Phong Nghi Nô chán nản nói: - Vậy huynh chắc chắc sẽ không giúp tỷ tỷ rửa sạch oan khuất được rồi.
- Không phải ta không giúp, mà là ta giúp không được. Nàng phải biết, kẻ sắp đặt tất cả những thứ này không phải ai khác, mà là Hoàng thượng. Có điều, nàng cũng đừng ghi hận Hoàng thượng, đổi lại là bất cứ ai ngồi lên ngôi vị của y, cho dù đối tượng là ai thì y đều sẽ làm như vậy. Đây chẳng qua là yêu cầu của chính trị thôi. Ngoài trừ nói sự thật cho Phong Nghi Nô biết, Lý Kỳ cũng không tìm được câu an ủi nào khác.
- Tata hiểu rồi. Phong Nghi Nô gục đầu, đột nhiên lại ngẩng phắt đầu lên, nói: - Nhưngnhưng ta sợ tỷ tỷ chịu tổn thương, hơn nữa nếu tỷ ấy nghe được những lời này, tỷ ấy nhất định sẽ rất đau lòng.
Lý Kỳ vỗ bàn tay nàng, nói: - Nàng tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn, ta đã phái người thăm dò rồi. Còn mấy lời nói đó, ta nghĩ Sư Sư cô nương đã đoán được từ sớm rồi, vậy thì cô ấy chắc chắn sẽ có chuẩn bị, sẽ không bị ảnh hưởng đâu.
Phong Nghi Nô gật đầu nói: - Phu quân, huynhhuynh nhất định phải tìm được tỷ tỷ.
- Nàng yên tâm, lúc trước ta đã sắp xếp rồi.
Phong Nghi Nô thầm nghĩ quả thế, Lý Kỳ từ sớm đã đoán được, vậy nhất định có cách phòng ngừa, lúc này mới thở phào. Nàng biết tình hình bên ngoài không thể nào ngăn cản được, bây giờ chỉ hi vọng Lý Sư Sư không chịu tổn thương thôi.
Lý Kỳ lại an ủi nàng mấy câu, sau đó đưa nàng vào phòng, cho đến khi nàng ngủ thiếp đi mới ra khỏi phòng.
Da Luật Cốt Dục vẫn ngồi trên hành lang thấy Lý Kỳ đi ra, đứng dậy nhỏ giọng hỏi: - Tỷ ấy không sao chứ?
Lý Kỳ lắc đầu thở dài, chỉ cần không tìm được Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô chắc chắn không vui vẻ nổi, nói: - Hồng Nô đâu?
- Chính Hy vừa tỉnh dậy, muội ấy đi xem rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, đột nhiên kéo Da Luật Cốt Dục ngồi xuống, chân thành nói: - Cốt Dục, có chuyện này ta luôn muốn nhờ muội giúp đỡ
Da Luật Cốt Dục vội nói: - Giữa chúng ta cần phải khách sáo vậy sao?
- Không không không, muội nghe ta nói xong trước đã, muội có thể từ chối ta, thật sự không sao cả.
Da Luật Cốt Dục nghe được thì tò mò, nói: - Vậy huynh nói đi.
Lý Kỳ nói: - Ta muốn muội giúp ta liên hệ với đường đệ Da Luật Đại Thạch của muội.
Da Luật Cốt Dục khẽ nhướng mày, nói: - Đại Thạch làm sao thế? Tuy nàng đã buông bỏ thù hận với nước Kim, nhưng Da Luật Đại Thạch là độc định của Da Luật gia bọn họ, nàng đương nhiên vô cùng căng thẳng.
Lý Kỳ cười nói: - Trước mắt y không sao cả, nhưng ta đoán chừng nước Kim có thể sẽ động thủ với y.
Da Luật Cốt Dục nghe thấy thì lộ vẻ sợ hãi.
Lý Kỳ nói: - Ta muốn muôi giúp ta liên hệ với Da Luật Đại Thạch, Đại Tống chúng ta muốn hợp tác với y.
Da Luật Cốt Dục lập tức chuyển sang vui mừng, nói: - Đây là chuyện tốt mà!
Lý Kỳ chần chừ một lát, dường như đã hạ quyết tâm nào đó, nói: - Ta biết trong lòng muội chắc chắn vẫn hi vọng có thể khôi phục Đại Liêu, Da Luật Đại Thạch cũng muốn như vậy, nhưng muội cho rằng đương kim Hoàng thượng sẽ hi vọng nhìn thấy tất cả những thứ này sao? Một núi không thể có hai hổ. Ta không biết tình hình sau này sẽ tiến triển như thế nào, nhưngnhưng ta không hi vọng đến lúc đó muội lại áy náy cả đời vì phong thư này. Muội hiểu ý của ta không? Cho nên, muội thật sự có thể cự tuyệt ta.
Da Luật Cốt Dục nhíu chặt chân mày, trong lòng vô cùng rối rắm, nắm chặt hai nắm tay, thật lâu sau, nói: - Thật ra huynh có thể không nói cho ta biết những điều này.
Lý Kỳ nói: - Ta cũng từng nghĩ như vậy, cũng luôn làm như vậy. Nhưng từ khi Phong Nghi Nô rơi xuống sông với ta, hơn nữa muội và Hồng Nô cũng vì thế mà chịu sự ta tấn vô cùng lớn, hôm nay Thất nương lạita cũng không biết cách làm lúc trước của ta là đúng hay sai, nhưng ta thật sự không muốn lừa muội nữa, cho dù là bất kỳ lý do gì, nếu bây giờ ta lừa muội, đến lúc đó muội cũng sẽ biết được chân tướng. Có lẽ muội sẽ không trách ta, nhưng muội có thể sẽ vì vậy mà áy náy cả đời, ta cũng giống như vậy. Hơn nữa bây giờ ta đã hối hận và áy náy vô cùng rồi, có lẽ về mặt này Mã Kiều thật sự mạnh hơn ta, y đối với Mỹ Mỹ vĩnh viễn đều tín nhiệm vô cùng, thậm chí còn hơn cả bản thân mình.
Da Luật Cốt Dục hỏi: - Huynh tìm ta là vì ta họ Da Luật, ta càng có thể lấy được sự tín nhiệm của Đại Thạch hơn bất kỳ ai?
Lý Kỳ gật đầu.
- Nếu ta không hứa với huynh, huynh cũng sẽ nghĩ cách liên hệ với Đại Thạch, bởi vì huynh muốn dùng Đại Thạch để kiềm chế nước Kim.
Lý Kỳ lại gật đầu.
Da Luật Cốt Dục trầm ngâm thật lâu, quay đầu đi nói: - Ta hứa với huynh.
Lý Kỳ nói: - Muội thật sự không cần hứa nhanh như vậy.
Da Luật Cốt Dục khẽ mỉm cười, nói:
- Đại Tống muốn lợi dụng Đại Thạch kiềm chế nước Kim, ta nghĩ Đại Thạch cũng nhất định muốn lợi dụng Đại Tống kiềm chế nước Kim, Nếu đệ ấy không có ý định này, tin rằng cho dù đường tỷ ta đây có gửi thư cho đệ ấy, đệ ấy cũng sẽ không đáp ứng. Có điều ta cho rằng Đại Thạch của bây giờ càng cần minh hữu này hơn so với Đại Tống.
Nói xong nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lý Kỳ nói: - Phu quân, ta hứa với huynh, không phải bởi vì huynh là phu quân của ta nên hứa, mà vì ta cảm thấy đây là cục diện đôi bên cùng thắng, bởi vì Đại Tống và Đại Thạch có chung một kẻ địch. Sau này xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết được, nhưng cho dù kết quả có ra sao, quyết định lúc này của ta nhất định sẽ không khiến ta thấy hối hận, áy náy càng không cần nói đến. Còn chuyện Đại Thạch có thể phục hưng Đại Liêu hay không, thì phải xem bản lĩnh của đệ ấy. Có điều, phu quân có thể nói thật cho ta biết, không lừa gạt ta, ta thật sự vô cùng vui mừng.
Nếu lúc trước ta nói cho Thất nương biết kế hoạch, thì có phải nàng cũng sẽ nói câu này với ta không? Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, nói: - Tuy các muội không nói gì, nhưng ta biết trong lòng muội ít nhiều cũng oán giận ta.
Da Luật Cốt Dục lắc đầu nói: - Ta trước giờ chưa từng oán giận huynh, ta chỉ cảm thấy ta và Hồng Nô các nàng hẳn là càng đáng để huynh tin tưởng hơn cả Mã Kiều, cho dù là bất kỳ chuyện gì.
Lý Kỳ chống hai tay ra sau, ngẩng mặt nhìn lên, trong mắt ươn ướt, nói: - Muội nói rất đúng. Từ đầu tới cuối, ta chỉ tin tưởng chính mình, bởi vì ta quá sợ thất bại, sợ đến mức không dám thổ lộ tiếng lòng với cả ánh trăng, ta hi vọng có thể nắm chắc mọi việc trong tay, không chút khe hở nào, chỉ có như vậy, ta mới cảm thấy an toàn nhất. Ta cũng vì thế mà thành công, nhưng ta cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nếu nay cả các muội ta cũng không thể tin tưởng, thì ta còn có thể tin tưởng ai đây, ta chẳng phải sẽ trở thành kẻ cô đơn sao, vậy ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì chứ. Ta nghĩ ta hiểu tại sao Mã Kiều đối với Mỹ Mỹ vĩnh viễn đều vô cùng vui vẻ, mà ta đối với các muội lại áy náy nhiều hơn vui vẻ.
Da Luật Cốt Dục nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Lý Kỳ, khẽ nắm lại, nói: - Phu quân, huynh không giống Mã Kiều, cao xử bất thắng hàn. Huynh làm như vậy, đơn giản cũng vì muốn tốt cho mọi người bọn muội, điều này không đáng trách, bọn muội đều hiểu chỗ khó xử của huynh.
- Đây chẳng qua chỉ là cái cớ thôi. Vương Phủ là kẻ độc ác nhường nào, nhưng lão ta lại chưa từng giấu diếm Vương Tuyên Ân. Thậm chí lão ta còn có thể hoàn toàn tin tưởng một người, mà ta lại không làm được.
Lý Kỳ cười tự giễu, đột nhiên nắm chặt tay Da Luật Cốt Dục, ngữ khí kiên định nói: - Cốt Dục, sớm muộn gì cũng có một ngày, giữa chúng ta cũng sẽ không vì những chuyện này mà cảm thấy phiền não và bất đắc dĩ nữa, sẽ chỉ có hạnh phúc và vui vẻ. Ta sẽ dốc hết khả năng để ngày đó mau chóng đến.
- Ta tin tưởng huynh.
Bốn chữ vô cùng đơn giản đối vối Lý Kỳ của hôm nay lại có vẻ càng khác trước.