Triệu Giai không vui nói: - Đây là quốc gia đại sự, sao tới phiên khanh thì lại trở nên giống trộm vậy, còn lén lút thương lượng, có điều khanh cũng đừng nghĩ trẫm không biết gì như vậy. Trẫm dĩ nhiên hiểu phải làm sao.
Lý Kỳ nói như vậy đơn giản chỉ là không muốn đoạt công lao của Bạch Thiển Dạ, bởi vì bây giờ Bạch Thiển Dạ thực sự rất cần thiết có được sự khẳng định của mọi người, vì thế, Lý Kỳ thậm chí còn không dám quấy rầy nàng.
Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng thánh minh.
Triệu Giai bất đắc dĩ lắc đầu, lại hỏi:
- Vậy chuyện thu nạp nhân tài nước khác thì sao?
- Hoàng thượng, việc này không chút quan hệ tới thần, hoàn toàn là do Thất nương nghĩ ra, thần còn suýt chút ngộ thương người mình nữa.
- Ngộ thương người mình? Vì sao lại nói như vậy?
- Còn không phải sao.
Lý Kỳ nói lại một lượt chuyện hắn điều tra những thương nhân Đại Thực kia với Triệu Giai.
- Thì ra là thế. Triệu Giai nói:
- Xem ra Bạch nương tử đã chuẩn bị đầy đủ cho buổi lâm triều hôm nay nha. Những thương nhân Đại Thực kia mang theo không ít tiền đến Đại Tống ta, nếu tiền của bọn họ có thể sử dụng hợp lý, thì đích thực cũng có thể giúp chúng ta giải quyết không ít khó khăn, cũng có rất nhiều điểm tốt đối với việc chấn hưng kinh tế Đông Kinh. Trẫm cũng có thể thu nạp bọn họ, nhưng chủ động thu nạp nhân tài nước khác thì không khỏi có chút không phúc hậu lắm.
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng suy nghĩ rất đúng, việc này đích thực sẽ khiến các nước xung quanh cảm thấy phản cảm. Nhưng chúng ta có thể thu nạp nhân tài một cách bị động, giống như thời kỳ chiến tranh lúc trước, nếu đối phương nhất định muốn nương nhờ chúng ta, hoặc nói là bọn họ nản chí với quốc gia của bọn họ, chúng ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Nhưng cũng đừng có ai cũng nhận, nếu là quan tướng, trọng thần của đối phương thì chắc chắc không thể nhận, trừ phi là phái đối địch, nhưng phú thương hoặc nhân tài có kỹ năng đặc biệt thì có thể được. Chúng ta thậm chí có thể thiết lập pháp luật, chỉ cần bọn họ có thể đầu tư bao nhiêu tiền vào Đại Tống ta, thì chúng ta sẽ cho bọn họ thân phận con dân Đại Tống chúng ta, dù sao thì tiền và kỹ thuật cũng là thứ mà Đại Tống ta cần nhất. Hơn nữa cũng sẽ không gây ra tranh cãi quá lớn, tin rằng đối phương cũng sẽ không vì một hai thương nhân, thợ thủ công mà tìm đến tận nhà, hơn nữa, việc này cũng không tiện điều tra.
- Vẫn là khanh có cách.
Triệu Giai cười gian hai tiếng, y từ lâu đã bị Lý Kỳ dẫn vào tà đạo, quân tử chi đạo gì đó hình như đã quên sạch sẽ rồi, nhưng sau đó y nghiêm mặt nói: - Những ý kiến này của khanh đều vô cùng quan trọng, vì sao vừa rồi không nói. Nếu trẫm không hỏi khanh, phỏng chừng khanh cũng sẽ không nói. Đây là quốc gia đại sự, khanh sao có thể chơi đùa như thế.
Nha! Nói nhiều quá rồi. Lý Kỳ biết là không tránh được rồi, nói đúng sự thật: - Hoàng thượng, thật ra vừa rồi thần không nói là có nguyên nhân. Thần hi vọng bắt đầu từ bây giờ chính thức giao luật mới cho bọn Tần Cối, Thất nương, Trịnh Dật quản lý, khoan nói những chuyện khác, việc này vốn dĩ nên giao cho Tể tướng quản lý. Hoàng thượng đã từng nghe Xu Mật Sứ làm mấy chuyện cải cách gì đó khi nào chưa. Hơn nữa, một mình thần cũng không quan tâm hết được, kinh tế của một nước không thể chỉ dựa vào một người chống đỡ được, Hoàng thượng hẳn nên mở rộng suy nghĩ, cho càng nhiều người tham gia vào hơn nữa. Nếu vừa rồi thần đứng ra, thì còn có chuyện của bọn họ sao, ngài biết mà. Thần trời sinh cực khổ như vậy, giống như một mình thần quản hết, không khác gì lúc trước. Thần cảm thấy thần nên buông tay để bọn họ xử lý. Nói một câu khó nghe một chút, những thứ này là thứ mà thần chơi còn sót lại, cứ việc giao cho bọn họ xử lý. Chẳng phải thần còn có nhiệm vụ quan trọng hơn sao, bây giờ thần cũng đặt toàn bộ tâm tư vào mặt kia rồi, đó mới là chỗ quan trọng nhất, một khi có sơ sót gì, có thể sẽ gây ra tổn hại chí mạng đối với Đại Tống ta.
Hắn rõ ràng là muốn bắt đầu buông bỏ quyền lực. Lúc trước tuy rằng trong tay hắn nắm không ít quyền lực, nhưng cũng chịu rất nhiều sự kiềm chế, hắn chỉ có thể đề nghị, không thể quyết định. Bây giờ địa vị của hắn khác biệt, có thể nói là có quyền quyết định. Nếu lúc này trong tay hắn còn nắm nhiều quyền lực, thì thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Triệu Giai đương nhiên hiểu được điểm này, nói - Khanh nói cũng có lý, trẫm có thể hứa với khanh, nhưng khanh nhất định phải chú ý thời gian đó. Còn chuyện luật mới, trẫm chỉ tin một mình khanh thôi.
Lý Kỳ vội nói: - Xin Hoàng thượng yên tâm, thần biết nên làm như vậy, bỏ qua không nói những thứ khác, thần không phải đang chăm sóc cho Thất nương sao.
- Khanh.
Triệu Giai có chút hết nói nổi với Lý Kỳ, hóa ra trẫm bảo ngươi chú ý thê tử ngươi sao, nói: - Vậy được, bây giờ khanh đã đặt toàn bộ tâm tư của khanh vào Xu Mật Viện, vậy trẫm muốn nghe thử kế hoạch gần đây của Xu Mật Viện các khanh.
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, người đừng không tin nha, hôm nay thần vốn có chuyện bẩm báo, chẳng qua chỉ là vừa rồi quá căng thẳng, cho nêncho nên quên mất.
Triệu Giai kinh ngạc nói:
- Khanh căng thẳng cái gì?
Lý Kỳ nói: - Điều này là thật. Vừa rồi khi Thất nương nói, thần còn căng thẳng hơn cả nàng nữa. Nếu là thần nói thì dù có nói sai, những đại thần còn lại chẳng qua cũng chỉ giúp thần sửa chữa lại mà thôi, nhiều lắm là chế nhạo đôi câu, nhưng nếu Thất nương nói sai nửa câu, thì những đại thần kia chắc chắn sẽ cùng nhau công kích, cắn chặt không tha. Hoàng thượng hẳn là biết, thật ra rất nhiều ngươi phản đối việc Thất nương đảm nhiệm chức Kinh tế sử, cho nên Thất nương không thể phạm bất kỳ sai lầm nào. Một khi sai lầm thì sẽ bị phóng đại vô hạn, bây giờ nàng đang trải qua những ngày tháng rất cẩn trọng, thực sự rất đáng thương.
Triệu Giai nghe hắn nói giống như có hàm ý khác, nói: - Khanh nói nhiều như vậy rốt cuộc là muốn nói gì?
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Thần muốn nếu thần đi công tác, trong triều Hoàng thượng nên chiếu cố cho Thất nương một chút, đừng để người khác ức hiếp nàng.
Triệu Giai nghe được thì dở khóc dở cười, nói: - Việc này khanh không cần lo lắng. Chỉ cần Bạch nương tử một lòng nghĩ cho quốc gia, cho dù có sơ sót, trẫm đương nhiên sẽ thông cảm cho co ấy. Mỗi ngày trẫm nhận hơn trăm tấu chương, trong đó những thứ hữu dụng chỉ ít ỏi, vậy trẫm há chẳng phải sẽ đuổi hết những người còn lại ra khỏi cung sao.
- Vậy cũng đúng nha.
- Khanh mau nói kế hoạch của Xu Mật Viện khanh đi.
- À.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Thần vẫn luôn cho rằng những binh lính này không thể không dùng trong thời gian dài, nhất định phải để bọn họ đi đánh trận, như vậy mới có thể bảo đảm sức chiến đấu của binh sĩ. Thực ra đánh trận chính là cách tốt nhất để huấn luyện binh sĩ, cho nên thần không muốn ngừng lại. Bây giờ bọn Nhạc Phi đang ở bờ Trường Giang, thần dự định dứt khoát để Nhạc Phi thống lĩnh tiến xuống Giang Nam, chuẩn bị tiến công Đại Lý.
- Đại Lý?
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Cao thị Đại Lý vẫn luôn liên kết với Nam Ngô chống lại Đại Tống ta, thường hay giở một vài kế sách hạ lưu để chiếm tiện nghi. Nếu không diệt trừ thì e thàng họa lớn. Nhưng Đoạn Thức lại hướng về Đại Tống ta, thần dự định lợi dụng phân tranh giữa Đoạn Thức và Cao thị mà xuất binh đánh Đại Lý, thuận thế khơi dậy chiến tranh giữa Đại Lý và Nam Ngô, coi như đây là cái cớ để phát động chiến tranh với Nam Ngô. Còn kế hoạch về mặt này, thần đang trong quá trình chuẩn bị, hai ngày nữa sẽ dâng lên Hoàng thượng. Nhưng Hoàng thượng, đây là cơ mật, nhất định không thể để lộ ra, bằng không hoàn toàn kết thúc đó.
- Việc này trẫm biết. Triệu Giai cau mày nói: - Vấn đề là phía Tây Hạ, Cao Ly vẫn chưa xử lý xong, chúng ta trực tiếp xuất binh đánh Đại Lý, lỡ như xuất hiện sơ sót gì, chúng ta có thể rơi vào khốn cảnh tác chiến hai đầu.
Lý Kỳ cười nói: - Thần chỉ nói chuẩn bị mà thôi, cũng không nói lập tức phải xuất binh. Huống hồ Đại Lý vẫn chưa gửi thư đến, chúng ta có thể ổn định cục diện phía bắc bằng thủ đoạn hợp lý, phía nam thì trực tiếp dùng vũ lực, hủy diệt bọn họ.
- Nhưng bây giờ Đại Tống ta đang trong thời kỳ nghỉ dưỡng, nếu động binh lúc này, về mặt quân lương thì sao?
Lý Kỳ nói: - Thần đã có chuẩn bị về điểm này từ sớm, không dùng bao nhiêu tiền cả. Thần không tin hai quốc gia Đại Lý và Tây Hạ không nuôi nổi mấy vạn nhân mã của chúng ta. Còn về chi tiết việc này, thần cũng đang viết kế hoạch.
Triệu Giai ừ một tiếng, nói:
- Vậy khanh dự định phái bao nhiêu binh mã?
- Thần dự định lấy ba vạn nhân mã trong Cấm quân, thêm vào thủy quân Phúc Châu, tính toán đâu vào đấy cũng sẽ không vượt quá năm vạn nhân mã.
- Chỉ ít người như vậy? Triệu Giai kinh ngạc nói.
Lý Kỳ nói: - Chúng ta trên danh nghĩa là giúp người ta bình định, vậy thì chúng ta chẳng qua chỉ hỗ trợ bọn họ, chủ lực vẫn là quân đội dưới trướng Đoạn Thức, đợi khi bọn họ đánh kha khá rồi, chúng ta có thể ra tay.
Triệu Giai nghe được vô cùng hưng phấn, nói:
- Bây giờ trẫm không đợi được muốn nhìn thấy bản kế hoạch đó của khanh rồi.
Lý Kỳ ha ha nói: - Đây mới là trò mà nam nhân chúng ta chơi, những cái kia thì giao cho nữ nhân chơi đi.
Triệu Giai trừng hai mắt, nói: - Khanh nói cái gì vậy, đây là quốc gia đại sự, sao còn chia ra trước sau nam nữ.
- Hoàng thượng nói thật sự hay, quốc sự vốn không chia trước sau nam nữ.
- Khanhtên nhãi này thật không chỗ nào không nhúng tay vào mà!
- Thật là có lỗi, đây là thói quen nghề nghiệp.