Đây hết thảy đều tính toán không sai chút nào.
Kỳ thật Ngưu Cao rất là có tài năng quân sự đấy, thậm chí có thể nói là có tài Thống soái, đáng tiếc chính là Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Ngô Giới ba người này hào quang quá chói mắt, đã che lấp mất hào quang của Ngưu Cao, làm cho Ngưu Cao ở trong quân vẫn chính là không nóng không lạnh.
Mà một trận chiến Quảng Nguyên này cuối cùng đã khiến Ngưu Cao lộ ra một mặt này, vòng thứ nhất tiến công liền công phá Quảng Nguyên thành, đây là lợi hại bực nào a!
Ngưu Cao vừa vào thành, liền hoàn toàn tuyên cáo Quảng Nguyên Châu thất thủ.
Quân Tống giống như hồng thủy tràn vào bên trong thành.
- Phàm là trước cửa có treo đèn lồng lớn màu đỏ, không cần giữ lại chủ nhà.
Sau khi vào thành, sĩ quan quân Tống đều hét lên.
Mùa xuân của quân Tống rốt cục đã đến.
Bởi vì bình thường đều là người khác chạy đến địa bàn của Đại Tống giật đồ, quân Tống vẫn luôn bị vây trong trạng thái bị chiếm đoạt, hôm nay rốt cục đến lượt bọn họ làm thổ phỉ một hồi, sự hưng phấn kia, căn bản là không thể tả được a!
Không khỏi hát vang một câu, chờ thật lâu, rốt cục đợi được ngày hôm nay.
Giết giàu cứu nghèo!
Đây là định nghĩa của Lý Kỳ dành cho trận chiến tranh này.
Hắn còn đặc biệt phân phó, nhất định phải tiến hành trong quá trình chiến tranh, giết những địa chủ thổ hào quan viên đi, không cần cho bọn họ cơ hội đầu hàng.
Bởi vì quân Tống phải đắp nặn cho chính mình một hình tượng vì chính nghĩa, tuy rằng những người này đều là phú hào, nhưng đồng thời cũng là dân chúng, người khác đều đầu hàng, ngươi còn giết bọn họ, để dân chúng còn lại thấy, nhất định sẽ sinh lòng sợ hãi, cũng sẽ càng thêm kích phát tâm lý mâu thuẫn trong lòng dân chúng Nam Ngô.
Cho nên Lý Kỳ khiến cho bọn lính thừa dịp loạn giết bọn họ trước, như vậy liền có lý do có thể tìm rồi.
Nói khó nghe một chút, đây là vừa làm kỹ nữ, lại lập đền thờ.
- Giết a!
Trong phố lớn ngõ nhỏ Quảng Nguyên Châu tất cả đều là quân Tống, những quân Tống kia vừa thấy được nhà nào có đèn lồng phòng lớn, liền xông vào bên trong, nhưng bọn họ không giống như quân Kim, gặp người liền giết, mà chỉ giết chủ nhà, nếu tôi tớ không chống cự liền bắt lại. Về phần cái gì tiền tài châu báu, toàn bộ trở thành hư không, tuy rằng đây là phải nộp lên trên đấy, nhưng không có nghĩa là bọn họ không thể dấu diếm một chút.
Về điểm này, Lý Kỳ còn vụng trộm nhắc nhở cho đám người Ngưu Cao, mở một con mắt, nhắm một con mắt. Bởi vì tiền vàng hấp dẫn, có thể làm cho bọn lính càng thêm chờ mong chiến tranh, càng thêm vùi đầu vào trong chiến tranh, đây là kích tình mà binh Tống trước mắt cần có nhất. Dù sao hiện giờ không phải thời thái bình thịnh thế, một trái tim khiêu chiến là thứ mà Đại Tống đang bức thiết cần.
Đồng thời với khi Ngưu Cao vào thành, Lý Tương cũng đi tới Nam môn.
Cửa thành cũng đã mở ra, nhưng Lý Tương không chịu đi nha, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm phương hướng kho lúa phía đông nam, lòng nóng như lửa đốt, miệng còn thì thào tự nói: - Như thế nào còn không đốt, như thế nào còn không đốt.
- Báo ---! Khởi bẩm tướng quân, quân Tống đã khống chế được kho lúa, quân ta căn bản không có cơ hội xuống tay.
Vì sao Ngưu Cao lại lựa chọn Đông môn, mà không phải là Tây môn, đó cũng là bởi vì kho lúa cách Đông môn gần hơn, y đã sớm dặn dò kỹ rồi, một khi đoạt được Đông môn, liền lập tức đi chiếm lĩnh kho lúa, quyết không thể làm cho bọn họ đốt kho lúa, bởi vì Lý Kỳ lần này xuôi nam không có mang bao nhiêu lương thực, còn phải lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, cho nên lương thảo đối với quân Tống mà nói là vô cùng trọng yếu.
Lý Tương thân mình run lên một cái, suýt nữa té xỉu, một trăm ngàn thạch lương thực nha, vậy mà chỉ trong chốc lát, liền toàn bộ rơi vào trong tay quân Tống rồi. Giờ nếu là một người hơi già một chút, phỏng chừng trực tiếp bị tức chết rồi.
- Tướng quân, mau chạy đi, không trốn liền không còn kịp nữa rồi.
Một đám tướng sĩ cũng bất chấp cái gì nữa rồi, ba chân bốn cẳng đem Lý Tương đặt lên ngựa.
Nhưng chính khi bọn họ muốn đoạt đường mà chạy, bỗng nhiên bốn phương tám hướng tràn ra không ít người, bao vây bọn họ lại, những người này đang mặc quân phục không phải Đại Tống, mà là phục sức thổ dân địa phương.
- Ha ha! Lý Tương lão đệ, đã lâu không gặp rồi.
Chỉ thấy một nam nhân khôi ngô khoảng trên dưới năm mươi tuổi đi ra.
- Nông - Vân - Thanh.
Lý Tương nhìn thấy người này, hai mắt phóng hỏa, ba chữ kia gần như đều là rít từ trong kẽ răng mà ra.
Người này đúng là Thanh sơn động động chủ, thế lực khổng lồ nhất Quảng Nguyên Châu, Nông Vân Thanh.
Một người bên cạnh Lý Tương chỉ vào Nông Vân Thanh chất vấn: - Nông Vân Thanh ngươi muốn làm chi?
- Có phải các người bị đánh đến si ngốc rồi hay không, ta tới đây đương nhiên là bắt các ngươi đi tranh công a!
Nông Vân Thanh cười ha ha nói.
Lý Tương giận không kềm được nói: - Ngươi tên đê tiện vô sỉ này, không giúp đỡ ta chống đỡ địch cũng thôi đi, không ngờ đi theo địch phản quốc, Lý Tương ta không tha cho ngươi.
Nông Vân Thanh tức giận hừ một tiếng, nói: - Ta vốn là dân chúng Đại Tống, sao lại nói là đi theo địch phản quốc.
Lý Tương lại nói: - Chẳng lẽ ngươi quên tổ tiên của ngươi đã chết như thế nào sao?
Tổ tiên trong miệng y, dĩ nhiên là Nông Trí Cao kia.
Nông Vân Thanh nói: - Tất nhiên không dám quên, nhưng phương diện này cũng không thể bỏ qua công lao của Nam Ngô ngươi, nếu không có các ngươi hết sức bức bách, tổ tiên ta làm sao lại đi lên con đường có đi mà không có về kia, hơn nữa hiện giờ triều đình đã sửa lại án xử sai cho tổ tiên ta, và phong tổ tiên là Trấn Nam Đại tướng quân, còn khôi phục Nông thị ta, Ninh Võ Khâm Châu cũng gửi thư cho ta, nói chỉ cần chúng ta nguyện ý quy hàng Đại Tống, hết thảy chuyện cũ trước kia đều sẽ bỏ qua, và thưởng cho quan chức, tổ tiên người một lòng đền đáp triều đình, chúng ta làm như vậy, cũng là vì giải quyết xong một phen tâm nguyện của tổ tiên.
- Lời nói dối như thế, sao có thể tin hết.
Nông Vân Thanh cười lạnh một tiếng nói: - Ít nhất còn tốt hơn so với Nam Ngô các ngươi, nghỉ bắt nạt ta vô tri, sau khi tổ tiên khởi binh, Nam Ngô các ngươi vẫn coi Nông thị chúng ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, áp chế chúng ta khắp nơi, hận không thể diệt trừ cho mau. Chính các ngươi bó tay chịu trói, hay là muốn ta động thủ.
- Chậm đã.
Lý Tương vừa nhấc tay, oán độc nhìn Nông Vân Thanh nói: - Không nhọc phiền các ngươi động thủ, Lý Tương ta rất được Hoàng thượng coi trọng, lệnh cho ta đóng ở Quảng Nguyên Châu, hiện giờ Quảng Nguyên Châu đã mất, Lý Tương ta còn có mặt mũi nào mặt trở về đối mặt với Hoàng thượng.
Nói xong, xoẹt một tiếng, rút ra bảo kiếm, đặt ở trên cổ.
- Tướng quân không cần a! Tướng quân ---.
Một đám tướng sĩ đều tiến về phía trước, nhưng đã trễ, cổ tay Lý Tương vừa dùng lực, máu tươi tóe ra, rơi xuống dưới ngựa.
- Ngươi tên phản đồ này, ta liều mạng với các ngươi.
Thủ hạ thân tín của Lý Tương thấy Lý Tương chết rồi, vạn phần đau buồn, rút đao ra lao về phía Nông Vân Thanh chém giết, đáng tiếc bọn họ người ít không đánh lại đông, đều bị đâm chết tại chỗ.