Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1620.2

Bình Võ Lang hưng phấn nói: - Vậy thì thật sự quá tốt.

- Yên tâm, bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Ngừng lại một lát, Lý Kỳ lại nói: - Nhớ rõ khi ta cùng với các vị gặp mặt lần đầu tiên, các vị tặng cho ta mấy thanh đao võ sĩ làm quà gặp mặt. Vài năm trôi qua, lễ vật các vị tặng ta càng lúc càng quý giá, ta đây vô cùng vui vẻ, nhưng ta vui không phải vì lễ vật quý báu đến mức nào, mà là ta thấy thực lực các vị đang ngày càng tăng. Điều này chứng minh lựa chọn lúc đầu của ta không hề sai. Nói vậy chắc hẳn tập đoàn Bình thị của các vị ở quý quốc cũng thăng quan tiến chức thuận lợi.

Gió xuân này không nhất định là đắc ý nha!

Ba người Đằng Cát đột nhiên ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc lộ ra vô cùng quái dị.

Lý Kỳ trong lòng hiểu rõ, ngoài miệng lại hiếu kỳ nói: - Sao vậy? Chẳng lẽ ta nói sai sao?

Đằng Cát Tam Mộc vội nói: - Xu Mật Sứ không nói sai, từ sau khi hợp tác với Xu Mật Sứ, thế lực Bình thị chúng ta đột nhiên tăng mạnh, đối với chuyện này trên dưới Bình thị đều vô cùng cảm tạ sự giúp đỡ của Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ khoát tay. Ha hả nói: - Lời này của Đằng Cát tiên sinh khách khí rồi, mục đích hợp tác là hai bên cùng có lợi, chúng ta cũng thu được không ít ích lợi, đây là cùng giúp đỡ lẫn nhau.

Hắn nói gần nói xa, đều cho người Nhật Bản đủ mặt mũi. Kỳ thật, Lý Kỳ vẫn là chủ yếu, nhưng hắn cũng không làm cao gì, những người hợp tác thế này, được người khác vô cùng thích.

Y Hạ Bách Xuyên đột nhiên nói: - Nhưng gần đây chúng ta gặp một phiền toái rất lớn.

Đằng Cát Tam Mộc bổ sung: - Đúng vậy, lần này chúng ta đến cũng hi vọng có thể được Xu Mật Sứ giúp đỡ.

Lý Kỳ a một tiếng, nói:

- Cái gì mà phiền toái lớn? Nếu là ở phương diện làm ăn, ta có thể giúp các ngươi suy nghĩ biện pháp.

Ba người lại dùng ánh mắt trao đổi một phen, Đằng Cát Tam Mộc lập tức nói: - Trên thực tế cũng có thể nói là có quan hệ với kinh doanh, nhưng phiền toái này không phải là do kinh doanh không tốt, mà là vì kinh doanh quá tốt.

Lý Kỳ ai ôi một tiếng, nói: - Đằng Cát tiên sinh nói đùa sao, ta buôn bán lâu như vậy, nhưng lần đầu tiên nghe thấy có người coi kinh doanh quá tốt là phiền phức lớn. Nếu các vị ngại phiền phức, vậy thì đưa cho ta, ta thích loại phiền phức này.

- Xu Mật Sứ nói đùa.

Đằng Cát Tam Mộc xấu hổ cười, nói lại tất cả sự việc với Lý Kỳ.

Chuyện này không kém gì Kỷ Yên, đều là ghen tị gây ra họa. Bình thị sau khi được Lý Kỳ tương trợ, phát triển quá nhanh, khiến cho không ít người sinh lòng ghen tị. Tập đoàn thiên hoàng, tập đoàn quý tộc, cùng với tập đoàn võ sĩ khác bắt đầu hợp tác cùng nhau chèn ép Bình thị.

Tập đoàn Bình thị bốn bề bị địch cô lập bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, nhưng, đồng minh đáng tin cập nhất của bọn họ lại là Lý Kỳ ở phía bờ xa xa.

Lý Kỳ sau khi nghe xong, hơi kinh ngạc nói: - Thật hay giả?

Đằng Cát Tam Mộc sầu muộn nói:

- Chuyện lớn như thế, ta sao dám nói bậy.

Lý Kỳ nói: - Vậy thiên hoàng các ngươi cũng quá nhỏ mọn rồi, kỳ thật các ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền, trong lòng ta cũng đã tính, dù sao hàng hóa các ngươi đều mua từ chỗ ta, lúc này có bao nhiêu tiền, nếu Túy Tiên Cư ta ở Nhật Bản, ta đây chắc hẳn đã chết sớm rồi. Ta nghĩ hơn phân nửa là do các ngươi nghi thần nghi quỷ.

Nói lời này, ba người Đằng Cát cảm thấy vô cùng xấu hổ, bởi vì lời nói Lý Kỳ cũng không sai, tài sản của Lý Kỳ so với Bình thị bọn họ hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa thế lực cũng lớn hơn rất nhiều, nếu đổi lại là Lý Kỳ, cái gọi là thiên hoàng Nhật Bản không kết liễu hắn được.

Đằng Cát Tam Mộc thở dài:

- Dùng câu nói của Trung Nguyên, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

- Ta đây lại càng không hiểu. Lý Kỳ nhún nhún vai, nói: - Các ngươi đang thúc đẩy phát triển kinh tế Nhật Bản, đây là cống hiến vì quốc gia, dựa vào tập đoàn Bình thị các ngươi đã nuôi sống bao nhiêu người, tạo phúc cho bao nhiêu ngư dân, chẳng lẽ những điều này thiên hoàng các ngươi nhìn như không thấy sao?

Bình Võ Lang hừ nói: - Nếu thiên hoàng chúng ta có quốc quân quý quốc khai sáng như vậy thì tốt biết mấy.

- Võ Lang.

Y Hạ Bách Xuyên trừng mắt, Bình Võ Lang lập tức cúi đầu xuống.

Trong lòng Đằng Cát Tam Mộc cũng vô cùng nghẹn khuất, có phần căm giận nói: - Nhật Bản chúng ta sao có thể so sánh với quý quốc, kỳ thật --- kỳ thật Bình Võ Lang nói cũng không sai, thiên hoàng và quý tộc ở quốc gia ta chỉ muốn ích lợi của mình, mà không để ý đến ích lợi của người dân, thật khiến trái tim người ta băng giá.

Y Hạ Bách Xuyên liếc mắt nhìn Đẳng Cát, trong ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc, thở dài trong lòng, cũng hiểu được bọn họ trong nước quá bị đè nén, dò hỏi: - Xu Mật Sứ tinh thông chuyện kinh tế, có thể có cơ hội giải vây?

- Như vậy đi!

Lý Kỳ ra vẻ trầm ngâm một lúc, nói: - Nếu chỉ là chuyện trên phương diện buôn bán, thì còn dễ xử lý, nhưng một khi buôn bán và ích lợi chính trị có liên quan, vậy thì cũng không dễ, ta là một người ngoài thì có có thể giúp đỡ được gì? Phải biết rằng hai nước chúng ta không qua lại gì trên phương diện chính trị, chúng ta cũng chỉ có thể đối thoại trực tiếp với triều đình quý quốc.

Đằng Cát Tam Mộc đương nhiên cũng hiểu được nổi khổ tâm riêng của Lý Kỳ, hỏi: - Nếu đổi lại là Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ sẽ làm thế nào?

Lý Kỳ trầm ngâm một hồi lâu, nói: - Nhượng bộ, dùng tiền trừ họa.

Y Hạ Bách Xuyên nói: - Kỳ thật chúng ta cũng đã có nhượng bộ nhất định, nhưng đối phương vẫn gắt gao bức bách, bức bách chúng ta giao độc quyền về đồ hộp cho triều đình, nhưng một khi giao đồ hộp ra, chúng ta sẽ mất đi thế lực trên hải vực, chuyện này đối với mậu dịch của chúng ta vô cùng bất lợi.

Y Hạ Bình thị dựa vào đồ hộp đã thu nạp được không ít ngư dân, do đó thành lập thế lực của mình trên hải vực Nhật Bản, đây không thể nói buông là có thể buông.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta nói dùng tiền trừ họa, không phải là cầm tiền đi khuất phục kẻ thù, đây là phương pháp xử lý vạn bất đắc dĩ.

Đằng Cát Tam Mộc nói:

- Vậy không biết ý của Xu Mật Sứ là?

- Dùng tiền đi lôi kéo đồng minh.

Lý Kỳ nói: - Nói cho cùng tất cả mâu thuẫn bắt nguồn từ ích lợi, cho nên muốn giải quyết khó khăn, cũng phải xuất phát từ ích lợi. Các ngươi thử ngẫm lại xem, nếu các ngươi giao đồ hộp ra, người được lợi trong đó là người nào, như vậy những người này nhất định là đối thủ của các ngươi, bởi vì bọn họ có thể lấy được lợi ích lớn, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ hết các biện pháp bức bách các ngươi giao đồ hộp ra.

- Nhưng, thế lực không thu được chút lợi ích nào trong đó chính là đối tượng của các ngươi, bởi vì bọn họ không thể thu lợi ở bên trong, cho nên bọn họ chắc chắn chưa quyết định những chuyện này. Trên thế giới này, không có liên minh tuyệt đối, chỉ có ích lợi tuyệt đối. Khi các ngươi có thể cung cấp đầy đủ ích lợi cho họ, vậy thì bọn họ không có lý do gì mà buông tha lợi ích này, mà đi giúp người khác làm những chuyện hoàn toàn không có ích với mình, đây chính là đi ngược lại với bản tính con người.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment