Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1477.2

- Nếu lão phu không trị được?

- Ta đây nhất định sẽ điên lên. Lý Kỳ dang hai tay ra, nói: - Ta đây điên rồi, khả năng kể cả là Tiêu Thập Nhất Lang, không, Quái Thập Nhất Lang, đến lúc đó bản thân ta cũng không biết ta sẽ làm ra những chuyện gì, nếu là ngộ thương đến người khác, vậy thật sự là rất ngượng ngùng.

Quái Cửu Lang híp mắt nói: - Ngươi là đang uy hiếp lão phu sao?

Lý Kỳ nói: - Ta chỉ là xuất phát từ thiện ý mà nhắc nhở.

- Trên đời này vẫn chưa có người nào dám uy hiếp lão phu.

- Đó chẳng qua là trước kia. Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: - Kỳ thật điều ta bội phục nhất ở ngươi không phải là y thuật của ngươi, mà là ngươi thề sống chết không vào kinh. Người thông minh trên đời này rất nhiều, nhưng thông minh vả lại lại có tự biết bản thân, thì không có bao nhiêu. Hiển nhiên ngươi là rất là tự biết chính mình đấy, ngươi có biết mặc cho y thuật của ngươi dù có cao minh, nhưng tới kinh thành đầm rồng hang hổ kia, người ta đùa chết ngươi cũng chỉ là chuyện một phút thời gian, cho nên ngươi không vào kinh thành.

Nhưng chuyện trên đời cố tình chính là không như mong muốn. Nên của ngươi, ngươi muốn trốn cũng trốn không thoát. Đồng dạng, ta cũng là một người vô cùng tự biết mình, ta biết rằng chính mình có bao nhiêu cân lượng, ta cũng biết chỉ cần ta mở miệng, con và thê tử của ngươi tuyệt đối không thể sống đến ngày mai nữa, mặc kệ các ngươi có trốn đến tận góc trời nào đi nữa.

Lưu Vân Hi nghe vậy thì sắc mặt lạnh lùng, tay phải đột nhiên vung về hướng Lý Kỳ.

Chỉ thấy một con rắn độc thật nhỏ bay về hướng Lý Kỳ.

Chỉ nghe thấy vang "BA!" một tiếng nhỏ, con rắn kia đã bị chém đứt đôi giữa không trung, Mã Kiều tay cầm đoản đao nhìn Lưu Vân Hi nói: - Thập Nương, Bộ Soái dù có nói lỡ, cô cũng không cần phải hạ độc thủ như vậy đi.

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Mã Kiều. Ngươi tránh ra bên cạnh trước đã.

Mã Kiều sửng sốt, lui qua một bên.

Lý Kỳ nhìn Lưu Vân Hi nói: - Có sư phụ cô ở đây, cô không giết được ta.

Lưu Vân Hi theo bản năng nhìn về phía Quái Cửu Lang.

Quái Cửu Lang nói: - Vị tiểu ca này thân thủ mặc dù không tệ, nhưng nếu lão phu hiện tại muốn lấy tính mạng các ngươi, cũng dễ như trở bàn tay.

Mã Kiều mặt ha ra môt phat, nói:

- Vậy ngươi liền thử nhìn một chút.

Lý Kỳ nói: - Thật ngại quá, ta còn để lại ở bên ngoài vài vị huynh đệ, nếu ta có cái gì bất trắc, ngươi khẳng định trốn không thoát, những huynh đệ kia của ta đều là một ít người thô kệch, ta tin tưởng bọn họ sẽ đem những thống khổ mà ngươi đem đến cho ta, hoàn lại gấp trăm lần đến cả trên thân người nhà ngươi. Ta nếu đã tới đây, ta cũng đã chuẩn bị vạn toàn tất cả rồi, bao gồm đồng quy vu tận.

Hai mắt Quái Cửu Lang nhìn chằm chằm vào Lý Kỳ. Nếu là lão lúc trước, trong lòng của lão nhất định sẽ nghĩ ra mười ngàn cách để trả thù Lý Kỳ, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, trong lòng của lão đã nhiều hơn một phần vướng bận, ít đi một tia ác khí, con người một khi có vướng bận, có băn khoăn, điều này làm cho người đó có chút sợ đầu sợ đuôi, không dám tùy tiện động thủ.

Qua một lúc lâu sau, lão đột nhiên thở dài một hơi, nói: - Thiên ý, đây thật sự là thiên ý a! Không thể tưởng được lão phu đã đến tuổi này rồi, vẫn khó thoát khỏi một kiếp này. Tiểu tử, tính ngươi đủ ác, nếu hai mươi năm trước để cho lão phu gặp được ngươi, lão phu không thể không giáo huấn ngươi cẩn thận một phen.

Lý Kỳ cười dài nói: - Đó cũng không nhất định ah.

Quái Cửu Lang cười ha hả, nói: - Hảo tiểu tử, đi thôi, chúng ta đi vào rồi nói sau.

Lý Kỳ nghe vậy mừng thầm, người này quả nhiên có biện pháp, may mắn lão tử không có bị lão hù dọa. Ôm quyền nói:

- Đa tạ, đa tạ.

- Không có gì phải tạ, là ngươi có bản lĩnh.

Quái Cửu Lang đi nhanh về hướng bên trong.

Lý Kỳ đột nhiên thấp giọng nói với Mã Kiều: - Mã Kiều, lát nữa nếu phát sinh chuyện gì, ngươi lập tức chạy đi, không cần phải xen vào ta.

Mã Kiều nghe vậy thì sửng sốt.

- Nhớ kỹ, một khi có bất kỳ việc gì không ngờ, ngươi lập tức đi vào trong thành, bảo người lãnh binh tới đây.

Mã Kiều thực không biết Lý Kỳ vì sao nói như vậy, chỉ là thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, liền gật đầu.

Thật sự là Lý Kỳ đã bị những chiêu số mà lúc trước Quái Cửu Lang thiết kế Qửu Quỷ dọa đến rồi, nếu không mới vừa rồi con của Quái Cửu Lang xuất hiện, hắn thật đúng là không có biện pháp nào với Quái Cửu Lang cả, mặc dù là hiện tại, trong lòng của hắn vẫn còn vô cùng sợ hãi, trời biết Quái Cửu Lang trong lòng sẽ đánh cái chủ ý quỷ gì.

Đoàn người đi theo Quái Cửu Lang đi vào trong cốc, bên trong quả nhiên là có động thiên khác, chung quanh đều là hoa cỏ cây cối, đỏ đỏ xanh xanh, từng trận mùi thơm ngát xông vào mũi, rất là mê người, Tần phu nhân nhất định sẽ phi thường thích nơi này đấy.

Trung gian là một cái đầm nước lớn, bên trái đầm nước có mấy gian nhà gỗ, cái nhà lớn ở giữa kia có một cái lồng gà, bên trong truyền đến tiếng gà gáy.

Ở bên phải đầm nước còn trồng không ít rau xanh.

Lúc này trước cửa nhà có hai người đang đứng, một người trong đó chính là thiếu niên mới vừa rồi kia, còn một người khác là phụ nhân chừng bốn mươi tuổi.

Nói vậy phu nhân này chính là vợ con của Quái Cửu Lang rồi. Lý Kỳ thoáng đánh giá, phu nhân này bộ dạng chỉ có thể coi là trung thượng, cũng chưa nói tới cái gì đại mỹ nữ, nhưng làn da trắng nõn nà, lộ ra một tia đỏ ửng, đôi mắt vô cùng trong suốt, tóc dài đen nhánh búi ở trên đầu, trên người mặc một bộ la váy màu xám, làm cho người ta một loại cảm giác rất hiền lành.

Hóa ra là trâu già gặm cỏ non a! Lý Kỳ thầm mắng một câu.

Một đôi mẫu tử này nhìn thấy đột nhiên có nhiều người đến đây như vậy, trong mắt đều có chứa một tia e ngại, giống như bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy người xa lạ vậy.

- Phụ thân.

Thiếu niên kia thấy Quái Cửu Lang đi tới rồi, nhu thuận kêu một tiếng, nhưng trong giọng nói vẫn không khỏi mang theo một chút sợ hãi.

Quái Cửu Lang gật đầu cười, cho đứa con một ánh mắt, bảo cậu ta không cần phải sợ.

- Cha nó, mấy vị này là?

Phụ nhân kia khiếp đảm liếc mắt nhìn Lý Kỳ bọn họ một cái.

Thời điểm Quái Cửu Lang đối mặt thê nhi, trên mặt không thiếu tươi cười, đầu tiên là chỉ tay về hướng Lưu Vân Hi nói: - Nàng chính là đồ nhi tốt mà ta vẫn thường nhắc tới với nàng đó, Thập Nương.

Lão còn cố ý nhấn mạnh vào ba chữ "đồ nhi tốt" kia, rõ ràng chính là khó chịu Lưu Vân Hi mang Lý Kỳ tới quấy rầy hạnh phúc gia đình nhà lão.

Trên mặt Lưu Vân Hi cũng là vẻ áy náy, tiến lên một bước, kính cẩn thi lễ nói: - Đồ nhi gặp qua sư nương.

Phụ nhân kia vội nâng Lưu Vân Hi dậy, cười ha hả nói: - Hóa ra là Thập Nương a, ta vẫn thường nghe sư phụ con nói về con, a? Thập Nương, mặt của con bị làm sao vậy?

Hai cái tát mới vừa rồi kia Quái Cửu Lang vô cùng mạnh mẽ, lúc này hai bên má Lưu Vân Hi cũng đã hơi sưng lên.

Lưu Vân Hi còn chưa kịp mở miệng, Lý Kỳ liền lập tức chỉ vào Quái Cửu Lang mà nói: - Là chồng ngươi đánh đó.
Bình Luận (0)
Comment