Không thể nghi ngờ đêm nay là đêm dày vò với quân sĩ Nam Ngô, vốn tế bào thần kinh bọn họ đã quá mức căng thẳng, lại thêm tiếng sấm nổ mạnh như này, vài người nhát gan
Ngươi bỏ chạy ta tiến đến.
Đến ban ngày, Dương Tái Hưng thoải mái ngủ đủ một đêm, lại lĩnh quân lên trận tuyến chửi bậy.
Binh lính Nam Ngô cũng là người, cũng có tâm huyết, các ngươi làm như vậy, quá ức hiếp người, không ít người nhao nhao thỉnh chiến, muốn xông ra quyết một trận tử chiến với quân Tống.
Nhưng Lý Thịnh Đạo lại truyền xuống tử lệnh, nếu ai tự tiện xuất chiến, xử theo quân pháp.
Thật ra quân Tống làm như vậy, gã lại càng an tâm, bởi vì điều này cũng chứng minh quân Tống cực kỳ sốt ruột, nhưng lại không dám tấn công, cho nên mới tới đây mắng to, quả là phép khích tướng.
Nhưng tiếng nổ đêm nay đúng là đủ làm người ta oán hận.
Vì thế vào ban ngày Lý Thịnh Đạo điều binh lính phía trước vào trong nghỉ ngơi, nhưng gã lại không chắc chắn, quân Tống sẽ không đánh lén vào buổi tối, vì thế dùng chế độ thay ca để đối phó với tiếng nổ hư hư thật thật kia của quân Tống.
Nhưng Dương Tái Hưng là một kẻ không tim không phổi, y lười suy nghĩ cái này, mặc kệ các ngươi biến đổi như thế nào, ta cứ như vậy đấy, ban ngày nhục mạ, ban đêm sấm rung trời, cứ như vậy ba ngày trôi qua.
Ở đây, hai quân giằng co, hai bên đều không có bất kỳ tổn thất nào.
Trong đại trướng quân Tống.
Nửa tháng đã qua năm sáu ngày rồi, những bộ hạ của Nhạc Phi đã bắt đầu nóng nảy, Lý Thịnh Đạo này thật đúng là làm rùa đen rụt đầu, nhục nhã gã như vậy, gã lại vẫn nhịn được, đối mặt với hai nghìn kỵ binh của Dương Tái Hưng cũng không dám ra ngoài.
Nhưng Nhạc Phi lại vẫn Lã Vọng buông cần, lúc không có việc gì phải làm thì đi phụ cận quan sát địa hình, hoặc đọc xuân thu, binh pháp, nhàn nhã vô cùng.
- Báo --!
Một người phi ngựa đến báo lại: - Khởi bẩm tướng quân, Ngưu tướng quân ở Môn Châu gặp phải kẻ địch ngoan cường chống cự.
Các tướng sĩ nghe được tâm trạng nhoáng lên một cái.
Nhạc Phi lại cười nói: - Tốt! Tốt! Tốt!
Tốt?
Cái này tốt chỗ nào chứ?
Đám người Vi Bình đều cảm thấy tướng lĩnh quân Tống này mỗi người đều có bệnh thần kinh, rõ ràng là chuyện không tốt, bọn họ lại nói là chuyện tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Mỗi khi bọn họ nói là chuyện tốt, chuyện xấu này thật đúng là có thể biến thành chuyện tốt.
Nhạc Phi nói: - Nhạc Phiên.
- Có mạt tướng.
Nhạc Phi nói: - Ngươi lập tức dẫn đầu một vạn binh lính đến trợ giúp Ngưu Cao.
- Hả
Đám tướng sĩ đều sửng sốt.
Nhạc Phi sầm mày nói: - Nhạc Phiên, ngươi không nghe mệnh lệnh của ta.
Trong quân không nói đùa, Nhạc Phiên vội vàng đứng dậy, nói: - Mạt tướng tuân lệnh.
- Ngươi nhanh đi chuẩn bị đi.
- Vâng!
Nhạc Phiên lập tức lui xuống.
Một lúc sau, Vi Bình mới phản ứng lại, vội hỏi: - Điện Soái, nhân số chúng ta chưa chiếm được ưu thế, nếu lại tách ra lần nữa, quân ta bất lợi.
Nhạc Phi cười nói: - Vi chỉ huy sứ không cần lo lắng, chỉ là lũ trẻ con Nam Ngô, một vạn binh mã của ta đủ để đối phó.
Vi Bình thấy Nhạc Phi cười vô cùng thần bí, biết y có sắp xếp khác, cũng không nói thêm nữa.
Đột nhiên Nhạc Phi lại nói: - Truyền lệnh của ta xuống, toàn quân nhổ trại lui về sau năm dặm.
Chúng tướng sĩ cũng kêu tuân lệnh.
- Đại ca.
Đợi sau khi hội nghị kết thúc, Nhạc Phiên lập tức đi đến, nói: - Đại ca, huynh an bài như này để làm gì?
- Nhị đệ chớ sốt ruột.
Nhạc Phi cười ha hả, đến gần Nhạc Phiên. Ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói thầm một chút.
- Thì ra là thế!
Trong mắt Nhạc Phiên sáng lên, ôm quyền nói: - Nhị đệ chắc chắn sẽ hoàn thành sứ mệnh.
- Nhanh đi thôi.
- Vâng.
Cùng lúc Nhạc Phiên xuất chinh, doanh trại quân Tống cũng lui về sau năm dặm.
Nhưng bọn người Dương Tái Hưng cũng không lui về, hãy còn chửi bậy ở tiền trận.
Lại trôi qua ba ngày.
Cửa lớn của Lý Thịnh Đạo vẫn còn đóng chặt. Binh lính Nam Ngô cũng đã quen Quân Tống chửi bậy, dường như vài người có vẻ đau trứng, đứng trong doanh trại chửi nhau với quân Tống, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Tuy nhiên mỗi khi Dương Tái Hưng nhìn thấy cảnh tượng này. Đều lắc đầu thở dài, hay cho một hồi chiến tranh giữa bậc trượng phu, cho tới bây giờ. Ngược lại lại biến thành đám đàn bà chanh chua trên phố chửi mắng.
Ở đây một ngày, Nhạc Phi lại lệnh Đổng Tiên, tuyển chọn dẫn mười nghìn binh lính đến Môn Châu trợ giúp.
Cùng lúc đó, doanh trại lại lui về năm dặm đường.
Phải biết rằng đại quân Nhạc Phi tổng cộng cũng sáu vạn người, tuy rằng một mạch đi tới, hợp nhất không ít bộ lạc, nhưng y còn phải phái người đóng giữ ở phía sau, phòng ngừa Nam Ngô đánh lén, mặt khác còn có một ít binh lính áp tải lương thực, cho nên binh lính trong tay y có thể sử dụng xác thực khoảng chừng năm vạn, nhưng bây giờ mới vài ngày, y đã phái ra ba vạn, chỉ để lại hơn hai vạn binh lính.
Phải biết rằng đối phương tổng cộng có ba bốn vạn binh mã.
Làm như vậy thật sự là quá lớn mật rồi.
Nháy mắt ba ngày lại trôi qua, một ngày trước Nhạc Phi đã triệu hồi Dương Tái Hưng, Vương Quý, lại để bọn họ lĩnh mười nghìn binh lính đi trợ giúp Môn Châu, đây đã là mười nghìn lần thứ tư, ở chỗ này cũng chỉ có mười nghìn nhân mã.
Tuy trước đó Nhạc Phi nói là tách ra, sau đó kẻ địch hai mặt giáp công ở Quyết Lý Ải, nhưng bây giờ xem ra, y lại có vẻ không giống chuẩn bị hai mặt giáp công, mà là đại quân trực tiếp vòng qua Môn Châu, bởi vì binh lực hai bên rất không cân đối rồi.
Trong đại trướng.
Ngọn đèn dầu sáng ngời.
- Ha ha, Vi huynh, huynh lại thua rồi.
Nhạc Phi ngồi xếp bằng đối diện Vi Bình, ở giữa Sở Hà ngăn cách, trên bàn cờ Nhạc Phi giết Vi Bình không còn mảnh giáp.
Cũng không nói Nhạc phi có bao nhiêu năng lực, lúc này Nhạc Phi mới hơn hai mươi tuổi, kỳ nghệ đã cực kỳ cao, cũng không phải nói Vi Bình kém cỏi cỡ nào, kỳ thật tại Lĩnh Nam này, kỳ nghệ Vi Bình coi như hàng đầu đấy, nhưng nây giờ y không lòng dạ nào chơi cùng Nhạc Phi, phải biết rằng ngoài ba mươi dặm còn có mấy vạn quân địch như hổ rình mồi.
Mười nghìn người của ngươi áp chế mấy vạn người người quân địch, còn có lòng dạ ở đây chơi cờ?
- Vi huynh, đây chẳng qua là đọ sức trên bàn cờ, vừa rồi hai chúng ta không đánh cuộc gì, huynh không cần khẩn trương, nhìn huynh mặt chảy đầy mồ hôi, các huynh đệ thấy, thế nào cũng cho rằng chúng ta đang đánh bạc, trong quân không cho đánh bạc, nếu không quân pháp vô tình.
Nhạc Phi vừa bày đặt quân cờ, vừa an ủi Vi Bình.
Bây giờ quả thực Vi Bình cần người an ủi, nhưng Nhạc Phi không an ủi đến tử điểm, ngược lại càng an ủi Vi Bình càng sầu lo, gượng cười, nói: - Điện Soái, không biết khi nào ngươi đi Quyết lý Ải?
Thật ra y chỉ thăm dò, bởi vì Nhạc Phi từng nói trước các tướng sĩ, tất lấy được Quyết Lý Ải và Môn Châu, ngày mốt chính là hết kỳ hạn nửa tháng, nhưng Vi Bình hoàn toàn không thấy hy vọng thành công.
Nhạc phi ha hả nói: - Không phải còn có một hai ngày đấy ư, không vội, không vội.
Liền Thiết Dũng Trận kia bên đối phương, ngươi còn ngại nhiều một ngày nha. Nhưng Vi Bình thấy Nhạc Phi hoàn toàn không lo lắng, tâm tình nói tiếp cũng không có. Hận không thể bóp chết tướng quân thanh niên giả lão già này, thầm nghĩ, phải chăng Đại Tống ta không người rồi, người này chẳng qua hơn hai mươi tuổi, cũng không từng nghe nói có người số một này, vì sao Xu Mật Sứ cố tình chọn y làm thống soái, Ngưu Cao kia còn đáng tin cậy hơn y, thật đúng muốn cái mạng già của người ta mà!
Nhưng y cũng hết cách, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Y muốn xem một chút qua kỳ hạn nửa tháng, Nhạc Phi lại lấy cớ gì đến.
Ngày thứ mười bốn.
Buổi sáng Nhạc Phi trước sau như một tự mình giám sát huấn luyện bọn lính, dù sao dường như y cũng không có việc gì khác có thể làm, có đôi khi còn xắn tay áo. Tự mình xuống sân đọ sức một trận cùng binh lính.
Nháy mắt, đã đến xế chiều.
Vi Bình thấy Nhạc Phi vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, gần như cho rằng người trẻ tuổi kia đang khoác lác, căn bản không có bản lĩnh gì. Hết thảy đều là Nhạc Phi đang cố ra vẻ huyền bí.
Có câu một tiếng trống làm tinh thần thêm hắng hái, hai nghỉ, ba suy.
Khí thế quân Tống dần dần thấp xuống.
Đêm đã khuya. Gió thổi cờ bay, so với nửa tháng trước cờ bay như rừng, lúc này giống hệt như bầu trời trăng thưa sao, lốm đa lốm đốm, giữa trận doanh quân Tống là một mảnh nặng nề.
Canh bốn thiên tướng.
Quyết Lý Ải
Cửa chính luôn đóng đột nhiên mở ra.
- Nhanh nhanh lên.
Một tướng lĩnh ngồi trên lưng ngựa không ngừng thúc giục
Chỉ thấy binh lính trong trại liên tục không ngừng bừng dậy, trong đó còn có lượng lớn kỵ binh, ít nhất cũng phải năm sáu nghìn, phải biết rằng đây cũng không phải Kim quốc, ngựa nhiều hơn người, đây là Nam Ngô, không nói đến số người nhiều ít, chỉ xem từ số ngựa này, đây tuyệt đối là tinh nhuệ Nam Ngô.
Sau khi xuất trại, một mảnh rậm rạp tự như khe núi, nhanh chóng di chuyển hướng tới doanh trại quân Tống bên kia, chẳng mấy chốc, liền biến mất trong đêm tối.
Tảng sáng
Lúc này đúng là lúc người ta ngủ ngon nhất, hơn nữa trời sắp sáng, là thời cơ đánh lén tốt nhất, vì đánh lén chú ý đánh bất ngờ, đêm tối có thể che dấu tập kích bên này, nhưng nếu là một mảnh tối đen, một khi đánh nhau, ngươi cũng không thể dễ dàng khống chế, cho nên đánh lén bình thường đều chọn một khắc trước khi trời sáng, bời vì đánh lén lúc này, thứ nhất có thể đánh đối phương trở tay không kịp, thứ hai khi đến hừng đông càng tiện đuổi giết kẻ thù.
Một góc cua cách lều lớn quân Tống một trăm bước về phía Nam, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn lều lớn quân Tống, chỉ thấy trong doanh trại ánh lửa sáng trưng, còn có thể nghe thấy từng đợt tiếng bước chân tuần tra.
- Lên ngựa.
- Lên ngựa.
Binh lính Nam Ngô đều lên ngựa.
- Giết!
Chỉ một thoáng, trước cổng trại quân Tống tiếng giết rung trời.
Vô số binh lính Nam Ngô phóng ngựa lao về doanh trại quân Tống.
- Không xong, kẻ địch đã tấn công.
- Không xong, kẻ địch tấn công lại đây.
Trong đại trướng quân Tống nhất thời vang lên từng trận tiếng gào.
Binh lính Nam Ngô mừng rỡ, cứ xem tiếng quân Tống kích động kêu la kia, đánh lén lần này đã thành công một nửa, từng người xông lên, con ngựa lao đi vô cùng nhanh.
- Xông lên cho ta!
Nhẫn nhịn ước chừng nửa tháng, binh lính Nam Ngô mỗi người giương nanh múa vuốt, một đám giống hệt mãnh thú, vọt vào trong doanh trại quân Tống.
Giữa lúc đó, tiếng kêu la kích động thế mà ngừng lại.
Người --- người đâu?
Binh lính Nam Ngô nhảy vào trong doanh trại, phát hiện bên trong không có một người, không khỏi sửng sốt, sửng sốt này, tỉnh cảnh bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Một loại cảm giác sợ hãi lập tức lan tràn ra giữa quân Nam Ngô.
- Không xong, trúng kế.
Vị tướng quân nào đó ngồi trên lưng ngựa đột nhiên la lớn: - Rút lui! mau rút lui!
Nhất thời tiếng bước chân, tiếng vó ngựa loạn thành một bầy, binh lính Nam Ngô vừa mới xông lên hôm nay liều mạng chên ra ngoài.
Ầm!
Rầm rầm!
Rầm rầm rầm!
Mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt.
----------oOo----------