Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1504.2

Tan tác!

Liên quân Cao – Nam đột nhiên tan vỡ, các binh lính chung quanh hốt hoảng chạy trốn, phía sau gạt phía trước, trong chớp mắt, hơn ngàn người đã bị binh lính của mình giẫm đạp mà chết.

Phải biết rằng đây chính là giải đất bình nguyên, bộ binh ngươi có thể chạy trốn khỏi kỵ binh sao? Hơn nữa lại chém giết cả ngày, người nào cũng đều mỏi mệt rã rời.

Trước khi chiến đấu, Ngô Giới đã dặn Trương Hiến bọn họ, đuổi đến chết mới thôi, nhất định phải nhất cử tiêu diệt toàn bộ quân địch. Bởi vì toàn bộ chủ lực của quân địch đã đi vào, bên ngoài không thể vẫn còn viện quân, các ngươi chỉ để ý giết là được.

Cho nên lúc này Trương Hiến bọn họ ra sức truy sát, khua đại đao, không ngừng giết hại kẻ thù. Chỉ thấy binh lính của liên quân Cao – Nam đều liên tiếp ngã xuống, người ngã ngựa đổ, chật vật không chịu nổi, vỡ tan ngàn dặm.

Đoàn Chính Nghiêm cuối cùng thở phào một cái, trận chiến này là đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Mà cuộc chiến trên sông Kim Sa cũng đã sớm kết thúc rồi, chỉ là cả trăm chiếc thuyền này e rằng vẫn phải cháy suốt cả đêm, nhưng đây cũng vừa hay lại chiếu sáng cho đại quân Đoàn thị, thuận tiện truy sát quân địch. Tất thảy của tất thảy chuyện này đều hoàn mỹ như vậy.

Trận chiến này vẫn tiếp tục đến nửa đêm mới chuẩn bị kết thúc.

Chỉ với một trận chiến này, đại quân Đoàn thị gần như toàn diệt chủ lực của đối phương, chém giết kẻ thù hơn bốn vạn người, tù binh cũng có hơn hai vạn người, nghĩa là chỉ có mấy ngàn người chạy thoát ra ngoài, gần như có thể không cần tính. Hơn nữa Trương Hiến còn chém chết đại tướng Nam Ngô - Phùng Viễn Chinh, đại tướng Cao thị - Cao Thiết Hán. Điều đáng tiếc chính là cuối cùng vẫn để Thống soái quân địch - Cao Minh Thanh chạy thoát trở về. Về phần binh khí lương thảo gì đó, cũng không muốn tính toán nữa, nói tóm lại, chính là vô số.

Cán cân của chiến trường Đại Lý cuối cùng đã xuất hiện sự chênh lệch lớn.

- Ha ha, Ngô Tướng quân thật đúng là thường thắng tướng quân rồi, có tướng quân tương trợ, là trời phù hộ Đoàn mỗ.

Trong đại trướng, Đoàn Chính Nghiêm nâng chén kính rượu Ngô Giới.

Ngô Giới vội nâng chén, nói:

- Không dám, không dám, tại hạ trước cạn vì kính.

Một ly xuống bụng.

Đoàn Chính Nghiêm cũng khẩn trương uống một hơi cạn sạch, chùi miệng một cái, tâm trạng thật tốt nha, hiện giờ toàn bộ Đại Lý có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Những thủ lĩnh bộ tộc kia cũng lần lượt kính rượu Ngô Giới. Trận này Ngô Giới có thể nói là công lao to lớn.

Ngô Giới lại giơ tay đỡ phía dưới, nói:

- Các vị tướng quân, hiện giờ vẫn chưa công phá phủ Thiện Xiển, chúng ta không nên sơ suất, ngày khác công phá phủ Thiện Xiển, tróc nã tên Cao Minh Thuận kia, Ngô mỗ sẽ uống với các vị ba ngày ba đêm, không say không về.

- Đúng đúng đúng, Ngô tướng quân nói chí lý, hiện giờ vẫn chưa phải lúc chúc mừng.

Đoàn Chính Nghiêm quay sang các thủ lĩnh bộ tộc đè tay xuống, kêu bọn họ đặt chén rượu xuống, sau đó lại quay sang Ngô Giới dò hỏi:

- Không biết bước tiếp theo Ngô tướng quân tính toán tiến công ở đâu?

Đoàn Thế Văn chen lời, nói:

- Hiện giờ chủ lực quân địch tan tác như thế, chúng ta nên thừa thắng cướp lấy phủ Thiện Xiển, hoàn toàn giết hết Cao thị.

Ngô Giới lại lắc đầu nói:

- Không thể, không thể. Ta nghĩ vẫn nên đánh chiếm phủ Lộng Đống trước. phủ Lộng Đống hiện giờ đã không có binh, chính là vật nằm trong bàn tay, nhiều nhất một ngày là đánh chiếm được. Nhưng phủ Thiện Xiển còn có một số quân tinh nhuệ ở đó. Ngoài ra cũng có không ít dân chúng, ta nghĩ vẫn cần có thời gian. Hơn nữa, nếu chúng ta trực tiếp vượt qua phủ Lộng Đống đi đánh phủ Thiện Xiển, nếu chẳng may đối phương từ phủ Lộng Đống đuổi đến phía sau chúng ta, thì có thể sẽ tăng thêm không ít phiền toái cho chúng ta, còn nữa, nếu chúng ta hạ phủ Lộng Đống trước, thứ nhất có thể trực tiếp đối mặt phủ Thiện Xiển, thứ hai ít nhất phía sau còn có một thành trì kiên cố cung cấp tiếp tế và chỗ đóng quân cho chúng ta.

- Tướng quân nói rất đúng.

Đoàn Chính Nghiêm gật đầu. Bây giờ cho dù Ngô Giới có đánh rắm, có thể ông ta cũng cảm thấy hương, dù sao chiến tích của người ta đã bày ra trước mặt, lại hỏi:

- Không biết tướng quân tính khi nào xuất binh.

- Buổi chiều ngày mai đi.

Ngô Giới suy tư một lát mới trả lời, lại lập tức giải thích, nói:

- Các binh lính đã chém giết cả ngày, binh khốn mã phạp, không tiện xuất binh, đợi bọn họ nghỉ ngơi một ngày, chúng ta lại xuất binh thẳng đến phủ Lộng Đống.

- Được, cứ theo lời tướng quân, buổi chiều ngày mai xuất binh phủ Lộng Đống.

Ngô Giới vừa ra khỏi quân doanh đã tìm Ngô Lân, Trương Hiến đến, dò hỏi:

- Bên quân Chiết Mỹ Nguyệt có gửi thư đến không?

Ngô Lân nói:

- Chiết Ngạn Chất tướng quân đã đóng quân ở quận Thạch Thành, tin là rất nhanh có thể đánh hạ quận Thạch Thành.

Ngô Giới gật đầu, nói:

- Chỉ cần quận Thạch Thành kia vừa vỡ, lại thêm Đại Tống ta tuyên bố tham chiến, ta xem chừng Cao thị sẽ lẩn trốn.

Trương Hiến nói:

- Tôi có thể lĩnh năm nghìn kỵ binh đi ngăn chặn kẻ thù.

Ngô Giới khoát tay chặn lại, nói:

- Không cần, ta chính là cố ý thả cho bọn chúng chạy trốn, nếu không thì, tối nay ta đã mệnh các ngươi đi tiến công phủ Thiện Xiển, chứ sao lại đi đánh phủ Lộng Đống kia.

Trương Hiến hiếu kỳ nói:

- Tại sao tướng quân lại làm như thế?

Ngô Giới cười vô cùng đắc ý, nói:

- Nếu chúng ta tróc nã ở Cao Minh Thuận ở phủ Thiện Xiển ngay, như vậy với tính cách của Đoàn Chính Nghiêm, e rằng ông ta sẽ rất khó giúp chúng ta tiến công Nam Ngô, cho dù có phái binh đến, sợ là cũng chỉ có chút ít binh lực, gọi là cho có. Hiện giờ ông ta cũng đang tính toán chỉnh đốn nội chính như thế nào, chúng ta không thể cho bọn họ cơ hội này, nhất định phải bức bách ông ta xuất binh Nam Ngô, chỉ cần quận Thạch Thành bị quân ta công phá, vậy thì Cao thị chỉ có một con đường có thể trốn, chính là Nam Ngô, Cao thị mà đi, chắc chắn Đoàn Chính Nghiêm không thể ngủ ngon giấc, chúng ta có thể ủng hộ ông ta xuất binh Nam Ngô. Nếu chúng ta vẫn thể đến trước Nhạc Phi một bước, công phá phủ Thanh Long của Nam Ngô, thì Trấn Nam vương này ta nắm chắc rồi.

Nói đến phần sau, trong mắt Ngô Giới hiện ra một tia sáng.

Nhìn từ thực lực, quả thật y nắm chắc câu nói này, dù sao y chỉ dựa vào mấy ngàn binh lính Thổ Phiên, trong thời gian chưa tới một năm, đã sắp hoàn toàn đánh tan Cao thị rồi. Đây là sự lợi hại đến mức nào.

Phải biết rằng từ đầu đến cuối y đi theo Triệu Tinh Yến làm việc, mà Nhạc Phi bọn họ là một tay Lý Kỳ cất nhắc lên, điều này khiến y luôn có chút cảm giác thua kém một bậc. Y cảm thấy bản thân nhất định phải đạt được nhiều công lao hơn nữa, nhất định phải nổi danh hơn nữa, thì Lý Kỳ mới càng coi trọng y hơn, càng tín nhiệm y hơn.

Nhưng Ngô Lân lại nhíu mày, đột nhiên nói:

- Đại ca, đệ khuyên huynh hay là đừng có ý nghĩ này.

Ngô Giới kinh ngạc nói:

- Sao lại nói vậy?

Ngô Lân nói:

- Địa giới của Đại Lý này, đại ca huynh có thể toàn quyền làm chủ, nhưng một khi tiến nhập Nam Ngô, đại ca huynh vẫn là thu điểm tốt, không cần quá bộc lộ tài năng rồi, dù sao Xu Mật Sứ cũng ở đó, nhưng hắn ghét nhất những người không phục tùng mệnh lệnh, hơn nữa Xu Mật Sứ vui buồn không thể hiện, khó có thể nắm bắt, hơn nữa thủ đoạn lại nhiều, đối phó với mấy người như chúng ta thật là quá dễ dàng, nếu chúng ta vì tham công, mà không màng mệnh lệnh của Xu Mật Sứ, cho dù giành được đại thắng, chỉ sợ Xu Mật Sứ cũng sẽ không vui, nếu hắn không vui, thì tiền đồ của chúng ta xong rồi.

Trương Hiến cũng nói:

- Ngô Nhị ca nói rất đúng. Xu Mật Sứ ở trong quân có danh hiệu Quỷ kiến sầu, người nào cũng đều rất sợ hắn, hơn nữa hắn nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng đã giết người, thì chưa bao giờ nương tay, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút.

Ngô Giới lắng nghe mà mồ hôi chảy ròng trên trán. Phải biết rằng lúc đầu xuôi nam chỉnh đốn quân chính, bọn họ cũng ở trong đó. Nhưng bọn họ ai có thể nghĩ tới, đại quân khải hoàn trở về này, ngay cả Biện Lương Thành cũng không thể bước vào cửa, đã trực tiếp xuôi nam rồi, đuổi toàn bộ những đại tướng phương nam xuống đài với thế sét đánh không kịp che tai, chỉ Đoàn luyện sứ của các địa phương đã giết hơn chục người. Ngô Giới trong lòng càng nghĩ càng sợ, vỗ trán liên tục, nói:

- Đúng đúng đúng, may mà các ngươi nhắc nhở ta, thiếu chút nữa ta đã đắc ý vênh váo rồi.

Ngô Lân nói:

- Đại ca, Nhạc Phi bọn họ đều là một tay Xu Mật Sứ nhấc lên, chúng ta cũng đừng đi giành danh tiếng với bọn họ, hay là lấy bọn họ là chính, chúng ta chỉ phụ trợ bọn họ, hơn nữa chúng ta công phá phủ Thiện Xiển sớm một bước, đây đã là công lao lớn, Xu Mật Sứ không thể nào nhắm mắt làm lơ.

Ngô Giới gật đầu nói:

- Được rồi, hay là đến lúc đó chúng ta đợi mệnh lệnh của Xu Mật Sứ rồi nói sau.
Bình Luận (0)
Comment