y, khó mà ngờ được Lý Kỳ vẫn luôn xem y là khắc tinh lớn nhất.
Lý Kỳ hiện giờ đang túng thiếu, nhưng hắn chỉ thiếu tiền đầu tư, chứ đâu có thiếu tiền vận hành việc kinh doanh, hắn cười:
- Ta biết rồi, để ta suy nghĩ đã, suy nghĩ đã.
Câu trả lời qua loa cho có lệ, vốn dĩ chẳng hề có ý định tiếp tục đi sâu hơn vào vấn đề.
Hoàng Trạch biết không còn hi vọng gì, chỉ gật đầu cười.
Cao Nha Nội lại sốt sắng nói:
- Lý Kỳ, Ngươi còn suy nghĩ gì nữa, với thể diện của nhà ngươi, trí óc của ta, đến quỷ thần cũng không tin là chuyện giao dịch này mà không kiếm ra lời.
Người phải đần độn đến đâu mới tin được vào đầu óc của ngươi hả! Lý Kỳ bị Cao Nha Nội chọc cười, ha hả nói:
- Việc giao dịch này đâu phải việc ngày một ngày hai, hơn nữa nếu Nha Nội ngươi ra tay thì chắc chắn con số không phải là nhỏ, ta đương nhiên phải suy nghĩ thêm xem có chịu đựng nổi không đã.
Cao Nha Nội nghiêm túc gật đầu:
- Vậy cũng phải.
Hoàng Trạch khẽ mỉm cười, hình như bỗng nhớ đến điều gì:
- Ồ, phó viện trưởng, có chuyện này quên nói với ngài.
- Chuyện gì?
- Thật ra ngoài chúng ta ra, vẫn còn một nhóm người khác đang âm thầm làm những việc giống như bọn ta.
Lý Kỳ nhướn đôi lông mày:
- Kẻ nào?
- Người Đại Thực.