Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1619

Giống như Lý Kỳ đã nói, hôm nay hắn đến đây chỉ là giới thiệu thủy tinh, trừ chuyện đó ra, thì không có việc khác. Nhưng lần giới thiệu này, cũng có thể nói là vang dội nhất từ trước đến nay, chưa bao giờ có người dám giới thiệu một sản phẩm ở góc độ này.

Sau khi giới thiệu xong, Lý Kỳ xuống đài, trả lại hội trường cho Tiểu Ngọc.

Chỉ có điều tiếng vỗ tay khi hắn xuống đài, khiến Tiểu Ngọc đứng trên đài đứng ngây ngốc hồi lâu.

Sau khi Lý Kỳ diễn thuyết xong, thủy tinh đã trở thành diễn viên chính, các loại sản phẩm thủy tinh được triển lãm trên đài, để các quan khách ngắm nhìn, hỏi han, tìm hiểu.

- Ha ha, Xu Mật Sứ quả là người không có gì là không thể, dưới tấm thủy tinh là hai thế giới, cách nói này thật sự là rất mới mẻ độc đáo, tuy nhiên cũng rất thú vị, lão phu vừa rồi nghe đến nhập thần.

Thái Kinh thấy Lý Kỳ đi tới, khẽ vuốt râu dài, cười ha ha nói.

Hy vọng ông không nhập thần vì câu nói kia của Cao Nha Nội. Lý Kỳ chắp tay với mấy vị bề trên, nói: - Để Thái sư chê cười, vãn bối cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.

Bạch Thì Trung trêu ghẹo con rể của mình, nói: - Ngươi đừng khiêm tốn nữa, ăn ngay nói thật vốn không phải là thủ đoạn của ngươi, ngươi vô cùng tinh thông nói dối.

Nói có lý!

Một đám lão già đều mỉm cười, ngay cả Bạch Thiển Dạ ngồi bên cạnh cũng cười trộm.

Cmn! Ông rốt cuộc của phải là cha vợ của ta không vậy. Lý Kỳ thầm mắng một câu, nhưng không còn cách nào, ai bảo nơi này đều là trưởng bối của hắn.

Ngưng cười, Thái Kinh liếc trái liếc phải, nói: - Được rồi, ngươi không cần phải tiếp chuyện với chúng ta nữa, ngươi đi tiếp chuyện với người khác đi.

Đây chính là lần đầu tiên Lý Kỳ gặp mặt các vị khách nước ngoài, tuy Lý Kỳ không còn là kinh tế sử nữa, cũng không có nghĩa vụ phải gặp mặt bọn họ, nhưng với địa vị không ai biết, không ai hiểu của Lý Kỳ ở Đại Tống, chắc chắn sẽ muốn tiếp xúc nhiều với Lý Kỳ. Con cáo già Thái Kinh sao lại không rõ, vì vậy không muốn làm chậm trễ thời gian quý báu của các vị khách nước ngoài, mà lão ta và đám người Vương Trọng Lăng còn muốn thưởng thức điều kì diệu của gương thủy tinh trên đài.

Quả nhiên, sau khi Lý Kỳ cáo từ với đám người Thái Kinh, các khách mời nước ngoài lập tức chen chúc đi tới, vây kín xung quanh Lý Kỳ, khen ngợi, hỏi han, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng.

Tần Cối cách đó không xa nhìn thấy tất cả, trên mặt bất giác biểu lộ sự bất đắc dĩ. Ở phương diện kinh tế, y biết mình hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Lý Kỳ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra y ở phương diện này cũng rất lợi hại, chỉ qua so sánh với Lý Kỳ thì còn kém hơn rất nhiều, dù sao cũng kém hơn chín trăm năm nha.

Những vị khách nước ngoài vây xung quanh Lý Kỳ nói tới nói lui, tổng kết lại cũng chỉ có một ý, giá thủy tinh này thật sự là quá cao.

Không cao thì sao có thể lừa tiền được các ngươi. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, nhân từ với các ngươi chính là tàn nhẫn với chính mình. Lý Kỳ khoanh hai tay, nói: - Các vị, hãy nghe lời này của ta, hãy nghe lời này của ta,

Các vị khách nước ngoài lập tức im lặng, đều nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ thở dài một tiếng.

Mọi người vừa thấy, lập tức kích động muốn mắng chửi người. Rất nhiều người trong bọn họ không phải là lần đầu tiên giao tiếp với Lý Kỳ, một tiếng thở dài này bọn họ đã thấy rất nhiều, đều biết rằng đây là mở đầu của chiêu thức giả chết bắt quạ.

Lý Kỳ nhìn ánh mắt của bọn họ, trong lòng tính toán có nên thay đổi cách thức mở đầu hay không, ngoài miệng bất đắc dĩ nói: - Thực không dám dấu diếm, các vị, giá này cao như vậy, toàn bộ là ta suy nghĩ cho các ngươi.

Quả nhiên là thế.

Một chiêu này thật sự là nhìn rất quen, các vị khách nước ngoài buồn bực.

Một đặc phái viên Đại Thực buồn bực nói: - Xu Mật Sứ cớ sao lại nói thế?

Lý Kỳ vô cùng thành khẩn nói: - Ta không sợ nói thật với các vị, ta chỉ sợ ta giảm một phần giá thành, thì không vị nào có được thứ gì, bởi vì các phú thương Đại Tống ta chắc chắn sẽ mua trọn thủy tinh này, đợi cho các ngươi tới, cũng chỉ có hâm mộ ghen tị mà thôi.

- Đương nhiên, đương nhiên, đây không phải là do các vị, mà là bên dưới không đúng, là Túy Tiên Cư chúng ta vô năng, một năm cũng chỉ có thể tạo thành một số lượng thủy tinh nhất định, muốn nhiều một chút cũng không được, khiến cho các vị bên ngoài điên cuồng tranh mua. Nếu các vị không tin có thể đi hỏi một chút, lúc trước khi li thủy tinh được mang ra bán, chưa tới một canh giờ toàn bộ đã bán sạch.

- Tại sao? Chỉ có một nguyên nhân, chính là hàng quá ít, người có nhu cầu lại quá cao. Vật này khan hiếm nên quý, nếu ta bán rẻ một chút, thì Túy Tiên Cư ta dù một ngày xuất ra bao nhiêu hàng cũng bán hết sạch sành sanh.

Nói xong hắn lại lắc đầu, nói: - Chuyện này cũng không tính là gì, ghê gớm hơn chính là, một vài người sau khi mua được li thủy tinh giá thấp, lại qua tay bán ra ngoài với giá cao, đây chính là lừa khách hàng, Túy Tiên Cư ta không thể dễ dàng tha thứ được, dù sao chuyện này cũng liên quan đến thanh danh của Túy Tiên Cư. Nếu ta không làm như vậy, thì năm nay các ngươi tới đây, hàng hóa gì của Túy Tiên Cư cũng không có, mà giá cả trên thị trường chắc chắn sẽ đắt hơn bây giờ, tin rằng các vị cũng không hi vọng tình huống này xảy ra.

Các vị khách nước ngoài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không nói gì, ngươi nâng giá với người khác nâng giá đều không có gì khác nhau.

Lý Kỳ tiếp tục nói dối: - Hơn nữa, chi phí làm thủy tinh vốn dĩ đã cao, bởi vì trong quá trình sản xuất, xác suất thành công vô cùng thấp, một sản phẩm hoàn thành nhưng trước đó có vô số sản phẩm kém chất lượng, còn có thuế, thuế đánh vào thủy tinh rất cao, tính toán qua lại, ta cũng không kiếm được bao nhiêu.

Ngươi không kiếm được?

Có quỷ mới tin.

Nhưng những vị khách nước ngoài này cũng nhận được tin tức, thuế đánh vào thủy tinh cao chưa từng thấy, chuyện này khiến bọn họ không hiểu được vì sao. Một người hỏi: - Xin hỏi Xu Mật Sứ, vì sao thuế đánh vào thủy tinh lại cao như vậy? Nhưng ngươi vẫn là một quan to nhất phẩm.

Lý Kỳ thở dài: - Các vị có điều không biết, nguyên nhân cũng bởi vì ta là quan nhất phẩm, thủy tinh này có thể kiếm tiền, chuyện này mọi người đều biết. Nhưng có một vài người tâm địa hiểm ác tự nhiên ghen tị, dựa vào cái gì mà bảo ta buôn bán lấy lời, nên bọn họ tìm mọi cách quấy rối, lúc bắt đầu còn cưỡng ép bắt ta giao ra bí phương của thủy tinh, để triều đình giữ độc quyền thủy tinh, những người này ta sẽ không nói, nói nhiều đều là nước mắt, đều là những chuyện chính trị trước mắt.

Trong lòng thầm mắng, giảo hoạt nhất chính là Triệu Giai khốn kiếp kia, một hơi nuốt trọn bảy phần lợi nhuận của ta, lừa cmn rất được.

- Thật sao?

Vị khách nước ngoài nghe thấy vô cùng kinh ngạc, hóa ra trong này còn có uẩn khúc như vậy, bọn họ đương nhiên biết Lý Kỳ chỉ những người nào, rất có thể là kẻ thù trong triều, chuyện này rất bình thường, nói xong, bọn họ cũng không có quá nhiều nghi ngờ.

- Nhưng mà Lý Kỳ nước mắt rưng rưng, nói: - Thủy tinh này cũng giống như con trai ta, ta sao có thể dễ dàng tặng người khác, ta cầu xin ông nội, nói với bà nội. May mắn ta có chút công lao trong người, hoàng thượng niệm tình ta cung cấp tận tụy vì quốc gia, lúc này mới mở một con đường, nhưng chắc chắn tránh không khỏi việc đánh thuế, các ngươi bình luận phân xử xem, ta chỉ muốn kiếm ít tiền nuôi sống gia đình, ta dễ dàng lắm sao?

Các vị khách nước ngoài vốn nghĩ kết hợp lại cùng tạo áp lực cho Lý Kỳ, khiến hắn làm cho giá rẻ hơn một chút, nào biết được lời còn chưa nói ra, ngược lại Lý Kỳ còn kể khổ trước, cái này là việc gì vậy?

Tiểu tử! Muốn ta giảm giá? Nằm mơ. Lý Kỳ liếc trộm họ một cái, nói: - Tuy nhiên, nếu các vị cảm thấy giá này quá mắc, ngược lại cũng không phải là không có cách.

- Cách gì?

- Đợi.

- Đợi?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy, nguyên nhân giá cao hiện giờ, là bởi vì kĩ thuật của Túy Tiên Cư ta có hạn, không thể sản xuất với quy mô lớn, số lượng cực kì có hạn. Một khi có thể sản xuất với quy mô lớn, vậy thì giá cả nhất định sẽ giảm được không ít. Các vị có thể chờ đến lúc đó rồi đến mua.

Những vị khách nước ngoài nghe thấy, sắc mặt ai đấy cũng vô cùng sầu muộn, cùng nghĩ, chúng ta tới một chuyến cũng không dễ dàng gì, sao có thể chờ tới lúc đó.

Hóa ra năm ngoái khi bọn họ trở về, Bạch Thiển Dạ đều tặng mỗi người bọn họ một vài sản phẩm thủy tinh. Bọn họ sau khi về nước liền khẩn trương đưa lên cho quân vương bọn họ. Quân vương bọn họ nhìn thấy, yêu thích không buông tay, đây chính là bảo bối nha, vì thế lệnh cho bọn họ năm nay đến mua một số lượng lớn thủy tinh về. Nhưng nào biết rằng một năm đã qua rồi, giá thủy tinh không biết đã tăng bao nhiêu lần, làm cho người ta nghe đã tan nát cõi lòng.

Trong lòng Lý Kỳ nắm chắc, lại nói: - Nếu trong lòng các vị thích thủy tinh, vậy thì hãy mua một ít đi, tuy nhiên thấy mọi người đều là người quen, nên ta nhắc nhở các ngươi một câu, sản phẩm thủy tinh này cực kì hữu hạn, đặc biệt là mắt kính và gương, nếu năm nay đã bán hết, vậy thì cũng phải đợi cho sang năm.

Các vị khách nước ngoài sau khi nghe xong, đều gật gù. Nếu năm nay không có được sản phẩm thủy tinh, bọn họ khi trở về sẽ bị mắng chết, phải nhanh chóng đặt đơn hàng. Lời này vừa nói ra, bọn họ đều tìm lý do để rời đi, đến tìm Tiểu Ngọc bàn chuyện mua bán.

Lý Kỳ chỉ cảm thấy từng trận cuồng phong thổi qua bên người, mở mắt nhắm mắt một cái, bên người đã không còn ai, đang chuẩn bị cười đắc ý hai cái, thì phát hiện bên cạnh còn hai người đứng nữa, chính là Đằng Cát Tam Mộc và Y Hạ Bách Xuyên, hắn tâm sáng như gương, chăp chăp tay, cười ha hả nói: - Lão bằng hữu, đã lâu không gặp rồi.

Hai người chào hỏi lẫn nhau, ánh mắt nóng bỏng kia chỉ hiện ra một từ, đó chẳng phải là --- ước ao sao?

Lý Kỳ thấp giọng nói: - Nơi này không phải là chỗ đàm luận công việc, ngày mai ta tổ chức thịnh yến ở quý phủ tiếp đón hai vị, chúng ta đến lúc đó nói chuyện sau, thế nào?

Đằng Cát, Y Hạ đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức đứng ở đây nói chuyện. Câu nói kia của Lý Kỳ kia chính là điều họ muốn. Đằng Cát Tam Mộc ha hả nói: - Chúng ta quấy rầy Xu Mật Sứ rồi.

Lý Kỳ khoát tay nói: - Nào có, nào có. Lão bằng hữu đường xa mà đến, là Lý Kỳ ta chiêu đãi không chu toàn rồi. Trong lòng lại nghĩ, nhất định phải thu phục chuyện này trước lễ mừng năm mới, bằng không năm nay thật sự sẽ không phát.

Đằng Cát, Y Hạ đã đạt được mục đích, vì vậy cũng không quấy rầy Lý Kỳ. Ba người tùy tiện hàn huyên vài câu, rồi hai người rời đi.

Còn chưa chờ Lý Kỳ thở một hơi, chợt thấy phía sau có người khẽ kéo ống tay áo của hắn, quay đầu lại nhìn, bất giác không kìm được rùng mình một cái.

Chỉ thấy hai tên ngốc Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu dùng ánh mắt oán phụ nhìn hắn.

Cái này rất dọa người. Đầu Lý Kỳ co rút, cẩn thận nói: - Hai vị muốn làm gì?

Cao Nha Nội xoa xoa tay, nịnh nọt nói: - Bán --- bán cho ta một cái thiên lý nhãn đi, tiền không thành vấn đề, chúng ta yêu cầu cũng không nhiều, hai người xài chung một cái là được rồi.

Hồng Thiên Cửu gật đầu như gà con mổ thóc.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Hai người các ngươi ít đến đi, ta còn không hiểu các ngươi sao, các ngươi dùng thiên lý nhãn này chỉ có một mục đích, đó chính là chuẩn bị đi coi trộm phụ nữ tắm rửa.

Cao Nha Nội kinh hãi nói: - Ngươi sao biết --- a a a.

Dù sao cũng là người hợp tác hoàng kim. Hồng Thiên Kim đúng lúc che miệng Cao Nha Nội, vội nói với Lý Kỳ - Đại ca hiểu lầm rồi, chúng ta dùng để chuẩn bị đi săn thú.

Cao Nha Nội gật mạnh đầu, nói: - Đúng đúng đúng, là săn thú, là săn thú.

Lý Kỳ bị hai tên ngốc này chọc cười, nói: - Săn em gái ngươi ấy, chỉ dựa vào thủ đoạn ti tiện của các ngươi, còn cần đến thiên lý nhãn, nhắm mắt lại cũng có thể bắn chuẩn.

Cao Nha Nội cười đắc ý nói: - Điều này cũng đúng.

- Vậy không phải kết thúc rồi. Lý Kỳ dang hai tay ra, nói: - Thiên lý nhãn này từng được triều đình lập hồ sơ, các ngươi muốn, được, tìm hoàng thượng nói, trước hết ta xin lỗi vì không tiếp được.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment