Âu Dương Triệt nói: - Là như vậy, thật ra ngày thứ năm sau khi Xu Mật Sứ xảy ra chuyện, Lôi lão phu nhân dẫn theo hai cháu ngoại đến phủ nha tìm hạ quan. Hóa ra Lôi Phi Yến vốn muốn cùng bỏ đi với bọn họ, nhưng cả nhà họ vừa ra khỏi Hàng Châu thì Lôi Phi Yến đột nhiên để lại một lá thư, sau đó một mình quay lại Hàng Châu. Lôi lão phu nhân sợ Lôi Phi Yến làm ra chuyện dại dột, thế là vội vội vàng vàng quay lại Hàng Châu. Sau đó bà ấy biết chúng ta đang tuy nã Lôi Phi Yến, mới biết Lôi Phi Yến đã gây ra đại họa, vậy là đến phủ nha hi vọng có thể chịu tội thay Lôi Phi Yến.
- Mà sau khi Lôi Phi Yến chạy trốn vào ngày đó, muốn đi tìm bọn Lôi lão phu nhân, nhưng lại không tìm được. Về sau lại nghe được tin tức, bọn Lôi lão phu nhân đã quay lại Hàng Châu, còn muốn nhận tội thay nàng, vậy nên nàng chạy đến tự thú, hi vọng chúng ta có thể bỏ qua cho Lôi lão phu nhân cùng hai nhi tử của nàng.
- Thì ra là thế.
Lý Kỳ hỏi: - Theo tội thì nên xử trí bọn họ thế nào?
Âu Dương Triệt chần chờ một lát, nói: - Lôi Phi Yến muốn mưu hại quan nhất phẩm trong triều, cho dù là sao chém cả nhà ả cũng không quá đáng.
- Một khi đã vậy, thì ngươi còn đến tìm ta làm gì.
Âu Dương Triệt ngẩn người, gật đầu nói: - Dạ, hạ quan biết nên làm thế nào rồi.
Lý Kỳ nói: - Vậy ngươi nên làm thế nào?
- Ta
Lý Kỳ giành nói: - Được rồi, ngươi đóng kịch trước mặt ta còn không bằng cả Nha nội nữa. Ngươi rõ ràng là nổi lòng trắc ẩn, nhưng lại ngại bây giờ ngươi là Tri phủ Hàng Châu, nhất định phải chấp pháp công chính, hơn nữa ta còn gây sức ép phía trên, nhưng nếu ta lệnh cho ngươi buông tha Lôi lão phu nhân, vậy thì tất cả vấn đề đều không còn nữa rồi.
Âu Dương Triệt tựa hồ bị Lý Kỳ nói ra tâm tư trong lòng mà vẻ mặt xấu hổ. Việc này đã dính dáng đến Lý Kỳ, hơn nữa còn vô cùng coi trọng, vậy thì không phải là chuyện y có thể làm chủ được.
Lý Kỳ thở dài, phất tay nói: - Đày cả nhà lớn nhỏ của ả ta ra mấy đảo đang xây dựng ngoài hải ngoại kia, vĩnh viễn không cho trở về, nơi đó đang cần người.
- Vậy Lôi Phi Yến thì sao?
- Cùng nhau đi chung.
- Hả?
Âu Dương Triệt vốn chỉ hy vọng Lý Kỳ có thể buông tha Lôi lão phu nhân và hai đứa bé kia, còn về Lôi Phi Yến, y cho rằng chắc chắn không thoát chết được, cho dù là phán lăng trì cũng chỉ là chuyện trong một câu của Lý Kỳ, hơn nữa tuyệt đối không quá đáng, nhưng không ngờ Lý Kỳ lại muốn tha cho Lôi Phi Yến con đường sống, điều này ngược lại khiến y có chút không hiểu được.
Lý Kỳ cười, nói: - Âu Dương, chuyện này hoặc là nhổ cỏ tận gốc, sao chém cả nhà Lôi gia, nhưng ngươi và ta đều biết, thật ra Lôi lão phu nhân mới là người bị hại lớn nhất trong cả sự việc này, bằng không ngươi cũng sẽ không đến đây, bà ấy cũng là một nữ nhân đáng thương, ta không thể xuống tay được, đã như vậy, thì chúng ta sao không lui thêm bước nữa. Muốn giết một người, rất đơn giản, nhưng giết y rồi, ta có thể có được cái gì chứ? Nỗi khổ nên chịu thì ta đã chịu rồi, thay vì để thế giới này mọc lên thêm vài nấm mồ chiếm đất, chi bằng để bọn họ lập công chuộc tội, làm một số việc có cống hiến cho đất nước.
- Đại Tống ta hiện nay đang tranh chiếm một số đảo ngoài biển, việc này cần rất nhiều người, để cả nhà bọn họ đến đó đi. Còn chuyện sau này thế nào thì phải xem tạo hóa của bọn họ. Đương nhiên, nếu đối phương là Vương Phủ hay Lý Bang Ngạn, ta nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc. Nhưng nếu là Lôi Phi Yến, ả ta có thể hại ta một lần thì đã dẫm phải bãi cứt chó rồi, tuyệt đối không có lần sau. Hơn nữa, trên mấy đảo đó, người muốn ta chết nhiều đến mức ta cũng lười nhớ, có ai mà không lợi hại hơn ả ta gấp một vạn lần chứ, có thêm ả cũng không ngại nhiều đâu, việc này cứ làm như vậy đi.
Âu Dương Triệt thấy lý Kỳ đã nói như vậy, dĩ nhiên cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu nói: - Hạ quan hiểu rồi. Nói xong, y liền đứng dậy, nói: - Hạ quan cáo lui trước.
- Ừ, ngươi đi đi.
Âu Dương Triệt xoay người đi ra ngoài, nhưng vừa mở cửa ra, liền nghe thấy y nói: - Triệu phu nhân.
- Âu Dương Tri phủ.
Lý Kỳ đi tới, thấy Lý Thanh Chiếu đứng trước cửa, vẫy tay, cười ha ha nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ.
Thần sắc Lý Thanh Chiếu có vẻ lúng túng nói: - Vừa rồi ta nghe Thập nương nói bệnh của ngươi đã khá hơn nhiều rồi, cho nên muốn đến xem, không quấy rầy các ngươi chứ.
Âu Dương Triệt vội nói: - Không có, không có, ta và Xu Mật Sứ đã nói xong rồi, bây giờ đang chuẩn bị cáo từ, Âu Dương cáo từ trước.
- Đi thong thả.
- Tạm biệt.
Âu Dương Triệt đi rồi, Lý Kỳ thấy thời tiết bên ngoài rất tốt, hắn lâu rồi không phơi nắng, thế là ra ngoài ngồi dưới hành lang với Lý Thanh Chiếu.
Lý Thanh Chiếu liếc nhìn Lý Kỳ, có vẻ do dự.
Lý Kỳ trong lòng hiểu rõ, cười ha hả nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, có phải tỷ vô cùng nghi hoặc, vì sao ta lại bỏ qua cho Lôi Phi Yến không?
Lý Thanh Chiếu hơi lúng túng nói: - Vừa rồi không cố ý nghe lén
- Không sai, đây đâu phải chuyện cơ mật gì. Lý Kỳ thở dài nói: - Đối với ta bây giờ mà noi, bất kỳ nguy hiểm ngoài mặt nào đều không thể coi như là nguy hiểm, nguy hiểm thật sự chính là không biết gì. Lôi Phi Yến đã lộ diện, ả không còn bất kỳ uy hiếp gì với ta nữa, mà ta muốn giết ả ta chẳng qua chỉ là chuyện trong một câu nói thôi. Nếu lúc đó bắt lại ả, có thể ta sẽ băm thây nàng thành vạn đoạn, nhưng bây giờ cơn giận trong lòng ta đã biến mất rồi, hơn nữa
Nói tới đây, hắn đột nhiên cười cười, chuyển lời nói: - Cho dù giết ả ta, ta cũng không có được bất cứ khoái cảm nào, huống hồ trả thù một nữ nhân thật sự không khơi dậy được hứng thú của ta. Trừ phi liên lụy đến người bên cạnh ta, bằng không, thứ mà ta truy cầu vĩnh viễn là lợi ích. Trong thiên hạ hiện này, muốn nuôi dưỡng một người tới lớn thì cần rất nhiều rất nhiều lương thực, ta không thể lãng phí lương thực được. Bây giờ đang là lúc ả báo đáp cho quốc gia, giết ả ta thật là đáng tiếc, chỉ đơn giản vậy thôi.
Những lời này khiến Lý Thanh Chiếu trầm tư thật lâu, đột nhiên tự giễu cười, nói: - Lợi ích, lúc trước ngươi cũng thường treo từ này bên ngoài miệng, nhưng khi đó ta luôn cho rằng ngươi là một gian thương trong mắt chỉ có lợi ích. Song, lợi ích mà ngươi nói hơn phân nửa là chỉ lợi ích của quốc gia, ngược lại cách nhìn của một nữ nhân ta lại là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta đã từng nói, tỷ là một người thầy vô cùng quan trọng trong cuộc đời của ta, chính vì sự tồn tại của tỷ mà lợi ích trong lòng ta mới chuyển từ lợi ích của một người thành lợi ích càng lớn hơn, là tỷ khiến ta hiểu rõ một cách sâu sắc tôn nghiêm và ý nghĩa của một dân tộc. Ta cũng hi vọng, Thanh Chiếu tỷ tỷ có thể vẫn ở bên cạnh ta, giám sát ta, nhắc nhở ta, giúp ta chỉ ra một số sai lầm.
Không ngờ ta lại quan trọng với hắn như vậy? Trong lòng Lý Thanh Chiếu vừa mừng, vừa cảm động, nhưng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nàng cũng không hiểu, tại sao bản thân mình ở trước mặt Lý Kỳ lại giống như là hoàn mỹ vô khuyết vậy, ngượng ngùng mỉm cười, nói: - Thật ra ngươi còn trẻ như vậy mà lại có được vị trí cao, còn có khiêm tốn như vậy, đã là vô cùng đáng quý rồi, tin rằng đây mới là nguyên nhân thành công của ngươi. Nếu ngươi cần ta giúp đỡ, ta nhất định sẽ không thể từ chối. Ta thật sự đã chịu đủ chèn ép bắt chẹt rồi, năm nào cũng bị người ta bắt nạt, bây giờ phu quân cũng đã đi rồi, ta đã không còn cầu mong gì nữa, chỉ nguyện có thể nhìn thấy một đại quốc Trung Nguyên chân chính, một dân tộc đã từng nhìn thấy trong những năm còn sống thôi.
- Dân tộc từng thấy. Lý Kỳ đột nhiên cười, gật đầu nói: - Tỷ nhất định sẽ nhìn thấy, ta bảo đảm với tỷ.
- Ta sẽ ghi nhớ lời hứa này của ngươi. Khi nói câu này, trong mắt Lý Thanh Chiếu lộ ra tia mong chờ, nàng đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, hơi áy náy nói với Lý Kỳ: - Thật rathật ra ta đã biết từ lâu, ngày đó Tam nương không nên chịu kiếp này, nàng đã chịu khổ thay ta, là ta đã liên lụy đến các ngươi.
Nàng đã muốn nói câu này từ sớm, chỉ là mấy ngày trước, Lý Kỳ vẫn luôn bệnh liệt giường, nàng cũng không muốn quấy nhiễu Lý Kỳ, nhưng câu xin lỗi này không nói ra, nàng luôn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tuy rằng nàng không phải quân tử, nhưng nàng cũng sống rất sòng phẳng.
Lý Kỳ tận tình khuyên bảo nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, việc này không phải là ai liên lụy ai. Nếu khi đó ta không đi, thì ai sẽ trách ta chứ, ai dám trách ta chứ, đều là do ta tự nguyện cả. Nói lùi lại, cho dù khi đó Lôi Phi Yến bắt đúng Thanh Chiếu tỷ tỷ, lẽ nào ta sẽ không sao? Việc này cứ để nó qua đi, ta không thích quay đầu. Trước mắt còn có rất nhiều chuyện cần ta xử lý, đây chẳng qua chỉ là một khúc đệm nho nhỏ mà thôiCó điều, nói gì thì nói, nếu khi đó Lôi Phi Yến bắt đúng Thanh Chiếu tỷ tỷ thì tình huống thật sự sẽ khác nha.
Lý Thanh Chiếu đưa ánh mắt sang dò hỏi.
Lý Kỳ nói: - Ít nhất Thanh Chiếu tỷ tỷ nhẹ hơn phu nhân nhiều, hẳn là ta sẽ không lâm vào chật vật như vậy, đây là chuyện mà ta lưu tâm nất đó.
Lý Thanh Chiếu sửng sốt, không khỏi cười ra tiếng.
Lý Kỳ ha ha nói: - Đúng rồi phải không. Mỗi người đều hi vọng có thể sống trong tiếng cười, chứ không phải trong áy náy. Nếu người bên cạnh cả ngày không phải là áy náy thì là xin lỗi, vậy ta cũng không dễ chịu gì. Việc này đối với bệnh nhân mà nói không phải là chuyện tốt nha, bây giờ thứ ta cần là ánh nắng. Thật ra coi đây như một lần nguy hiểm của chúng ta cũng rất kích thích đó.
Đúng vậy! Bây giờ nói những chuyện này cũng không còn tác dụng gì nữa. Lý Thanh Chiếu khác với Tần phu nhân, nàng là một nữ nhân vô cùng cơ trí, sáng suốt, gật đầu, lại nói: - Nhưng ngươi chỉ nói đúng một nửa.
Lần này đến lượt Lý Kỳ sửng sốt.
Lý Thanh Chiếu cười nói: - Ta còn biết bơi
- Thật không? Lý Kỳ vỗ trán nói: - Ai ui, Thanh Chiếu tỷ tỷ, sai lầm lớn nhất của tỷ là không dạy phu nhân bơi đó.
- Đây có lẽ chính là thiên ý đó.
Thiên ý? Lý Kỳ ngẩn người, cười ngây ngốc, nhưng lập tức lại tỉnh táo lại, nhún vai nói: - Bất cứ chuyện gì đã xảy ra đều là thiên ý cả. Nói rồi, hắn lập tức chuyển đề tài, nói: - Đúng rồi, Thanh Chiếu tỷ tỷ, lát nữa có hứng thú đi thử nghiệm sân không?
- Thử nghiệm sân?
- Chính là đánh cầu lông nha!