Đi đến bên giường, Lý Kỳ nhìn thấy sắc mặt Triệu Tinh Yến tái nhợt, tâm loạn như ma, ngồi bên giường, dùng khăn cẩn thận lau mồ hôi trên trán của nàng, quan tâm nói: - Muội hiện tại cảm thấy thế nào?
Triệu Tinh Yến thở nhẹ nói: - Ta không sao rồi, hiện giờ huynh có thể xuôi nam hội họp với bọn Nhạc Phi rồi.
Lý Kỳ sửng sốt nói: - Muội đều biết rồi à?
- Mới vừa rồi Thập Nương đã nói cho ta biết.
Triệu Tinh Yến rất thản nhiên nói: - Kỳ thật lần trước có thể nhặt về một cái mạng, ta đã rất cảm tạ trời đất, chút ít đau đớn này, ta sẽ không để ý.
Lý Kỳ áy náy nói: - Là ta làm liên lụy đến muội, vốn dĩ đau đớn này là do ta chịu đựng.
Triệu Tinh Yến cười cười, nói: - Nhưng ta nhìn huynh hiện tại còn khó chịu hơn cả ta, đây chẳng qua là việc nhỏ mà thôi, huynh đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ chuyện lớn.
Lý Kỳ vừa bực mình, vừa buồn cười, nói: - Đúng vậy, đúng vậy, ở trong lòng muội, ngoại trừ Đại Tống thì bất cứ chuyện gì cũng là chuyện nhỏ.
Triệu Tinh Yến hơi có vẻ xấu hổ, không lên tiếng.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: - Yến Phúc, nếu không muội đừng theo ta xuôi nam, an tâm ở đây tĩnh dưỡng.
Triệu Tinh Yến vội la lên: - Lúc trước huynh mời ta tới, hiện giờ lại ném ta ở lại đây, về công về tư huynh đều không nên làm như vậy.
- Nhưng ---.
- Được rồi, một chút đau đớn của ta thấm gì so với các binh lính phải chịu trên tiền tuyến, ta là bộ hạ của huynh, bọn họ cũng như thế, nếu ai vừa gặp một chút khó khăn đã lựa chọn lui bước, vậy cuộc chiến này còn đánh như thế nào được. So với bọn họ, ta đã được tính là vô cùng may mắn rồi, huynh làm Thống soái, hẳn là phải đối xử bình đẳng với mỗi người, nếu không kẻ dưới sao có thể phục tùng.
Kỳ thật sau khi Triệu Tinh Yến biết được bệnh tình của mình, liền lập tức hiểu được, hóa ra Lý Kỳ không vội đi hội hợp với Nhạc Phi, chủ yếu là vì nàng. Nhưng đây cũng là điều nàng không muốn thấy nhất, cũng là cố kỵ lớn nhất sau khi nàng và Lý Kỳ xác định quan hệ.
Nhưng lời này của Triệu Tinh Yến cũng làm Lý Kỳ rất hổ thẹn, gật đầu nói: - Vậy được rồi, ta sẽ đi sắp xếp, tận lực đi sớm một chút để hội họp với bọn Nhạc Phi.
Bởi vì thần kinh Triệu Tinh Yến vừa mới phải chịu khảo nghiệm đau đớn cực lớn, cho nên sau khi đau đớn biến mất, nàng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nói chuyện với Lý Kỳ một lúc, liền ngủ thật say.
Lý Kỳ đắp kín chăn cho nàng, rồi đi ra phòng ngoài, lúc này thầy trò Quái Cửu Lang đang ngồi ngoài cửa nghiên cứu thảo luận y học, vì thế đi lên phía trước nói với Quái Cửu Lang: - Có thể ta sẽ lập tức xuôi nam, hội hợp với đại quân, ngươi để Tiểu Văn đi không?
Quái Cửu Lang nói: - Văn nhi coi như đã nhập chức trong cấm quân rồi, nếu những người khác đều phải đi, Tiểu Văn đương nhiên phải đi, điều này ngươi tới hỏi lão phu làm gì, lão phu cũng không phải là Thống soái.
Cũng đúng, ta mới là Thống soái mà! Lý Kỳ nói:
- Nhưng trên chiến trường là chuyện vô cùng nguy hiểm, ngươi đã nghĩ thông suốt chưa đó?
Quái Cửu Lang hừ nói: - Ngươi sợ chết như vậy mà cũng dám đi, lão phu còn sợ gì nữa. Hơn nữa Văn nhi là đi cứu người, không phải là đi giết người, có thể có nguy hiểm gì.
- Ta sợ chết? Vậy ngươi thật sự không hiểu ta rồi. Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, trong lòng lại nghĩ, ai mà không sợ chết chứ, lão thử tìm ra một người xem. Lại hỏi: - Vậy ngươi có đi không?
Quái Cửu Lang gật đầu nói: - Ta và vợ hàng năm đều ở trong sơn cốc, hiện giờ ra ngoài, cũng định đi khắp nơi một lần. Chúng ta còn chưa từng tới Nam Ngô, thuận tiện đến đó ngắm cảnh một chút.
Lý Kỳ khinh bỉ nói: - Không rỡ xa con trai thì nói thẳng ra là được, tìm nhiều lý do như vậy định để lừa ai chứ.
Quái Cửu Lang cười ha ha nói: - Cho nên ta mới nói là thuận tiện đi thăm, chủ yếu đương nhiên là không nỡ xa Văn nhi. Ồ, nhắc ngươi một câu, lão phu có đi hay không không quan trọng, quan trọng là Thập Nương có đi hay không, ngươi sao không đi hỏi con bé.
Tiểu tử! đồ đệ ngươi cũng đã cầu hôn ta rồi, ngươi còn dám ở đây kiêu ngạo, được, để ngươi xem một chút thủ đoạn của lão tử. Ánh mắt Lý Kỳ liếc xéo Lưu Vân Hi, đột nhiên cười ha ha nói: - Thập Nương đương nhiên là đi theo ta, việc này còn cần hỏi sao, ngươi thật sự là quá ngây thơ.
Lưu Vân Hi đang muốn phản bác, chợt thấy Lý Kỳ liếc mắt nhìn nàng, lúc này mới nhớ ra chuyện sống thử, lời nói đến bên miệng nuốt trở lại, trên khuôn mặt đỏ ửng.
Quái Cửu Lang thấy Lưu Vân Hi không phản bác lại Lý Kỳ, cảm thấy kinh ngạc, liếc mắt nhìn ái đồ, ha ha mỉm cười, nói: - Tiểu tử ngươi thật đúng có đủ bản lĩnh.
Lý Kỳ ngẩng đầu đắc ý nói: - Bình thường thôi.
Quái Cửu Lang đột nhiên chỉ tay xuống dưới chân Lý Kỳ nói: - A? Con rắn nhỏ này ở đâu ra vậy?
- Dọa ta sao? Nhưng ta dọa lại đấy, a, ai đang sờ chân ta? Thập Nương, không nghĩ tới cô háo sắc như vậy.
Lý Kỳ cho rằng Quái Cửu Lang đang cố ý dọa hắn, chợt thấy có vật khác thường, nói xong cúi đầu nhìn, chỉ thấy có một con rắn nhỏ màu xanh đang vòng trên cổ chân hắn, kinh hô một tiếng nói: - Oa chết tiệt! Thật sự có một con rắn nhỏ! Lời vừa ra khỏi miệng, hắn nhất thời tái mặt, run giọng nói: - Là --- là Trúc ---- Trúc Diệp Thanh, các ngươi còn không mau --- mau lấy con vật này ra.
Quái Cửu Lang cũng không nóng nảy, còn vui cười hớn hở nói: - Ngươi không phải là không sợ sao?
- Ai ôi!!! Nhưng rắn này có kịch độc nha, xin đấy, mau mau bắt nó ra! Một cử động Lý Kỳ cũng dám, thậm chí cũng không dám nhìn, hai vai run bần bật.
Quái Cửu Lang đột nhiên cúi thấp thân mình, hai ngón tay kẹp con rắn tiện tay ném cho Lưu Vân Hi, Lưu Vân Hi bắt được, nắm trong lòng bàn tay chơi đùa.
- Hô ---!
Lý Kỳ thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, một lát sau, mới ổn định tâm thần, ánh mắt liếc trái phải, nói:
- Là ai? Là ai làm? Đừng nói với ta là rắn này tự chui ra, có hai người các ngươi ở đây, hổ cũng không dám đến, càng miễn nói đến con rắn nhỏ này, nhất định là một trong hai người các ngươi làm.
Quái Cửu Lang nói: - Nhìn ta làm gì, không phải do ta ném.
- Không phải ngươi.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn Lưu Vân Hi, nói: - Thập Nương?
Lưu Vân Hi cười, hơi lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, nói: - Cũng không phải là ta.
Quái Cửu Lang cười ha ha nói: - Vụ án này đúng là phức tạp, chỉ sợ phải mở đường thẩm tra.
Quái Cửu Lang không đến mức ngây thơ làm chuyện này, hẳn là Thập Nương gây nên, nhưng trước tiên ta phải làm tan rã liên minh thầy trò giữa bọn họ. Lý Kỳ liếc mắt nhìn con rắn nhỏ trong tay Lưu Vân Hi, trong lòng còn sợ hãi, vì thế nói: - Dùng mở công đường xử lý cái gì, thật sự là lãng phí tiền đóng thuế, Thập Nương dịu dàng thiện lương, đơn thuần đáng yêu như vậy, sao có thể làm những chuyện ngây thơ thế này, nhất định là Quái Cửu Lang làm.
Lưu Vân Hi cũng thật sự là rất đơn thuần, vừa nghe lời nói của Lý Kỳ, trong mắt hiện lên một chút áy náy, mở miệng nói: - Ta ---.
Nàng vừa mới nói một chữ, Lý Kỳ lập tức giơ tay lên, ngăn cản nàng nói tiếp, ưỡn ngực nói: - Thập Nương, cô đừng sợ, có ta ở đây, cô không cần phải khuất phục dưới thế lực ác.
Quái Cửu Lang vỗ tay ha ha nói: - Được được được, quan lại ta cũng thấy nhiều, quan anh minh giống như ngươi, lão phu thật đúng là lần đầu gặp được.
- Hiện tại đã biết sai chưa. Lý Kỳ hừ một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: - Tẩu phu nhân, Quái Cửu huynh ức hiếp ta.
Quái Cửu Lang cười dài nói:
- Ngươi ít lừa gạt lão phu đi, đừng nói vợ ta không ở đây, cho dù vợ ta đến đây, nàng hiền lương thục đức, lại biết đạo lý, phân rõ phải trái, nữ tử trên thế gian không gì sánh bằng, sao có thể tin lời nói dối của ngươi.
- Ta cũng không tốt như ông nói.
Quái Cửu Lang vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một giọng nói.
Chỉ thấy Doãn thị trong mắt mang theo ý cười đi tới.
Quái Cửu Lang quay đầu nhìn, kinh ngạc nói: - Sao bà lại tới đây?
Doãn thị nói:
- Ta nghe nói thân thể Triệu cô nương không khỏe, nên tới đây thăm.
Con mẹ nó chứ, lão nhân này thật sự giấu tài không để lộ nha, đã lớn tuổi như vậy rồi, mà lỗ tai còn thính như vậy, hơn nữa còn rất giảo hoạt. Môi Lý Kỳ bất động thấp giọng nói: - Ngươi thật dối trá.
Quái Cửu Lang nhỏ giọng nói: - Vừa mới học đấy.