Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh, nói tiếp:
- Vẫn còn một điều nữa, ta chí ít cũng phải xác minh xem cô có khỏe không. Cô cũng biết, Nghi Nô nàng ấy rất lo lắng cho cô.
Lý Sư Sư nghe đến Phong Nghi Nô, thần sắc lập tức lộ ngay cảm xúc, nói:
- Muội muội, nàng ấy có khỏe không?
- Nàng ấy vẫn khỏe. Chỉ có điều …
Lý Sư Sư vội vã hỏi:
- Chỉ có điều làm sao?
- Chỉ có điều nàng ấy trước giờ vẫn luôn không yên tâm về cô, nên lúc nào cũng lo lắng.
Lý Sư Sư khẽ thở dài, nói:
- Ngươi về nói với nàng ấy, ta đang sống rất tốt, bảo nàng ấy đừng lo nghĩ, hãy cứ sống hạnh phúc cùng ngươi là được.
- Ta sẽ chuyển những lời này tới nàng ấy.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Còn một câu, lúc trước ta định nói với cô, nhưng chưa kịp. Cảm ơn cô.
- Cảm ơn ta vì điều gì?
- Thực ra, đêm đó cô đã biết là đương kim Thánh thượng kêu Nghi Nô tới, hơn nữa, cô cũng phát hiện ra ta và hoàng thượng có những bí mật không thể tiết lộ. Không chỉ có vậy, khi quân Kim đánh tới, cô là người duy nhất nắm rõ nội tình, nhưng cô đã không vạch trần kế hoạch của chúng ta.
Lý Sư Sư khẽ thởi dài một tiếng, nói:
- Ta không vạch trần ngươi, là vì muội muội và cũng là vì bản thân ta. Hơn nữa, dù nếu ta có nói ra, cũng chưa chắc đã có người tin, mà có thể lại tự rước lấy họa sát thân, ngươi không cần phải cảm ơn ta, đương nhiên, nếu ngươi thấy cần thiết phải nói lời cảm ơn, thì coi như ta đã nhận rồi. Tóm lại, chuyện trước kia không cần bàn đến nữa, mong là ngươi cũng đừng nhắc tới.
Lý Kỳ hơi mở miệng, hẫng trong khoảnh khắc, rồi lại nói:
- Vậy sau này thì sao?
Lý Sư Sư nói:
- Sau này? Sau cái gì?
Lý Kỳ nói:
- Lẽ nào cô định trốn tránh suốt đời sao?
- Có lẽ ngươi không tin, gần một năm nay ta sống rất thoải mái.
- Đúng là ta không tin.
Lý Kỳ nói:
- Đến bạn nói chuyện còn không có, ta tin rằng một người như thế có sống tốt đến mấy cũng chẳng lấy gì làm thoải mái. Mà hơn nữa, tình hình hiện nay cũng chẳng có gì gọi là tốt hơn lúc trước, thậm chí có khi còn dở hơn trước, hoặc giả ta không biết điều cô khát khao là gì, nhưng ta biết đó tuyệt đối không phải là cuộc sống mà cô hằng mong muốn.
Lý Sư Sư hơi có chút ảm đạm trong ánh mắt, trầm ngâm không nói.
Lý Kỳ nói tiếp:
- Sở dĩ cô rời đi, vì cô sớm biết rằng mình sẽ thành đối tượng bị truy xét, cô không muốn liên lụy đến chúng ta, nên mới lựa chọn tự mình ra đi. Nhưng nếu có thể có cơ hội, cô sẽ không muốn xa rời, chí ít thì cô không muốn xa Nghi Nô.
Mi mắt Lý Sư Sư khẽ nâng lên, nói:
- Ngươi nói hết chưa?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Cũng hòm hòm rồi!
- Vậy thì mời ngươi về trước cho.
- Nhưng ta vẫn chưa đạt được mục đích chuyến đi này.
- Mục đích gì.
- Hỏi cô sống ở đâu.
- Ngươi hỏi để làm gì?
- Ta chẳng phải đã nói rồi đó sao, ta tới là bảo đảm cô có được bình an không. Phải. Cô hiện nay sống rất tốt, nhưng có ai dám bảo đảm là ngày mai cô sẽ được bình yên vô sự, nếu ngay cả cô sống ở đâu cũng không biết, thì ta làm sao có thể bảo đảm an toàn cho cô được.
- Chỉ cần ta không bị cuốn trở lại vào vòng thị phi của các ngươi, thì ta tự khắc sẽ bình an vô sự thôi.
- Có thể là như vậy, nhưng ta vẫn tin tưởng bản thân mình.
- Nếu ta không nói cho ngươi thì sao.
- Thì ta lập tức cho người mang hai bộ giường chiếu tới đây.
- Ngươi …!
Lý Kỳ cười cười, rồi đột nhiên lấy lôi từ trong ngực áo một tập giấy, đưa ra.
Lý Sư Sư ngẩn người, không nhận, nói:
- Đây là cái gì?
- Nội dung còn lại của Thần Điêu Hiệp Lữ, Thanh Chiếu tỷ tỷ đã đi Giang Nam rồi, còn cô thì dường như khá thanh nhàn, đành nhờ cô vậy.
- Ngươi điên rồi sao? Ngươi đã biết là lúc đó vì sao ta bỏ đi, thì ngươi phải biết quan hệ lợi hại trong đó chứ, nếu ta viết tiếp Thần Điêu, khác nào công bố với cả thiên hạ là ngươi biết ta ở đâu?
- Cô yên tâm, ta sẽ để Nghi Nô chỉnh sửa lại một chút.
- Vậy sao ngươi không bảo muội muội viết luôn đi.
Lý Kỳ nói:
- Nếu cô không nhận việc này, ta sẽ cho người gọi Phong Nghi Nô tới đây, ta tin là nếu gặp nàng ấy, chắc chắn sẽ còn rắc rối hơn cả ta. Cô đừng có mà lườm ta, ta bảo cô viết truyện, là hy vọng Nghi Nô biết được cô vẫn an toàn, ngoài ra chẳng có ý gì khác.
Lý Sư Sư thẳng thắn nói:
- Lý Kỳ, nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, thì đi bịt hết miệng lưỡi đám người ngoài đó đi, để ta có thể đường đường chính chính mà bước đi trên đường, nếu không làm được, thì xin ngươi hãy về cho.
- Ta làm được.
Lý Sư Sư ngẩn ra, nói:
- Ngươi đủ tự tin nói câu này sao?
Lý Kỳ gạt hết ý định bông đùa, nghiêm túc nói:
- Phải. Ta không thể bị miệng lưỡi đám người đó, dù cho ta có thể đi chăng nữa, thì cũng chẳng dám làm vậy, nhưng ta có thể bảo đảm với cô, sớm muộn sẽ có ngày, cô có thể làm những việc cô thích, giống như bao nhiêu người khác, có thể đàng hoàng bước đi trên phố. Vài bữa nữa, ta có thể phải đi Giang Nam, ta hy vọng là cô có thể đi cùng ta. Thứ bây giờ cô cần nhất chính là một nơi không ai biết cô, cô có thể ra bờ biển ngắm biển, tuy cùng là triều dương như nhau, nhưng hoàn cảnh khác nhau cũng sẽ mang đến cho người ta cảm giác khác nhau, hơn nữa, cô còn có thể tâm sự với Thanh Chiếu tỷ tỷ.
Trong mắt Lý Sư Sư khẽ gợn qua một chút hoài niệm, nhưng chỉ là trong thoáng chốc, nàng lắc đầu nói:
- Lý Kỳ, tấm lòng của ngươi ta xin nhận, nhưng ta chẳng muốn đi đâu hết.
Lý Kỳ nói:
- Cô lúc nào cũng chỉ biết lo nghĩ cho người khác, nhưng lại không cho phép người khác nghĩ cho mình, ta không muốn ép cô, nhưng ta thấy đối với cô mà nói, đây chính là cơ hội tốt để trút đi tất cả, chưa biết chừng khi cô nắm lấy bàn tay nâng đỡ của người khác, cô sẽ nhìn ra một chân trời mới. Cô không cần vội trả lời ngay, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, cô cứ suy nghĩ kỹ đi.
“Ngươi đã gọi người mang chăn chiếu đến rồi, lại còn già mồm nói là không ép người ta sao!”. Lý Sư Sư lộ rõ sự do dự, hơi chần chừ một lát, nàng gật đầu nói:
- Thôi được.
- Vậy giờ cô đã có thể nói cho ta biết, cô sống ở đâu được chưa? Thực ra, cô không nói, thì ta cũng có cả ngàn cách tìm ra. Cô yên tâm, ta tuyệt đối không tới quấy rầy cô đâu, trừ phi cô cần tìm người nói chuyện. Cô biết sở trường của ta ngoài nấu nướng ra, thì chính là nói chuyện mà.
Lý Sư Sư nói:
- Ta có thể nói cho ngươi, nhưng trước khi ta đưa ra quyết định, ngươi không được nói cho muội muội biết.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Điều này ta có thể hứa với cô, nhưng cô cũng phải viết tiếp Thần điêu hiệp lữ đấy. Cứ cho là cô không muốn Nghi Nô tới kiếm, nhưng chí ít cũng phải cho nàng ấy biết là cô vẫn bình an chứ. Chắc cô cũng không muốn nàng ấy ngày đêm lo lắng cho cô đúng không.
Kỳ thực, hắn cũng không định cho Phong Nghi Nô biết, bởi vì Phong Nghi Nô là một cô gái rất cảm tính, rất hay xử trí theo tình cảm.
Lý Sư Sư do dự hồi lâu, mới nói:
- Ta sống ở Từ Vân Quan cách đây hai mươi dặm.