Kỳ thật lúc ban đầu khi Lý Kỳ vừa mới đề xuất khái niệm Lập Pháp Viện, thì hắn cũng đã nghĩ đến điểm này rồi, tại sao hắn lại vô cùng coi trọng điểm này ấy hả, đó cũng là bởi vì thần tượng Nhạc Phi của hắn phải chịu oan khuất mà chết, nhưng mà, trên thực tế ở triều Tống này, võ tướng thường xuyên phải thay đám văn thần gánh chịu chuyện xấu, điều này cùng việc lấy văn ngự võ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, phương pháp ngăn cản mọi chuyện tốt nhất chỉ có luật pháp mà thôi, bởi vì ít nhất thì luật pháp ở mặt ngoài vẫn đối xử công bình với tất cả mọi người đấy.
Triệu Giai suy tư trong chốc lát, nói rằng:
- Xăm chữ lên mặt binh lính thật sự là một việc quá mức thô bạo, luật pháp mới là phương pháp quản lý hữu hiệu nhất với bất cứ kẻ nào, điểm này trẫm sẽ hủy bỏ quy định bất thành văn này ở đợt tuyển binh tiếp theo, còn về tình huống võ tướng thường phải chịu oan khuất, trẫm cũng sẽ đốc xúc Lập Pháp Viện nhanh chóng thành lập pháp luật nhằm vào hiện tượng này, ngàn vàng dễ được, tướng tài khó cầu, trẫm nhất quyết không thể để tình huống của Chủng Công xảy ra một lần nữa.
Nếu như ngươi có thể nghĩ được vậy thì không thể tốt hơn được nữa rồi. Lý Kỳ thành tâm nói:
- Hoàng thượng thánh minh.
Triệu Giai cười lắc đầu nói:
- Trẫm cách từ thánh minh còn xa lắm, vấn đề này vốn hẳn là nên ngăn chặn, ngươi không làm thì chính là kẻ ngu xuẩn, ngươi có làm thì đó cũng là nên làm thôi, còn chưa đạt tới gọi là thánh minh được. Ngươi cứ nói tiếp đi.
- Vâng.
Lý Kỳ lại tiếp tục nói:
- Kỳ thật mấu chốt nhất vẫn là trụ cột, trụ cột sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thắng bại đấy, chính là năng lực tác chiến của binh sĩ, một đội quân hùng mạnh có thể bù lại rất nhiều sai lầm, mặt khác nữa là xác suất xảy ra sai lầm vô cùng thấp, vì vậy, chúng ta phải nghĩ hết hiện pháp nâng cao năng lực tác chiến của binh sĩ, mà Tam nha là nơi phụ trách huấn luyện binh lính, nếu như năng lực tác chiến của binh lính yếu kém, vậy thì nên trực tiếp hỏi tội Tam nha.
- Đây là điều đương nhiên.
Triệu Giai nói:
- Nhưng làm thế nào để nâng cao năng lực tác chiến của binh lính lên được?
- Quân kỷ!
Lý Kỳ rất nhanh đã nói ra đáp án của mình, hắn giải thích:
- Để phán đoán được một đội quân có thiện chiến hay không, kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần xem kỷ luật của đội quân này như thế nào thôi, không có quy củ thì sao đạt được tiêu chuẩn, không có quân kỷ thì sao có thể thành đội quân bách chiến bách thắng được. Nhất định phải đảm bảo rằng chuyện đầu tiên tân binh học được khi nhập ngũ là phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, cũng chỉ có một đội quân có quân kỷ mới có thể hoàn mỹ dung hợp được với quân chế của trên triều thôi.
Triệu Giai ồ một tiếng, nói:
- Điều này xuất phát từ đâu nói lên.
Lý Kỳ cười nói:
- Tướng không biết quân, quân không biết tướng, nếu những lời này chỉ lý giải ngay từ trên mặt chữ, vậy thì là sai rồi, từ xưa đến này, chỉ sợ không có tướng quân nào biết tên từng người binh sĩ một, có một số người thậm chí còn không biết được tên của một người nào cả, nhưng điều này cũng không trọng yếu, tướng, binh nguyên bản nên mỗi người làm tốt việc của mình, tướng quân phụ trách an bài chiến thuật. Sau khi an bài xong chiến thuật, binh lính cứ thế đi chấp hành là được rồi, quan tâm đến tướng quân của họ là ai làm gì, trước đó, có rất nhiều người khi lĩnh binh xuất chinh, ở thời điểm chế định chiến thuật, người phía dưới cũng không phục y, cũng không chịu nghe theo lời y, điều này cũng khiến cho thường hay bùng nổ mâu thuẫn nội bộ. Cũng có thể gián tiếp khiến cho toàn bộ chiến lược bị thất bại.
- Ngược lại, giống như Chiết Gia Quân, Thống soái vẫn luôn nắm giữ binh quyền, binh sĩ đều phi thường tin phục người của Chiết gia, vậy thì không hề tồn tại vấn đề này rồi, làm cách nào để giải quyết việc này, chỉ có quân kỷ có thể làm được thôi, cấp trên chính là cấp trên, ngươi là người phía dưới nhất định phải vâng theo mệnh lệnh, đây là việc phải làm vô điều kiện. Ngươi tôn trọng chính là cấp trên, chấp hành chính là kỷ luật, mà không phải một người đặc biệt nào đó, nếu không thì cứ xử trí theo quân pháp hoặc luật pháp là được. Một đội quân có kỷ luật thì bất kỳ một vị tướng tài nào tiếp nhận nó đều có thể lập tức đánh thắng trận được.
- Quân kỷ.
Triệu Giai khẽ mỉm cười, nói:
- Quân kỷ lại thêm quân diễn nữa, hai thứ này thực sự có thể bù lại những chỗ thiếu hụt nhất, kỳ thật trẫm cũng rất coi trọng quân kỷ, nhớ rõ lúc trước sau khi ngươi đến nhậm chức ở Thị vệ mã, trẫm đã từng nhìn ngươi luyện binh nhiều lần, không nói dối ngươi làm gì, lúc ấy trẫm nhìn xem cũng không hiểu rõ lắm, thậm chí cảm thấy ngươi toàn làm những việc vớ vẩn, phương pháp luyện binh hẳn là mỗi ngày đều phải luyện tập võ nghệ, nhưng thời điểm lúc đầu ngươi suốt ngày khiến cho binh lính đi nghiêm, tâm tình không tốt thì khiến cho binh lính chạy vòng, trẫm thật sự không dám tán đồng với ngươi được.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Không phải đâu, vi thần có khi nào tâm tình không tốt khiến cho binh lính chạy vòng đâu.
- Loại chuyện này ngươi còn ít làm à.
Triệu Giai hừ một tiếng, nói:
- Trẫm nhớ rõ có một lần, Ngưu Cao chỉ ở thời điểm nói đùa, nói vài câu chọc tức tới ngươi, ngươi không chỉ khiến cho một mình Ngưu Cao chạy vòng, còn khiến cho bộ hạ của y cũng phải chạy theo, đây chính là do trẫm tận mắt nhìn thấy, ngươi thật sự cho rằng trẫm không biết danh hiệu quỷ kiến sầu của ngươi sao.
Có việc này sao? Lý Kỳ thật đúng là không nhớ nổi, dù sao có lý hay vô lý thì hắn cũng thật sự thường hay cho bọn lính chạy vòng, hắn nói:
- Hoàng thượng, cho dù là có chuyện này, thì đó cũng là đương nhiên, chạy vòng nguyên bản là một loại rèn luyện, vi thần thân là Thống soái, chẳng lẽ cho bộ hạ của mình chạy vào vòng còn không được sao, đây là quyền lực của ta, ta cũng không đến mức dù có lý hay vô lý cũng đánh gậy bọn họ, việc này chưa thể nói thành quân pháp được, hơn nữa bọn họ nhất định phải phục tùng.
- Phải, ngươi có lý.
Triệu Giai cười khổ một tiếng, nói:
- Tuy nhiên tại thời điểm cuộc chiến bảo vệ Khai Phong, trẫm xem như đã hiểu được dụng ý khi ngươi làm vậy rồi, trong toàn bộ quá trình tác chiến, chưa bào giờ có người từng cãi lại mệnh lệnh của ngươi, chỉ cần ngươi hạ mệnh lệnh xuống, các tướng sĩ đều chấp hành vô điều kiện, trận huyết chiến ở đồi Mưu Đà, Tất Trạm cùng Dương Tái Hưng liều chết chống lại quân Kim ở ngoài cửa Bắc, bọn họ đều chưa bao giờ buông tha, đây là do ngươi đã sớm truyền xuống tử lệnh, trừ phi toàn bộ chết trận, nếu không thì quyết không được thất thủ, còn có chính là bọn Nhạc Phiên liều chết với kẻ thù ở cửa Đông nữa.
- Nếu như là ngày xưa, có khả năng chúng ta đã thua từ sớm, cho nên ở những ngày sau này trẫm cũng thường xuyên đốc xúc Tam nha thực hiện quân kỷ nghiêm minh, không chỉ là với cấm quân ở Kinh Thành, mà là toàn bộ quân đội Đại Tống ta đều phải như thế. Còn việc ngươi nói phải chọn đúng người hiền trung tâm, mà không được dùng người không khách quan, trẫm cũng đã nghĩ đến từ sớm rồi, nếu không thì trẫm cũng sẽ không khiến bọn Nhạc Phi đảm nhiệm làm Thống soái tam nha.
Lý Kỳ cười nói:
- Hóa ra Hoàng thượng đã sớm nghĩ tới rồi, mới vừa rồi vi thần chẳng phải là đã múa rìu qua mắt thợ mất rồi.
- Không.
Triệu Giai lắc đầu, nói:
- Tiếp thu ý kiến quần chúng là việc Đế vương nên làm, một người chưa thể làm chu đáo được, những ngươi vừa nói, đều có rất nhiều hữu dụng đối với trẫm, giống như khiến cho Lập Pháp Viện, Tư Pháp Viện cân bằng văn võ, dùng quân kỷ để tăng lên sức chiến đấu của binh lính, còn có việc hoàn thiện chế độ tuyển binh, vân vân, trong đó còn có một điều khiến trẫm nảy ra rất nhiều ý tưởng nữa.
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Không biết là Hoàng thượng chỉ điểm nào?
- Chính là một ít suất thần.
Xu Mật Viện chỉ có quyền lực điều binh khiển tướng, nhưng là Thống soái đều thường do Hoàng đế tự mình bổ nhiệm đấy, người như thế được gọi là suất thần. Triệu Giai nói:
- Đám suất thần mặc dù là có những người văn võ vẹn toàn, nhưng thần tử trị quốc trong triều đình ta nhiều không kể xiết, cho nên đám suất thần này hẳn là nên chú trọng vào phương diện quân sự, nhưng lúc trước ngươi cũng đã nói, bình thường tại tình huống không có chiến sự, những người này trên cơ bản là đều để đó không dùng tới, bởi vì bọn họ không có quyền cầm binh, quân chính, quân lệnh đều không có quan hệ gì tới bọn họ. Điều này là không thể được, trẫm cho bọn họ bổng lộc cao như vậy, cũng không thể để bọn họ một chỗ không dùng được.
Lý Kỳ nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý, hỏi:
- Vậy không biết ý của Hoàng thượng là gì?
Triệu Giai nói:
- Tập hợp những người này lại, trở thành một ngành mới. Bọn họ chẳng những phải chịu trách nhiệm về quân diễn, còn phải phụ trách toàn bộ kế hoạch chiến lược của Đại Tống ta, đông tây nam bắc chung quanh đều có kẻ thù, trẫm thật sự không thể nghĩ ra được lý do gì để bọn họ đấy không dùng cả, trừ phi trên đời này chỉ tồn tại một quốc gia là Đại Tống ta, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng xảy ra chiến sự, chúng ta hẳn là nên phòng ngừa chu đáo, cho dù là có một ngày, chúng ta tiêu diệt nước Kim, trên đời này vẫn còn có các quốc gia khác như Byzantine, Đại Thực, tuy rằng không nhất định phải thi hành từng chiến lược được, nhưng ít nhất bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẽ không phải đánh trận khi chưa có chuẩn bị. Nói trực tiếp một chút, chính là trẫm cần mộ bộ phương án chiến lược nhằm vào mỗi quốc gia.
Không thể ngờ rằng dã tâm của y lớn như vậy, còn muốn chế định ra chiến lược toàn cầu nữa, xem ra Đại Tống dưới sự lãnh đạo của y, bước chân khuếch trương mở mang ra bên ngoài là sẽ không dừng lại, Lý Kỳ trừng mắt nói:
- Hoàng thượng đây là tính toán muốn thành lập Bộ tổng tham mưu nha.
- Bộ tổng tham mưu?
Triệu Giai sửng sốt, lập tức cười nói:
- Được. Tên này rất hay, vậy thì gọi là Bộ tổng tham mưu đi.
Có thể nghĩ đến, một khi Bộ tổng tham mưu được thành lập, không thể nghi ngờ gì là khiến cho quân quyền tiến thêm một bước phân hóa rồi, tuy rằng dựa theo quan niệm của Triệu Giai, thời điểm bình thường Bộ tổng tham mưu không có bất kỳ quyền lực gì cả, nhưng Bộ tổng tham mưu có thể chế định phương án chiến lược đấy, như vậy thì bất kể là Tam nha hay là Xu Mật Viện thì đều phải phục vụ cho Bộ tổng tham mưu, Bộ tổng tham mưu khẳng định cũng là trực tiếp thuộc quyền của Hoàng đế, như vậy thì quyền lực trong tay Hoàng đế sẽ càng lớn hơn, đương nhiên, nếu Tể tướng muốn nhúng tay vào quân quyền thì cũng càng thêm khó khăn.
Lý Kỳ thật ra rất tán thành việc thành lập Bộ tổng tham mưu, nhưng hắn phi thường lo lắng Triệu Giai sẽ thua ở chính dã tâm của mình, hắn không yên tâm nói:
- Nhưng nhiều năm chiến tranh cũng sẽ đối với quốc gia tạo thành gánh nặng không nhỏ.
Triệu Giai nói:
- Trẫm không phải đã nói rồi sao, chế định chiến lược không có nghĩa là nhất định sẽ phải thực hành, năm mươi năm trước có ai sẽ nghĩ tới Đại Tống ta sẽ động binh với Đại Lý, nếu năm mươi năm trước chúng ta bắt đầu bày ra phương án chiến lược nhằm vào Đại Lý, trải qua quá trình không ngừng nghiên cứu, chúng ta nhất định sẽ có những lý giải phi thường rõ ràng về Đại Lý, như vậy thì vào thời điểm xuất binh, sẽ có sự chuẩn bị càng thêm đầy đủ, ngươi có dám cam đoan hai mươi năm về sao, Đại Tống ta sẽ không giao chiến với và Đại Thực hoặc là Byzantine sao?
- Vi thần không dám cam đoan.
Lý Kỳ vội nói.
Triệu Giai nhìn ra được Lý Kỳ còn có chút lo lắng, vì thế lại nói:
- Ta biết rằng ngươi còn muốn nói điều gì, nhưng ngươi cũng đã từng nói, chiến trường chính là phương pháp tốt nhất để huấn luyện binh lính, đội quân vô địch không phải là chỉ nói mà thành được, mà phải đánh trận mới tạo ra được, nhất định phải thời khắc ghi nhớ thiên hạ mặc dù yên ổn, nhưng quên đi chiến đấu cũng nhất định là nguy hiểm. Sau này nếu như Đại Tống của trẫm giàu có và đông đúc khắp cả ngàn dặm, chẳng sợ bốn phía không còn có cường địch, hàng năm trẫm cũng phải dự toán ra một số quân phí khiến cho binh lính ra ngoài luyện quân, trẫm nhất quyết không thể để cho binh lính ngồi không ở nhà được.
Nói là luyện quân, kỳ thật chính là khuếch trương lãnh thổ đấy.
Vậy thì vẫn là phải đánh đấy thôi. Lý Kỳ liếc nhìn Triệu Giai, thấy cả người y đều đang rất kích động, biết là không thể ngăn cản được rồi, hơn nữa việc này đến tột cùng là đúng hay sai, hắn cũng không dễ dàng đưa ra phán đoán được, đúng là như thế, nếu như quá an nhàn, cũng không nhất thiết là một chuyện tốt, hắn nói:
- Vi thần thật sự muốn biết, nếu trên đời này không còn có địch thủ, thì Hoàng thượng sẽ quy ẩn núi rừng sao?
Triệu Giai cười ha ha nói:
- Mặc dù khẩu khí của trẫm hơi lớn, nhưng còn chưa đến nông nỗi vô tri, trẫm vẫn là rất biết tự hiểu lấy bản thân mình đấy, trẫm là rất khó còn sống để nhìn thấy ngày đó rồi, chỉ có thể hy vọng ngày này có thể thực hiện được, chính như lời ngươi nói, nếu ngươi không cố gắng, không có sự chuẩn bị, không ngồi suy nghĩ, vậy thì khẳng định sẽ không có ngày đó.
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng thượng nói đúng, là do vi thần có tầm nhìn hạn hẹp rồi.
- Lý tưởng của mỗi người đều không giống nhau, việc này cũng chưa thể nói là tầm nhìn hạn hẹp được.
Triệu Giai không để bụng cười cười, lại nói:
- Về chuyện hoàn thiện nội quy trong quân đội, trẫm nhất định phải có hành động trong năm nay, không thể để cho tiếp diễn đi xuống được, ngươi nhưng chớ có biếng nhác đấy.
Lý Kỳ nói:
- Kỳ thật vi thần vẫn luôn rất chịu khó đấy, ngoại trừ việc vào triều không quá sớm ra thôi, nhưng Hoàng thượng ngài cũng biết, tư duy vào buổi tối của vi thần ---.
- Tốt lắm, tốt lắm, trẫm biết bản thân ngươi phải kiêm nhiều chức, cũng quả thật mệt mỏi, trẫm có thể lý giải được.
- Đa tạ Hoàng thượng thông cảm.
Việc này nhất định là phải thi lễ nha.
----------oOo----------