Điểm khác với cuộc thi lần trước là, lần này Lý Kỳ tỏ ra vô cùng thoải mái, cũng có vội vã chuẩn bị, mà lại kêu Ngô Tiểu Lục quay về xem xét, còn bản thân hắn thì lại đến chỗ bán bánh trung thu.
Thịnh yến bánh trung thu còn phải đợi đến lúc chiều tối, nhưng mỗi một giây một phút của tiết trung thu đều là vàng bạc nha, không có lý gì lại bỏ qua được.Cho nên bắt đầu từ buổi sáng, Túy Tiên Cư đã có thể bán bánh trung thu ra ngoài rồi.
Chỗ bán bánh Trung thu được sắp xếp dưới một cây đại thụ, do Lỗ Mỹ Mỹ, Trương Nhuận Nhi phụ trách.
Nhưng thấy lấy cây đại thụ là trung tâm, từng quầy hàng xếp lại thành một hình tròn, bên trên bày các loại bánh trung thu, chỉ từ hình dạng, đã có thể nhận ra không giống với bánh trung thu những năm trước, hơn nữa trên mỗi quầy hàng còn viết rõ hương vị của từng loại.
Bởi vì đã bắt đầu bán ra ngoài rồi, nơi này đã sớm chen chúc chật như nêm cối, Lý Kỳ nhìn nhiều người như vậy, ngay cả tâm tư đi vào cũng không có.
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu, những cái bánh Trung thu này cũng tương đối rẻ, là bán cho một số dân chúng bình thường, bánh Trung thu đẳng cấp thật sự, còn phải đợi thịnh yến bánh Trung thu vào buổi tối mới có thể lộ diện, đây cũng là bởi vì những thổ hào đó bình thường phải buổi tối mới đến.
Lý Kỳ nhìn một lát, thấy hết thảy đều đang được tiến hành đâu vào đấy, thế là muốn trở về nghỉ ngơi dưỡng sức. Vừa mới quay người lại, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười,
- Kim Đao Trù Vương xuất phẩm. Tất nhiên là tinh phẩm!
Shit! Kẻ nào dám ăn cắp câu khẩu hiệu của ta hả! Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một công tử phong lưu lỗi lạc, ngẩng đầu nhìn lên tấm vải dài treo trên cây rủ xuống, chữ viết trên đó chính là câu mà y vừa đọc.
Lý Kỳ nhìn thấy sắc mặt cả kinh, đầu năm nay người có thể làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, cũng chỉ có đương kim Hoàng thượng thôi.
Vị công tử tuấn nhã này chính là Triệu Giai.
Bỏ đi bộ long bào, nhìn y gần như trở lại là một tam vương tử anh tuấn phóng khoáng, tài khí hơn người trước đây.
Triệu Giai đọc xong, lại quay đầu nhìn Lý Kỳ cười ha ha.
Nhìn ta làm gì? Lẽ nào câu này có gì sai sao? Lý Kỳ bước tới, nói: - Hoàng Triệu công tử, sao công tử lại tới đây?
- Đương nhiên tới vì câu này. Triệu Giai cười cười, lại nói: - Nửa năm gần đây ta và các thần tử ngươi đã không được nghỉ ngơi, bất luận là tết Thanh minh hồi trước, hay là tết Đoan ngọ, đều không có nghỉ ngơi lấy một ngày, cho nên ta quyết định tết trung thu sẽ cho các ngươi nghỉ phép, cũng cho bản thân nghỉ phép, nghỉ ngơi một chút.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy, kết hợp lao động và nghỉ ngơi mới là vương đạo, nếu đều ngã bệnh hết cả, thì sẽ không bù đắp được.
- Ta nói các thần tử, nhưng không bao gồm ngươi, ngươi gần như ngày nào cũng đều đang nghỉ ngơi. Triệu Giai trêu Lý Kỳ một câu, lại ngẩng đầu, nhìn lên cây đại thụ trước mặt, nói: - Ngươi còn cây đại thụ này?
- Đương nhiên là nhớ, lần thứ hai ta với ngài gặp mặt chính là ở chỗ này.
- Đung vây a! Trong nháy mắt mà đã bốn năm trôi qua rồi, hiện giờ cũng đã cảnh còn người mất rồi. Triệu Giai cảm khái một hồi, lại nói: - Nhớ lúc trước, ta cùng với ngươi ở nơi này tỷ thí thường vị, kỳ thật lúc ấy ta thật sự không thể tin được, ta đây từ nhỏ đã nếm đủ thứ tràn sơn hào hải vị lại thua một đầu bếp không có danh tiếng gì như ngươi.
Lý Kỳ cực kỳ sợ nói: - Ngài sẽ không còn muốn tỷ thí với ta một lần chứ.
Triệu Giai lắc đầu nói: - Chuyện tỷ thí với ngươi này, cũng giống như ngươi tỷ thí thư pháp với ta vậy, cực kỳ vô vị.
Lý Kỳ buồn bực gãi đầu nói: - Ta biết là chữ của ta viết xấu, nhưng ngài cũng đừng có cứ nhắc đến mãi chứ!
Triệu Giai cười ha hả, bỏ qua đề tài này, lại hỏi: - Không phải ngươi còn phải tỷ thí tay nghề làm bếp với Trương nương tử của Kim Lâu sao? Sao vẫn còn nhàn nhã đi dạo ở đây?
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Lần này ta đã mời tiên nữ đến giúp đỡ, không cần ta ra tay.
- Tiên nữ. Triệu Giai kinh ngạc.
- Lợi hại không. Tuy nhiên nếu Triệu công tử muốn xem, thì phải đợi đến tối đã.
Triệu Giai tức giận nói:
- Vậy chi bằng ngươi không nói còn hơn.
Không nói thì sao nhử mồi được. Lý Kỳ có ưu thế, khoe mẽ nói: - Đây không phải là ngài hỏi ta nên ta mới nói hay sao. Ồ, phải rồi, ta còn có một bảo bối muốn để ngài giám thưởng. Đợi ta một lát.
Nói xong, hắn liền gọi Trương Nhuận Nhi ra ngoài, nhỏ giọng nói với nàng vài câu. Trương Nhuận Nhi nghe xong, cũng nhanh chóng bước vào bên trong.
Triệu Giai nhìn Trương Nhuận Nhi nói: - Người ta đã sắp là thê tử của Tam Ti Sứ rồi, sao ngươi còn bắt người ta làm việc nặng nhọc này.
- Ngài cũng biết rồi.
Triệu Giai cười một tiếng, nói: - Ta vốn dĩ thấy Trịnh Dật còn chưa thành thân, vì thế định đem một biểu muội của ta gả cho y, nào biết y nói đã có ý trung nhân rồi, chính là Trương Nhuận Nhi của Túy Tiên Cư, vì việc này, người của Trịnh gia cũng không ít lần lải nhải trước mặt ta, ngươi cũng biết, dù sao Trương Nhuận Nhi xuất thân bần hàn, mà Trịnh gia là danh môn vọng tộc, môn không đăng, hộ không đối. Đây cũng chính là Trịnh nhị lang, các trưởng bối của bọn họ, sợ y lại làm mình làm mẩy, bỏ nhà đi, vì vậy chỉ dám lén nói lên vài câu trước mặt ta, nếu đổi lại là người khác, việc này chắc chắn không thể thành.
Lý Kỳ hừ nói: - Xuất thân bần hàn? Không giấu ngài, nếu không phải ta coi Trịnh Nhị Lang vẫn là một chính nhân quân tử, ta đã không đáp ứng rồi, đúng là trâu già gặm cỏ non, hơn nữa gả vào nhà quyền quý, cũng chẳng thấy là chuyện tốt gì.
Triệu Giai nói: - Cái gì mà trâu già ngươi đúng là nói không suy nghĩ gì cả, câu này nếu để cho người của Trịnh gia nghe được, không tức chết không được. Nhưng mà ta biết, sở dĩ bọn họ dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cũng là nể mặt ngươi, lấy đồ đệ của Kim Đao Trù Vương, cũng không phải một mất mặt chuyện.
- Đó là đương nhiên. Lý Kỳ tuyệt không khiêm tốn chút nào.
Triệu Giai cười ha hả, hỏi ngược lại: - Đúng rồi, bảo bối mà ngươi vừa nói là gì?
- Đây là bảo bối tuyệt vời, cũng có thể nói là một món quà trung thu ta tặng ngài
Lý Kỳ nói đến một nửa, thấy Trương Nhuận Nhi đã đang bước nhỏ chạy qua bên này, vội vàng nói: - Đến rồi, đến rồi.
Trương Nhuận Nhi thở dốc, đầu tiên là hướng tới Triệu Giai thi lễ một cái, sau đó đưa một hộp gỗ vuông nhỏ tới. Lý Kỳ nhận hộp gỗ, mở hộp gỗ ra, bên trong chính là một cái bánh Trung thu tròn tròn màu vàng, liếc mắt nhìn một cái, ngoại trừ bề ngoài khá lớn, thì cũng hết sức bình thường, không có chỗ nào quá ly kỳ, nhưng nhìn kỹ, quả thực khiến Triệu Giai hoảng sợ, bật thốt lên: - Ngự tứ.
Nhưng thấy trên mặt bánh tròn in một chữ "Ngự" to, phía sau còn có một chữ hơi nhỏ một chút, chính là chữ "Tứ". Ở góc bên phải có một dòng chữ nhỏ "Túy Tiên Cư chế tạo".
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đây là phát minh mới nhất của ta, tên là "Bánh Trung thu Hoàng gia" điểm này đã đủ tuyệt chưa.
Tuyệt? Điểm này thì đã không thể dùng "tuyệt" để hình dung, mà nên dùng "tử" để hình dung.
Đây cũng không phải là hậu thế nha. Hai chữ "ngự tứ" có thể dùng tùy tiện, thậm chí có thể lấy để làm chế tác bề mặt. Đây là xã hội phong kiến, hơn nữa bây giờ người cầm cái bánh trung thu này, chính là đương kim hoàng thượng.
Thử hỏi trên đời này ngoại trừ hoàng đế ra, còn ai dám dùng hai chữ này chứ!
Vẫn là câu nói cũ kia, không nên chết thì sẽ không chết.
Triệu Giai liếc mắt nhìn Lý Kỳ, cười mắng: - Ta thấy thằng nhãi ngươi vì kiếm tiền mà đến mạng sống cũng không cần rồi đấy. Ngươi biết bánh trung thu này sẽ đem đến hậu quả gì cho ngươi không? Lại còn "Túy Tiên Cư chế tạo" nữa. Ngươi đây là sợ ta chém nhầm người hay sao?