Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1308

Triệu Giai nghe xong cau mày nói:

- Ngươi nói tiếp đi.

Tần Cối đáp:

- Kỳ thực hiện tượng này rất nhiều người biết, mỗi lần thay đổi luật pháp nhắm vào đất đai của triều đình ta đều thất bại, thần cho rằng nguyên nhân cơ bản không phải là do pháp luật không thành công, mà nằm ở sự phản kháng của đám địa chủ. Nhưng địa chủ cũng chỉ là dân chúng, không khác gì nông phu, tại sao chưa đến một phần dân số lại có thể phản đối việc triều đình tạo phúc cho tám phần dân số còn lại, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì trong đám địa chủ, đại đa số đều là đại thần trong triều, thậm chí nếu không phải thì cũng là mấy kẻ có quan hệ thân thiết với những người này, các vị quan viên này đều là người có địa vị lớn trong triều đình, chính vì thế lực của họ mới gây ra sự thất bại của việc cải tổ luật pháp.

Triệu Giai ừ một tiếng, nói:

- Ngươi nói rất đúng, trẫm đã từng tận mắt chứng kiến.

Tần Cối nói:

- Mà hiện giờ nhờ quyết đoán anh minh của hoàng thượng, những kẻ quan liêu trước đây đều đã bị trừng trị, toàn bộ ruộng đất của bọn họ cũng đã quy về cho triều đình, mặc dù bọn họ là quan, nhưng đồng thời cũng là hạng địa chủ mà triều đình ta xếp lên phía trước, nếu lúc này nhắm vào đất đai mà cải cách, không nghi ngờ gì nữa đây chính là thời cơ tốt nhất.

Đạo lý này rất đơn giản, chính là thừa cơ những quan viên mới nhậm chức chưa củng cố được quyền lực cá nhân mà mau chóng bắt đầu cải tổ luật pháp, càng kéo dài, chướng ngại trong việc cải cách pháp luật sẽ càng lớn.

Tần Cối lại nói tiếp:

- Xu Mật Sứ trước kia đã từng nói, đất đai có thể sinh lợi, vậy thì có thể coi nó như hàng hóa, trong luật pháp mới, đề xướng việc tự do mua bán hàng hóa, cưỡng chế hạn định việc sáp nhập đất đai, cũng chẳng khác gì việc tắc nghẽn lưu thông hàng hóa.

Triệu Giai đưa mắt nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Ta đã từng nói vậy, bây giờ cũng cho là như vậy, hợp pháp hóa việc mua bán đất đai có thể tăng cường việc lưu thông tiền hàng, ta tuyệt đối không tán thành việc khống chế sáp nhập đất đai. Đây chính là một cách làm trái với quy luật tự nhiên của kinh tế, cũng rất khó để ngăn chặn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nằm trong môi trường công bằng, chứ không phải dùng thủ đoạn để đoạt lấy.

Tần Cối nói:

- Đối với cách nhìn nhận của Xu Mật Sứ, vi thần cũng đồng tình sâu sắc, nhưng đất đai là gốc rễ của dân chúng. Dân chúng không có đất đai, giống như không có gốc rễ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cho sự thay đổi của dân chúng, cho nên,thần cho rằng đối với sự sáp nhập đất đai, triều đình phải thêm vào đó sự hạn chế, triều đình có thể soạn ra một bộ quy tắc, trong phạm vi của quy tắc, ngươi có thể mua bán đất đai, nhưng nếu nằm ngoài quy tắc, nếu ngươi muốn sáp nhập đất đai,thì bắt buộc phải trả mức giá cao ngất, khiến sự lựa chọn cuối cùng vẫn là đem đất đai giao cho dân chúng và địa chủ tự mình xử lý.

Triệu Giai nói:

- Quy tắc mà ngươi nói chính là tăng thuế ruộng đất?

Tần Cối đáp:

- Đúng vậy, việc tăng thuế ruộng đất này ở nước ta dù sớm đã được thi hành rộng rãi, nhưng vì khi đó trong triều đã bắt đầu có các thế lực phản đối, vì thế, thi hành không đủ triệt để. Mà lúc đó việc tăng thuế ruộng đất cũng chưa đủ hoàn hảo, vẫn còn tồn tại nhiều lỗ hổng, nhưng vi thần cho rằng, việc tăng thuế ruộng đất này rất có triển vọng

Triệu Giai gật đầu nói:

- Vậy ngươi mau nói rõ hơn xem

- Vi thần tuân mệnh.

Tần Cối đáp:

- Về vấn đề tăng thuế, nói một cách đơn giản, chính là dựa theo sự tăng trưởng của đất đai mà tăng số lần lên. Nếu như tính theo cách tính cũ, một mẫu đất thu thuế mười văn tiền, vậy thì mười mẫu đất là một trăm văn tiền. Nhưng nếu dùng phương pháp tăng thuế ruộng đất thì tiền thuế cho mười mẫu đất có thể sẽ lên đến một quan, thậm chí mười quan tiền, dưới chế độ thuế này, khi địa chủ sáp nhập hoặc mua bán đất đai, sẽ phải suy nghĩ kĩ lưỡng hơn, khi đất đai trong tay họ đạt đến một số lượng nhất định, việc càng có nhiều đất đai đối với họ mà nói, sẽ trở thành liều thuốc độc, bởi vì thu thuế tăng theo số lần sẽ làm họ không bù đủ vốn.

Triều đình có thể dùng việc tăng thuế ruộng đất này làm phương pháp cốt yếu để cân bằng giữa địa chủ và nông dân, đất đai càng nhiều nghĩa là thuế thu được càng nhiều, tiền vẫn thu về cho triều đình, mà triều đình có thể dùng phần tiền dư ra để đền bù cho tổn thất của nông dân, lấy được sự cân bằng cho hai bên như mong đợi

Mặt khác, vi thần đề nghị thêm vào hai nội dung mới trong việc tăng thuế ruộng đất, thứ nhất, nên đem quy hoạch riêng nhà đất và ruộng đất, bởi nếu dùng thuế ruộng đất áp dụng cho nhà đất sẽ gây ra trở ngại cho luật mới, trong quy hoạch luật pháp mới, sẽ chọn sử dụng một số lượng lớn đất phi nông nghiệp, xây dựng thành khu công nghiệp, khu thương nghiệp, trên phương diện này, triều đình nên động viên các thương nhân lợi dụng những phần đất hoang, nới lỏng thuế đất, mà địa chủ nào dù trong tay có nhiều đất đai nhưng trong đó lại chỉ có một bộ phận nhỏ đất nông nghiệp, phần lớn đất đai đều là đất cát, không thể sinh ra lãi lời, thì việc tăng thuế ruộng đất đối với họ là không công bằng

Thứ hai, chính là có liên quan đến việc triều đình thu lại đất đai dạo gần đây, vi thần đề nghị đem số đất này cho nông dân không có đất đai sống xung quanh thuê, nhưng đối với phần đất đai thuộc về triều đình này, nếu áp dụng việc tăng thuế đất thì không công bằng với cả hai phía, bởi triều đình chính là địa chủ.Cho nên, vi thần có nghĩ ra một bộ chế độ thuế mới, trước đây chúng ta đều dựa theo số mẫu đất mà tính thuế, cũng chính là một mẫu đất bắt buộc phải thu được ít nhất bao nhiêu lương thực trở lên, vì thế, nếu gặp phải thiên tai, dân chúng sẽ gặp phải hai lần đả kích, bất lợi cho cả quốc gia và dân chúng, để tránh điều này, triều đình có thể dựa vào thu nhập của mỗi mẫu đất một năm để thu thuế, ví dụ một người năm nay thu hoạch được 100 thạch lương thực, triều đình sẽ thu 10 thạch tiền thuế, nếu năm tới là 50 thạch, triều đình sẽ có thể thu 15 thạch, như vậy, việc thu thuế sẽ trở nên vô cùng linh hoạt, cũng thuận lợi cho việc tiết chế, đương nhiên, triều đình cũng phải đặt ra một hạn ngạch tối thiểu, đốc thúc nông phu cày cấy, nhưng hạn ngạch này không được quá cao, hơn nữa khi gặp phải thiên tai, cũng có thể trợ cấp.

Tần Cối nói xong, không ít các đại thần đều gật gù, rất rõ ràng, một loạt các đề nghị Tần Cối đưa ra đều tạo phúc cho dân nghèo, mà các đại thần đứng trên điện hôm nay, phần lớn đều xuất thân là con cháu các gia đình bần hàn, bọn họ không chỉ tán thành ý kiến của Tần Cối mà trong lòng còn nảy sinh biết bao sự yêu mến đối với Tần Cối, cảm thấy rằng vị tể tướng này rất biết nhìn xa trông rộng.

Khóe miệng Triệu Giai khẽ lộ ra một nét cười, nói:

- Chư vị ái khanh có dị nghị gì với đề nghị của thiếu tể không?

Dứt lời, ánh mắt y liếc về phía Lý Kỳ.

Nhìn ta làm gì? Lý Kỳ chầm chậm cúi đầu.

Kì lạ, chẳng lẽ hắn không có ý kiến gì ư? Không thể nào, bình thường chỉ cần nhắc đến bất kì vấn đề nào có liên quan đến phương diện lợi ích là hắn đều thao thao bất tuyệt, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy? Trong mắt Triệu Giai ánh lên một tia nghi hoặc.

Nhưng mà, sự im lặng của Lý Kỳ cũng khiến Tần Cối có chút hoang mang.

Trịnh Dật bỗng đứng ra nói:

- Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần rất tán thành ý kiến của thiếu tể, nhưng có một điểm triều đình nhất định phải suy nghĩ kĩ càng, tăng thuế ruộng đất mặc dù linh hoạt, nhưng vì thế sẽ trở nên rất phức tạp, ví dụ như đất màu mỡ và đất hoang, đất nông nghiệp và phi nông nghiệp, bao nhiêu mẫu thì bắt đầu tăng thuế mới đủ cân bằng nông dân, địa chủ, triều đình 3 bên cùng có lợi. Một khi đã xuất hiện lỗ hổng, ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què, tất cả những điều này cần phải tính toán kĩ lưỡng thì mới có thể chống đỡ được, cho nên, vi thần mong triều đình thận trọng xử lý.

- Ừ, Tam Ti sứ nói không sai, điều này nhất định phải cân nhắc kĩ càng, không được có chút sơ suất nào, bằng không tất cả nỗ lực của chúng ta coi như đốt củi ba năm thiêu một giờ.

Triệu Giai dứt lời lại đưa mắt nhìn Lý Kỳ, thấy hắn vẫn chẳng có ý muốn nói gì, thầm nghĩ, thằng ranh này không phải là câm thật rồi đấy chứ. Rồi lại nói:

- Nhưng chuyện thôn tính sáp nhập đất đai đã cấp bách lắm rồi, trẫm không muốn kéo dài thêm nữa, Tần Cối.

- Có vi thần.

- Việc này cứ giao cho ngươi phụ trách, ngoài ra, Thương Vụ Cục, Tam Ti, Công Bộ cùng hỗ trợ. Nhớ lấy, khi trẫm trông thấy bản kế hoạch này, trẫm hi vọng các ngươi đồng thời có thể đưa ra lý do đủ thuyết phục trẫm, bằng không, trẫm sẽ coi như các ngươi lơ là nhiệm vụ.

- Vi thần tuân mệnh.

Trịnh Dật, Bạch Thiển Dạ đều chắp tay cúi đầu tuân mệnh.

Lý Kỳ khẽ cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn Tần Cối, thầm nghĩ, tên nhóc này quả đúng là một nhân tài. Không ngờ lại học lỏm được từ ta nhiều thứ như vậy, còn sử dụng kinh tế học của ta để củng cố quyền lực, con mẹ nhà ngươi, làm ngon lành lắm!

Tần Cối làm vậy xem như vì nước vì dân, chí công vô tư, kì thật nếu không, phàm là một tể tướng mới nhậm chức, bọn họ đều sẽ lập tức đề xuất ra một bộ chính sách, tranh thủ lấy lòng dân, trước đây Vương Phủ cùng làm như vậy mới lấy được sự ủng hộ của dân chúng.

Hơn nữa, Tần Cối rất có tính công kích, trước đó khi Lý Kỳ sửa đổi luật pháp, mặc dù hắn nói là tạo phúc cho dân chúng, nhưng thật ra hắn chủ yếu vẫn là phục vụ cho kẻ giàu có, bởi như vậy hắn sẽ càng thong dong hơn mà nắm gọn trong tay kinh tế của cả nước, có lợi cho việc thay đổi luật pháp, mà quan niệm của hắn chính là lợi dụng kẻ giàu có đi làm giàu cho người nghèo. Cho đến mức mà toàn bộ người có tiền ở Đông Kinh đều ủng hộ Lý Kỳ, nhưng vì cuộc vận động trước đó, những người ủng hộ Lý Kỳ cũng tổn thất thê thảm, đây cũng là một trong những lý do khi đó Lý Kỳ không muốn lên triều.

Nhưng dù vậy, những kẻ giàu có còn sót lại vẫn nhất mực nghe theo Lý Kỳ, trong lòng Tần Cối rất rõ điều này, y cũng chưa hề nghĩ đến việc tước đoạt lấy phần thế lực này từ tay Lý Kỳ, bởi vì điều này quá khó khăn, nên đã đơn giản chuyển mục tiêu sang giai cấp dân nghèo, mà tăng thuế ruộng đất chính là phương thức chủ yếu để y đạt được lòng dân, vì việc tăng thuế ruộng đất không cần biết là hoàn hảo tới đâu vẫn có thể khống chế được sự tăng trưởng của cải của đám nhà giàu, nhưng lại giảm bớt áp lực cho người nghèo, hơn nữa, y lại còn có thể đoạt lấy một phần quyền lực từ tay Lý Kỳ, cũng có liên quan đến phương diện thay đổi luật pháp.

Lý Kỳ mặc dù thừa biết mục đích của Tần Cối, nhưng hắn không hề biểu hiện sự phẫn nộ hay buồn bực, ngược lại vô cùng thong dong điềm tĩnh, hơi lộ ra một nét cười quỷ dị.

Triệu Giai đột ngột đưa mắt sang nhìn Bạch Thiển Dạ, nói:

- Kinh tế sử.

Bạch Thiển Dạ cố hít lấy một hơi thật sâu rồi mới đứng ra đáp:

- Có vi thần.

Mi mắt Lý Kỳ nhướn lên, trong mắt lóe lên một chút lo âu, hắn thật ra sớm đã dự liệu được rằng hôm nay Bạch Thiển Dạ nhất định sẽ có việc phải làm, bởi nàng là một cá thể vô cùng đặc biệt ở trong triều, nàng cũng mang trên người áp lực vô cùng lớn, nàng nhất định phải mau chóng thể hiện bản thân, giải tỏa phần áp lực này, vì chính mình, cũng là để chứng minh cho Triệu Giai thấy, bổ nhiệm nàng làm Kinh Tế sử là một quyết định đúng đắn.

Nhưng cũng chính vì thế, Lý Kỳ lo lắng rằng Bạch Thiển Dạ sẽ vì cái lợi trước mắt mà đem lợn lành chữa thành lợn què, vì vậy mà đêm qua hắn dự định đi tìm Bạch Thiển Dạ, nhưng sau cùng lại bỏ đi ý định này, Bạch Thiển Dạ đã ngồi lên vị trí này thì bắt buộc phải đối mặt với tất cả mọi thứ, hắn cũng không thể luôn luôn theo sát bảo vệ nàng, cho nên, vẫn phải để Bạch Thiển Dạ dựa vào chính bản thân mình mà thay đổi quan niệm của những kẻ có ý nghĩ tiêu cực về nàng.

Triệu Giai cười nói:

So với tấu chương của Tần Cối, tấu chương của ngươi khiến trẫm tò mò hơn, trẫm nhớ rất rõ một câu trong tấu chương của ngươi, sản xuất loại trừ binh sĩ dư thừa, tuyển cử loại trừ quan lại vô dụng, hai yếu tố trên hợp lại loại trừ việc lãng phí.Trẫm hẳn không có nhớ lầm chứ.

Bạch Thiển Dạ đáp:

- Hoàng thượng nhớ không sai.

- Vậy trước hết ngươi nói xem cái gì gọi là sản xuất loại trừ binh sĩ dư thừa.

Bạch Thiển Dạ cúi đầu đáp:

- Vi thần cho rằng sản xuất mới là gốc rễ của một nước, cũng là đại sự của đất nước. Tất thảy mọi thứ, bao gồm cả việc tăng thuế ruộng đất Tần thiếu tể nhắc đến trước đó, đều dựa vào việc sản xuất, không có sản xuất, biện pháp nào cũng đều là uổng phí.
Bình Luận (0)
Comment