Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1343

Tiếp theo Lý Kỳ đã làm lại thủ pháp xử lý con cá đầu tiên, một hơi xử lý xong 7 con cá còn lại.

Toàn bộ động tác như phảng phất như liên tục vậy, không có bất kỳ sự ngừng nghỉ nào, như thủy ngân chảy. Nhìn thấy loại hưởng thụ này, đó chính là một bộ môn nghệ thuật.

Đừng thấy Lý Kỳ làm nhẹ nhàng, đám Ngô Tiểu Lục biết, chính là động tác này, đó là điều cần phải trải qua muôn vàn thử thách mới có thể học thành.

Điều này chẳng khác nào vừa nhắm hai mắt lại đã có thể rút được hết xương ra rồi. Bởi vì ngươi không thể mổ bụng cá ra, không nhìn thấy xương cá nằm ở đâu. Điều này cần phải nắm rất rõ từng bộ phận của con cá, chẳng khác nào với bác sỹ làm phẫu thuật cho cơ thể con người. Kỳ thực, đối với một người đầu bếp bình thường mà nói, rút xương cá không phải là việc dễ làm gì, càng huống hồ là không làm rách da cá.

Trên đài hai người đang khẩn trương chuẩn bị. Còn người xem trên đài đã bắt đầu xì xào bàn tán, đoán xem Lý Kỳ, Trương Xuân Nhi dùng nguyên liệu gì để nấu. Chờ đợi xem có niềm vui bất ngờ gì xảy ra.

Về điểm này hai vị tuyển thủ này lúc trước đã giữ bí mật rất hoàn mỹ, ngay cả một chút tin tức cũng không hề hé lộ. Dù là lúc này, họ không biết hai vị tuyển thủ này dùng nguyên liệu gì?

Kỳ thực Lý Kỳ cũng nghĩ tới phương thức mở hoàn toàn. Nhưng hắn sợ mọi người thấy được quá trình chế biến, sẽ gây ra tiếng động làm ảnh hưởng tới họ. Cuộc tỷ thí này về mặt tài nghệ nấu nướng, không thể có bất kỳ sai sót nào. Do đó mới cho người vây kín mấy thanh gỗ xung quanh lều.

Thật sự thì vô cùng đơn giản, ngay cả nóc cũng không có.

Mặc dù chờ đợi vĩnh viễn đều khó như vậy đấy. Nhưng không ai vì vậy mà cảm thấy sốt ruột. Họ ngược lại rất thích thú chờ đợi. Bởi vì họ đã chờ đợi hơn nửa tháng rồi, còn quan tâm gì tới hai canh giờ này chứ?

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là hai vị tuyển thủ này đáng để họ chờ đợi.

Thực lực của hai vị tuyển thủ này không thể nghi ngờ được. Nhưng đoàn giám khảo trên đài cũng hào hoa siêu cấp, giám khảo chuyên nghiệp chính là do ba người Thái Kinh, Tả Bá Thanh, Trịnh Dật tổ thành. Ngoài ra còn có Cao Cầu, Tần Cối làm giám khảo nghiệp dư. Ngoài ra còn có một số quan khách quan trọng khác nữa.

Trong lúc vô thức, hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng đã trôi qua.

Trên đài yên tĩnh cuối cùng cũng đã vang tới một tia động tĩnh. Người xem dưới đài liền trợn trừng hai mắt.

Chỉ thấy bên phía Trương Xuân Nhi có mấy chiếc lò luyện đan Đại Hán. Lò luyện đan này có thể tính là loại nhỏ, cao bằng một đứa nhỏ khoảng 10 tuổi.

- Lò luyện đan?

- Trương Nương Tử, đây là muốn làm gì thế?

- Lẽ nào món ăn của cô ấy làm là Tiên đan.

…..

Trong khoàng thời gian ngắn mọi người cùng nổi lên những lời nghị luận.

Mấy vị đại hán đặt lò luyện đan phía trước lều của Trương Xuân Nhi. Phía dưới đặt côn gỗ, sau đó liền lui xuống.

Không lâu sau, Trương Xuân Nhi từ trong lều đi ra, còn trong tay mấy người Cổ Đạt phía sau cô ta còn bê ba chiếc nồi hầm cách thủy, chỉ thấy Trương Xuân Nhi vung tay đặt xuống dưới. Mấy người trợ thủ liền lần lượt đặt “nước” trong nồi hầm cách thủy xuống, đổ vào lò luyện đan, nhìn họ làm rất cẩn thận.

Một mùi thơm ngào ngạt dâng lên, phát tán khắp nơi.

Mặc dù Thái Kinh tuổi tác đã cao rồi, nhưng khứu hác vẫn còn rất nhạy cảm. Đó chính là thiên phú. Nếu không như vậy, lão cũng không thể trở thành mỹ thực gia số 1 Đại Tống được. Lão vừa ngửi thấy mùi thơm này, không khỏi lên tiếng:

- Hóa ra là canh thượng đẳng.

Cao Cầu liền hỏi:

- Thái sư, Trương Nương Tử đây là đang làm cái gì thế?

Thái Kinh lắc đầu nói:

- Lão phu cũng không nhìn rõ, quan trọng là lát nữa xem cô ta cho cái gì vào lò luyện đan.

Tiếc là Thái Kinh đã đoán sai rồi. Chờ sau khi đám người Cổ Đạt đổ canh vào lò luyện đan xong, liền đậy vung lại, châm lửa. Không bao lâu sau, phía dưới lò luyện đan chính là lửa bắn tung tóe, chỉ thấy tiếng nổ tanh tách của thanh củi cháy phát ra.

Thái Kinh thấy thế rất ngạc nhiên, nói:

- Kỳ lạ! Kỳ lạ! Canh vừa mới đổ vào, có lẽ sớm đã được nấu xong rồi. Vì sao Trương Nương Tử lại còn muốn nấu lại lần nữa nhỉ?

Lúc này, Trịnh Dật bỗng lên tiếng:

- Cũng có thể là Trương Nương Tử sớm đã cho nguyên liệu vào lò rồi.

Thái Kinh ừ một tiếng, nói:

- Trịnh Nhị nói có lý, nhất định là như vậy rồi. Tuy nhiên, ngươi có thể đoán được trong lò luyện đan này là cái gì không?

Trịnh Dật lắc đầu, nhíu mày nói:

- Chuyện này ta đoán không ra. Hơn nữa, ta cũng là lần đầu tiên thấy dùng lò luyện đan để nấu thức ăn.

Tả Bá Thanh cũng chen vào nói:

- Đúng đấy! Rốt cuộc thì là nguyên liệu gì? Cần dùng lò luyện đan để chế biến cái gì? Lẽ nào là xương?

Thái Kinh nói:

- Nếu theo như lời của Tả tổng quản, lão phu cũng không cần ăn nữa liền phá Lý Kỳ thắng.

Cao Cầu kinh ngạc nói:

- Vì sao?

Thái Kinh nói:

- Bởi vì lão phu căn bản không cắn được!

Cuộc bình phán đầu tiên là ngây người ra, lập tức bật cười ha hả.

Hay nói cách khác, những thần tử cũ của Tống Huy Tông đều thuộc loại phi thường, nói năng cũng đều lộ rõ vẻ hài hước, cũng thường xuyên lấy đối phương ra làm trò đùa. Dù sao trước đây họ cũng hoặc là tài tử phong lưu, hoặc là phong lưu lãng tử.

Còn thần tử mà Triệu Giai tuyển dụng đều là thuộc tính cụ thể. Họ đều cảm thấy cuộc thi nấu ăn này làm long trọng như vậy có chút lấy lòng người rồi, đồng thời cũng có chút nhẫn nại. Đối với hành loạt động tác trên đài, cũng chính là chấp nhận xem. Họ vẫn thích phương diện văn nghệ đó, cái gì là đối câu đối, đấu thơ, bàn luận về thiên hạ đại sự.

Vì vậy có thể thấy, có vị Hoàng đế thế nào thì thần tử liền như thế ấy.

Lúc này, hai trợ thủ của Trương Xuân Nhi từ trong lều bê ra một chiếc bàn, lại đặt một chiếc bếp nhỏ lên và lấy một ít đồ dụng cụ nấu ăn ra.

Rõ ràng là Trương Xuân Nhi chuẩn bị nhà bếp kiểu kín đổi hoàn toàn thành kiểu mở. Mà sở dĩ lúc trước cô tay làm ở trong lều đơn giản chính là vì muốn giấu bí kíp trong lò luyện đan này.

Người xem giống như rơi vào khoảng sương mù mịt, hoàn toàn không hiểu Trương Xuân Nhi đang làm cái gì? Ngoài ra còn có không ít nhân sỹ đáng yêu, thật sự cho rằng Trương Xuân Nhi đây là đang luyện tiên đan. Đặc biệt là những người đặt cửa Trương Xuân Nhi, lò luyện đan này vừa xuất hiện, họ liền vui mừng vô cùng, lại cộng thêm món ăn thơm ngon sánh ngang với tiên đan.

- Kim Đao Trù Vương.

- Kim Đao Trù Vương ra rồi.

……

Cùng với tiếng reo hò của mấy người, mọi người lập tức chuyển ánh mắt về phía bên Lý Kỳ. Chỉ thấy hai sư đồ Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục bỗng nhiên từ trong lều bước ra. Hơn nữa trong tay mỗi người bọn họ đều cầm một chiếc chén nhỏ.

Mọi người đều đoán trong chiếc bán là vật gì? Bởi vì họ đều cho rằng món ăn của Lý Kỳ đã làm xong rồi. Chính trong chiếc bát đó chỉ là kích thước của chiếc bát đó có chút không đầy, quá nhỏ.

Bỗng nhiên, Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục ngồi xổm xuống, nhìn về phía chiếc lò luyện đan kia. Từ chiếc bát trên tay, lấy ra một chiếc thìa, múc vào trong chén, khoái trí bắt đầu ăn.

Bên dưới đài bỗng nhiên té xỉu một loạt.

Đó chính là ngươi tự ăn đấy nha!

Đám người Thái Kinh cũng thấy thế mà dở khóc dở cười. Nhưng lại thấy Lý Kỳ thoải mái như vậy, trong lòng họ đối với kiểu ăn của hắn cũng có chút hứng thú.

- Ừ ừ, ừ Lý ca, món canh này thật sự là rất ngon.

Ngô Tiểu Lục uống liên tiếp, nếu món canh này không nóng quá, có lẽ y đã uống hết rồi.

- Ngươi đây không phải là nói linh tinh sao? Ngươi biết bát canh này cũng phải mất ba tháng tiền công của ngươi, có thể không ngon sao?

Lý Kỳ trợn trừng mắt nhìn Ngô Tiểu Lục. Nhưng trong tay hắn cũng không ngừng nghỉ, ăn còn ngon hơn cả Ngô Tiểu Lục.

Trương Xuân Nhi cũng quay đầu lại, tò mò nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ ngoắc tay mỉm cười.

Trương Xuân Nhi liền quay đầu lại.

Mẹ kiếp! Làm cái gì thế? Lý Kỳ hơi thẹn thùng.

Ngô Tiểu Lục thấy thế, liền phì cười.

Lý Kỳ hắc một tiếng, nói:

- Ngươi cười cái gì? Đây gọi là tiết mục hiệu quả, tạo đề tài, hiểu chưa?

Ngô Tiểu Lục thật thà lắc đầu.

- Ngươi cút sang một bên cho ta.

Ngô Tiểu Lục cười hà hà, liền chuyển đề tài nói:

- Lý ca, ngươi nói họ đang làm cái gì thế?

Lý Kỳ hừ một tiếng nói:

- Lấy lòng mọi người mà thôi.

- Vì sao?

- Tiểu tử ngươi ngu quá đi, nếu không lấy lòng mọi người, cô ta sao phải tới đài này để làm?

Ngô Tiểu Lục gật đầu, bỗng nhiên lại lắc mạnh đầu nói:

- Không đúng đâu. Lý ca, vậy món ăn của chúng ta chẳng phải cũng là ….

- Đương nhiên không phải.

Lý Kỳ cắt ngang lời y nói:

- Cách chúng ta lấy lòng mọi người rõ ràng là cao hơn cô ta một bậc. Ngươi nhìn xem chiếc lò luyện đan cũ hỏng này, chậc chậc, căn bản không thể so với chúng ta được.

Ngô Tiểu Lục nói:

- Đúng là như vậy, món ăn của chúng ta vừa có mặt, nàng ta không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

- Hảo tiểu tử, có tầm nhìn, không sai, không sai.

Lý Kỳ khó mà khen ngợi Ngô Tiểu Lục một lần, trong lòng thầm nghĩ, xem ra cô tay muốn sánh cùng với mình. May mà ban đầu phu nhân đã nhắc nhở mình, nếu không món này còn chưa lên, mình đã bị thua một trận rồi. Người phụ nữ này quả thật đúng là một đối thủ không tệ!

Lát sau, Trương Xuân Nhi thấy nén hương phía trên lò luyện đan đã sắp cháy hết rồi. Cô ta liền gật đầu với hai trợ thủ bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment