Gió lạnh trong đêm tối, càng khiến người cảm thấy buốt thấu xương, thổi trúng khiến người lạnh run.
Mãi đến tận lúc canh hai hai phân, Lý Kỳ mới về đến nhà, thần sắc của hắn hơi có chút mệt mỏi.
- Phu quân, rốt cục thì huynh cũng trở về rồi.
Lý Kỳ vừa bước chân vào trong viện, ba người vợ yêu của hắn liền bước ra chào đón, vẻ mặt hiện lên sự hoang mang.
Lý Kỳ đang căng thẳng thần kinh, lại bị biểu cảm của họ dọa cho giật mình, khẩn trương hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Ba nữ nhân đều sửng sốt, Quý Hồng Nô hỏi:
- Đại ca, hôm nay huynh đi đâu vậy?
Phong Nghi Nô áy náy nói:
- Phu quân, có phải là huynh giận chúng ta rồi hay không.
Hóa ra là sợ bóng sợ gió thôi, các nàng chỉ là lo lắng cho ta thôi nha. Lý Kỳ trong lòng thoáng thở phào một hơi, hắn nói:
- Ta cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, ta ban ngày ở tại phủ Thái úy, do có công việc nên mới đi mà không nói lời nào thôi, mau đi vào, đứng ở bên ngoài rất lạnh.
Sau khi đai vào trong hậu đường, lò sưởi trong tường ấm áp khiến cho thần kinh của Lý Kỳ thả lỏng một chút, Quý Hồng Nô lại nhanh chóng đưa đến một chén trà nóng nói:
- Đại ca, chắc huynh mệt chết rồi, có muốn tắm nước nóng không, ngay bây giờ muội sẽ sai người đun nước cho huynh.
- Đợi chút.
Lý Kỳ giữ chặt tay Quý Hồng Nô, khiến cho nàng ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng, bảo:
- Ta có khả năng phải đi Giang Nam mấy ngày.
- A?
Ba người nữ nhân đã sớm biết chuyện Lý Kỳ phải xuất chinh rồi, nhưng ban đầu Lý Kỳ đã tính toán là qua tết nguyên tiêu mới xuôi nam cơ. Phong Nghi Nô lo lắng hỏi:
- Có phải đã xảy ra việc lớn gì rồi đúng không?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Cũng không đến mức là chuyện lớn, chẳng qua là có một số việc ta cần đi trước xử lý thôi.
Phong Nghi Nô có chút tiếc nuối nhìn Lý Kỳ, dù sao nàng cùng Lý Kỳ mới kết hôn, nàng đương nhiên không hy vọng phải xa Lý Kỳ, nhưng nàng cũng biết, Lý Kỳ không phải một người bình thường, trên vai hắn phải gánh vác rất nhiều trọng trách, chỉ tiếc các nàng không có cách nào chia sẻ với được, nàng chỉ nói:
- Phu quân, đi ra bên ngoài, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
Lý Kỳ “ừ” một tiếng.
Da Luật Cốt Dục nói:
- Phu quân, muội với huynh cùng đi.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Muội ở lại đây chiếu cố cái nhà này đi, còn nữa, muội nhất định phải ở lại Đông Kinh, giúp ta liên hệ với Da Luật Đại Thạch, ta sẽ để lại Mỹ Mỹ giúp đỡ muội, ta mang Mã Kiều với Tửu Quỷ đi thôi. Bọn muội cứ yên tâm, lần xuất chinh này là ta đi đánh người khác chứ không phải là bị người đánh, cho nên dù thế nào thì ta cũng không có chút nguy hiểm nào cả.
Ba nữ nhân nghe xong thì hơi yên lòng một chút. Da Luật Cốt Dục cũng không cưỡng cầu, nàng hiểu được mục đích khiến Lý Kỳ để nàng ở đây. Chủ yếu là vì bảo vệ mấy người Quý Hồng Nô, nàng gật đầu nói:
- Phu quân, huynh cứ yên tâm đi thôi, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố tốt mấy người trong nhà.
Lý Kỳ gật đầu, lại cầm tay Phong Nghi Nô nói:
- Nghi Nô, lần này ta tính toán mang theo cả Sư Sư cô nương cùng đi, muội cũng biết đấy, cô ấy ở lại chỗ này quá nguy hiểm.
Phong Nghi Nô sửng sốt hỏi:
- Tỷ tỷ đáp ứng rồi sao?
Lý Kỳ gật đầu:
- Ta vừa từ chỗ cô ấy về đây.
Đối mặt với việc phải rời xa hai người thân nhất cùng một lúc, trong lòng Phong Nghi Nô có chút không muốn, nhưng nàng cũng hiểu được, nếu Lý Sư Sư ở lại đây thì sẽ rất nguy hiểm, Lý Kỳ ở đây thì không sao, nhưng một khi Lý Kỳ rời khỏi Đông Kinh, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không giúp được gì, nàng đỏ mắt nói:
- Kia --- kia phu quân, muội có thể hay không ---.
Không đợi nàng nói hết lời, Lý Kỳ đã gật đầu nói:
- Muội yên tâm, trước khi đi ta nhất định sẽ an bài cho muội và Sư Sư cô nương được gặp nhau một lần, cô ấy cũng rất muốn gặp muội.
Phong Nghi Nô vui sướng đến liên tục gật đầu.
…
Bởi vì kế hoạch có biến, Lý Kỳ nhất định phải tăng tốc xử lý những công việc trong tay, từ ngày hai chín đến mùng ba đầu năm, hắn gần như đều chạy đi chạy lại giữa công ty và quan nha, buổi tối lại phải ở cạnh Phong Nghi Nô các nàng.
Ngày mùng bốn đầu năm
Lúc chạng vạng tối, Bạch Thiển Dạ kéo cơ thể mệt mỏi đi ra, làm Kinh Tế Sử, những ngày bận rộn nhất chính là lễ mừng năm mới, bởi vì vào thời điểm này, các đặc phái viên của ngoại quốc đều tụ tập đến Kinh, mà vấn đề chủ yếu khi bọn họ tới đây là về phương diện mậu dịch đấy, cho nên việc này tự nhiên là về Thương Vụ Cục quản lý rồi.
Trước kia, khi Lý Kỳ đảm nhận chức Kinh Tế Sử, hắn chỉ cần gặp gỡ một số đặc phái viên quan trọng, còn lại một số thích hợp giao cho Tần Cối, mà Bạch Thiển Dạ thì không có Tần Cối nào giúp nàng cả, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải đến tay, cho nên có thể nghĩ được lượng công việc của nàng nhiều thế nào.
Xe nào đây?
Bạch Thiển Dạ đi đến trước cửa, nhìn phải nhìn trái, phát hiện xe ngựa cũng không giống như ngày trước, xe đỗ ở trước cửa, đang định gọi người, chợt thấy trên mặt đột nhiên bay đến một tia ý lạnh, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, lầm bẩm:
- Tuyết rơi.
- Đúng vậy a! Tuyết rơi.
Tiếng nói chưa hết, Bạch Thiển Dạ chỉ thấy một cây ô che giữa bầu trời đen nhánh, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Kỳ đang nở nụ cười nhìn nàng, nàng cảm thấy kinh ngạc hỏi:
- Sao huynh lại tới đây?
- Ta đến đưa muội trở về.
Bạch Thiển Dạ ngẩn người, rồi lại lập tức gật đầu.
Hai người sóng vai bước về phía đông, đi một lát, Bạch Thiển Dạ đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, ngày thành hôn của Nhuận Nhi, huynh đi đâu vậy?
Lý Kỳ bảo:
- Có chút công sự phải xử lý.
- Chuyện gì?
- Về chuyện ở Giang Nam ấy.
- Huynh muốn xuôi nam sao?
- Ngày mốt.
- Nhanh như vậy?
- Muội luyến tiếc ta à? Nếu muội luyến tiếc, ta có thể đợi qua hết năm lại đi.
Bạch Thiển Dạ thoáng trợn mắt xem thường, tự động loại bỏ những lời này, nàng hỏi:
- Nơi này cách nhà của muội rất xa, huynh xác định là chúng ta đang đi về à?
Lý Kỳ cười nói:
- Không phải rất xa, phía trước là đến rồi.
- Hả?
- Muội đã ăn cơm tối chưa?
Bạch Thiển Dạ nghĩ một chút, nói:
- Hình như là chưa ăn.
Lý Kỳ không biết nói gì:
- Muội xem lại mình kìa, vội cả ngày không nhớ cả ăn cơm tối, muội bảo ta làm sao có thể yên tâm rời đi được.
- Muội có nói là “hình như”.
- Nhưng vừa rồi muội rõ ràng còn phải nghĩ một lát.
- ….!
- Lý đại ca, Thất Nhi tỷ.
Đi tới đi tới, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng của Trần A Nam, Bạch Thiển Dạ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa phía trước, Trần A Nam đang ngoắc tay hướng bên này, mà bên cạnh y còn đỗ một chiếc xe ngựa nào đấy, bên trong xe hiện lên ánh nến. Nàng nhịn không được tò mò nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười nói:
- Muội đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn cùng muội trở về mà thôi, nhưng ít nhất cũng phải ăn no đã chứ.
- A Nam.
Bạch Thiển Dạ đi tới, nhẹ nhàng gật đầu với Trần A Nam, lại hỏi:
- Mã hộ vệ đi đâu rồi?
Lý Kỳ thở dài:
- Mã hộ vệ nói y phải ở cùng với Mỹ Mỹ, vì thế ném ta sang một bên không quản, cho nên ta đành phải tìm tiểu tử này đến vậy.
Nói xong, hắn vươn ra một bàn tay:
- Mời.
Bạch Thiển Dạ hơi hơi có chút do dự, nhưng vẫn đưa tay đáp lên.
Lý Kỳ chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác rét lạnh:
- Tay muội lạnh thật đấy.
- Do trời lạnh.
Khi nói chuyện, Bạch Thiển Dạ đã lên xe ngựa rồi.
Lý Kỳ cười cười, một bước đi lên xe ngựa.
Bạch Thiển Dạ vén rèm lên, bất giác ngây ngẩn, chỉ thấy trong xe ngựa đặt một bàn trà, trên bàn trà đặt ba cái đĩa, trong đó có hai cái đặt món bò cà ri hình trái tim, mà đĩa trung gian còn đặt một khuôn mặt tươi cười, bên cạnh còn để một ly rượu ngon có màu rất đẹp, ở dưới màu vàng của ánh nến, càng hiện lên vẻ xa hoa.
Đối với Bạch Thiển Dạ một món ăn với một chén rượu này không thể quen thuộc hơn được nữa. Nhất là món cười rạng rỡ với rượu Tạp Kỳ Nặc kia.
Bạch Thiển Dạ nhịn không được ngẩn ngơ, lại liếc mắt nhìn Lý Kỳ, Lý Kỳ duỗi tay ra, làm một tư thế xin mời, Bạch Thiển Dạ thoáng gục đầu xuống, cúi người đi vào.
Lý Kỳ cũng theo sau chui vào, ngồi đối diện Bạch Thiển Dạ, cầm lấy dao dĩa nói:
- Bụng nhất định đói rồi đúng không, chúng ta vừa ăn vừa nói.
Bạch Thiển Dạ nghe thấy từng trận mùi hương của món bò, cảm thấy đói lắm rồi, “ừ” một tiếng, cầm lấy dao dĩa bắt đầu ăn.
Ăn trong chốc lát, Lý Kỳ đột nhiên nói:
- Ta lập tức phải đi rồi, chẳng lẽ muội không có gì muốn nói với ta sao?
- Ta --- khụ khụ khụ.
- Chậm một chút, chậm một chút, thực bất ngôn, tẩm bất ngữ. Cổ nhân đã nói là phi thường có đạo lý đấy.
Lý Kỳ âm thầm lau mồ hôi lạnh, ầm thầm chuyển tới một ly nước ấm.
Bạch Thiển Dạ khẩn trương uống một hớp nước, lúc này mới chậm lại, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội Lý Kỳ một cái, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, nàng đỏ mặt tức giận nói:
- Muội nghĩ đến hẳn là huynh có chuyện nói với muội mới đúng
- Tốt lắm, chúng ta trước nói việc công rồi sau nói việc tư đi.
Vẻ mặt Lý Kỳ hơi có chút bất đắc dĩ, lập tức để dao dĩa xuống, nghiêm túc nói:
- Sau khi ta rời đi, những chuyện ở Kinh Thành toàn bộ phải nhờ vào muội rồi.
Bạch Thiển Dạ do dự trong chốc lát, khẽ “ừ” một tiếng.
Lý Kỳ nghe ra nàng dường như không đủ tự tin, nói:
- Sao thế? Không tin vào bản thân mình sao?
Bạch Thiển Dạ đột nhiên buông xuống dao dĩa nói:
- Nói thật, muội đích thật là không đủ lòng tin, trước đó không lâu, muội cho rằng mình có thể làm được, nhưng từ sau khi vào triều làm quan, muội mới biết được dòng nước này so với mình tưởng tượng còn sâu hơn, đặc biệt là Tần Cối, y dường như là một người Tể tướng trời sinh, lấy năng lực của muội, có thể bảo vệ được Thương Vụ Cục đã là quá sức rồi, muốn muội đấu với Tần Cối, chỉ sợ ---
Lý Kỳ cười gật đầu nói:
- Muội có thể nói ra những lời này, chứng minh muội đã có tiến bộ rất lớn, nhưng muội căn bản không cần sợ hãi Tần Cối.
Bạch Thiển Dạ cau mày hỏi:
- Vì sao?