Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1641.1

Câu này của Thái Dũng không thể nghi ngờ là thừa nhận lời nói của Lý Kỳ.

Hoàng Trạch là Trạng Nguyên Tú đầu tiên của Học viện Thái Sư, hơn nữa còn là người may mắn nhất, bởi vì trong mấy năm đầu, Lý Kỳ thường xuyên đến Học viện Thái Sư truyền thị kinh nghiệm làm ăn cho học sinh. Mà trong quan niệm của Lý Kỳ thì thà chết cũng không làm thần giữ của, chuyện này không phải nói là giữ của không tốt, chỉ là ngươi muốn giữ của thì đừng làm thương nhân. Tiền của thương nhân nhất định phải động, thà là nợ tiền cũng đừng có ngày nào cũng ôm một đống tiền mà sống qua ngày, đây chính là tố chất cơ bản của thương nhân.

Hoàng Trạch là môn sinh đắc ý của Lý Kỳ, đương nhiên là nối gót lý Kỳ, cho nên từ sau khi y chưởng quản quỹ từ thiên Thanh Thiên, thì trên cơ bản quỹ từ thiện Thanh Thiên không cần kêu gọi mọi người quyên tiền, mà là không ngừng đầu tư. Lúc trước cũng là Hoàng Trạch dính chút hồ của Lý Kỳ, trong một năm quân Kim thoái lui thì đầu tư không ít thương gia, việc này cũng khiến quỹ từ thiện Thanh Thiên hình thành được một xí nghiệp thuần thục, bước vào cực thịnh.

Sau ba quyết nghị lớn thì ai cũng biết bệnh viện chính là trung tâm chủa chúng sách triều đình trong một năm gần đây, phàm là ngành nghề mà triều đình ủng hộ thì triển vọng nhất định vô cùng khả quan, là hạng mục đáng đầu tư, hơn nữa bệnh việc lại là một sản nghiệp mới, thêm vào quan hệ giữa Lý Kỳ và Thái Kinh, Hoàng Trạch đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Lý Kỳ cười nói: - Hoàng Trạch làm vậy, ta lại không chút kinh ngạc. Điều ta tò mò là Thái Sư sao lại đồng ý, chút tiền này đối với Thái Sư mà nói hẳn không tính là nhiều.

- Nhưng cũng không phải ít. Thái Kinh cười ha ha, nói: - Tuy lão phu không hiểu chuyện buôn bán, nhưng nghe nhiều thì quen tai, cũng học được một chút. Phải, mấy ngàn quan lão phu lấy ra được, nhưng sau này quy mô của Học viện, bệnh viện ngày càng lớn, số tiền cần có càng ngày càng nhiều, lỡ như phải bù vào, lão phu có thể mất cả chì lẫn chài. Cho nên có người đầu tư tiền vào, lão phu vô cùng vui vẻ. Đây đều là học từ ngươi cả, ngươi chẳng phải thường nói một mình vui vẻ không bằng mọi người cùng vui sao.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - May mà Thái Sư không phải là thương gia, nếu không thì đâu còn phần Lý Kỳ.

- Ngươi đừng khiêm nhường nữa, cho dù cho lão phu sống thêm lần nữa thì lão phu làm ăn cũng không bằng ngươi.

Thái Kinh nói xong thì vươn tay chỉ phía trước, nói: - Đến cũng đến rồi, vào xem thử đi.

Đi vào tiền viện, từng ngọn cây cọng cỏ bên trong cũng không thay đổi, chỉ là không có sinh khí như ngày xưa, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Nhìn thấy tất cả những thứ này, Lý Kỳ không khỏi hồi tưởng lại từng chút từng chút ký ức lúc trước ở trong này với Thất nương, thật sự là thoáng như ngày hôm qua.

Trong lúc bất tri bất giác, Lý Kỳ đi đến dưới một bức tường, nhìn bức tường kia, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.

Thái Kinh thấy hắn nhìn bức tường ngây ngẩn, trong lòng tò mò, gọi: - Lý Kỳ, Lý Kỳ.

Lý Kỳ sững người, nói: - Thái Sư, ngài gọi ta sao?

Thái Kinh cười nói: - Sao thế? Lúc trước ngươi trèo tường này vào à?

- Ngài saoviệc này sao có thể chứ, Lý Kỳ ta từ nhỏ quang minh lỗi lạc, chưa từng làm ra chuyện này. Lý Kỳ vội vàng nói ra mấy câu thoái thác của Mã Kiều, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc. Lão già này biết coi bói sao, hay là nhạc phụ mình nói với lão ta, không thể nha, nhạc phụ mình sĩ diện như vậy, sao có thể nói chuyện này cho người khác chứ, dò hỏi: - Sao Thái Sư lại hỏi vậy?

Thái Kinh nói: - Lão phu thấy ngươi ngây ngốc nhìn bức tường này, cho nên mới hỏi thế.

- Ách, việc này, thật ra ta đang suy nghĩ. Lý Kỳ lau mồ hôi nói.

- Suy nghĩ? Suy nghĩ chuyện gì?

Lão cần gì phải hỏi kỹ càng như vậy chứ? Lý Kỳ chần chừ một lát, nói: - Đúng rồi, ta đang nghĩ bệnh viện này nên xây dựng thế nào.

Thái Kinh vội nói: - Lão phu gọi ngươi đến cùng chính là muốn hỏi ý kiến của ngươi, đi đi đi, chúng ta vào phòng rồi nói.

- Phù!

Lý Kỳ khẽ thở phào nhẹ nhõm, coi như đã qua ải rồi.

Hai người vào trong phòng ngồi xuống.

Thái Kinh vội vàng hỏi: - Bệnh viện đã là do ngươi đề xuất thì ngươi nhất định đã có một thiết kế hoàn mỹ rồi.

Lão già này đang muốn ép khô suy nghĩ của ta sao. Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng việc này đối với quốc gia mà nói thì đích thực là một chuyện tốt. Lý Kỳ cũng không che giấu, nói: - Không biết Thái Sư xây dựng bệnh viện là muốn khám bệnh cho ai?

Thái Kinh nghe thấy thì không hiểu ra sao cả, nói: - Đương nhiên là người bệnh nha!

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Trước khi làm ra một sản phẩm nào đó thì nhất định phải nghĩ xong việc nhằm vào quần thể tiêu phí ở giai cấp nào, đây là thứ phải suy nghĩ ngay từ đầu, sau đó mới dựa theo quần thể tiêu phí mà làm ra sản phẩm, bệnh viện cũng giống như vậy.

Thái Kinh vẫn không hiểu lắm, nói: - Bệnh viện mà còn phân chia cái này sao? Lẽ nào lão phu còn phải dán một cáo thị ngay ngoài cửa, nói chỉ cho phép những người nào vào khám bệnh sao? Việc này không thể nào.

Lão ta thầm nghĩ, nếu là như vậy, thì danh tiếng của lão ta chẳng phải là đều mất sạch, sẽ bị người ta mắng chết sao.

- Việc này đương nhiên là không thể.

Lý Kỳ khẽ cười, nói: - Nhưng chúng ta chỉ cần lợi dụng giá tiền và hoàn cảnh thì có thể phân chia bệnh nhân rồi. Thái Sư đừng quên, triều đình cũng chuẩn bị mở bệnh viện, hơn nữa tên của bệnh viện triều đình là Bệnh viện Nhân Dân Đại Tống, tên như ý nghĩa, bệnh viện này là dành cho tất cả dân chúng Đại Tống. Bệnh viện của triều đình hoàn toàn miễn thuế, dù là thuế dược liệu thì chắc chắc là sẽ thấp hơn rất nhiều so với bệnh viện của ngài nha, ngài dựa vào cái gì mà cạnh tranh với bệnh viện của triều đình?

- Vậy cũng đúng. Thái Kinh cau mày, nói:

- Theo như ngươi nói, thì nên làm thế nào?

Lý Kỳ nói: - Nói như vậy đi, cùng là thịt dê chín, ở mấy cửa hàng chỉ bán mấy chục văn tiền, nhưng ở Túy Tiên Cư của ta bán thì có thể lên đến trên trăm văn tiền. Cho dù cùng là thịt dê chín, tuy nhiên đặt ở Túy Tiên Cư của ta thì lập tức có thể tăng lên mấy chục văn tiền, nhưng lại có không ít người đến Túy Tiên Cư của ta mua, vì sao vậy? Bởi vì Túy Tiên Cư của ta hoàn cảnh tốt, chất lượng phục vụ cao, cấp bậc đã được nâng lên rồi. Những người giàu kia vì muốn bộc lộ thân phận của mình, chắc chắn sẽ không chịu ngồi cùng một bàn với những dân chúng bình thường. Tuy rằng đắt hơn rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn chịu đến Túy Tiên Cư của ta dùng cơm, bởi vì bọn họ căn bản không để ý chút tiền ấy.

Thái Kinh suy nghĩ một lát, nói:

- Ngươi muốn lão phu trang hoàng bệnh viện này càng hoa lệ hơn, để hấp dẫn những kẻ có tiền đến.

- Phải, nhưng không hoàn toàn thế. Lý Kỳ giải thích: - Cho dù là bất kỳ vụ làm ăn nào, ngài có thể đắt hơn người ta, nhưng cái đắt của ngài phải có lý do, phải đắt trong mức khách nhân có thể chấp nhận, vậy thì đầu tiên chính là bản thân sản phẩn có qua ải được hay không. Nói về tửu lâu, rượu thức ăn là quan trọng, nếu mùi vị của rượu và thức ăn của Túy Tiên Cư chúng ta rất bình thường thì e rằng cho dù có trang hoàng hơn nữa, chất lượng phục vụ có cao hơn nữa thì cũng sẽ không có ai đến. Nếu là bệnh viện, thì đầu tiên chính là y thuật của lang trung có thể qua ải hay không, đây mới là cơ bản nhất. Chỉ có y thuật của lang trung trong bệnh viện của ngài mới có thể khiến cho mọi người tin phục, những người giàu kia mới cam tâm tình nguyện mà bỏ tiền ra.
Bình Luận (0)
Comment