Lý Kỳ biết nàng hiểu nhầm mình, cười nói: - Cô không làm sai gì cả. Chỉ là ta muốn cho cô làm chủ quản đầu tiên của Túy Tiên Cư. Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, mọi việc của Túy Tiên Cư, ngoại trừ phu nhân, Ngô đại thúc, và ta ra, thì cô là người có quyền lớn nhất. Sau này cô cũng không cần rửa bát đũa, chỉ cần chỉ huy những người khác làm việc là được.
Những lời này khiến Tiểu Ngọc giống như từ địa ngục, trong nháy mắt lên tới thiên đường. Trong lúc nhất thời kích động không nói ra lời, hai mắt rưng rưng nhìn Lý Kỳ, nửa ngày mới phản ứng. Gật đầu hướng Lý Kỳ nói lời cảm ơn.
- Tốt lắm.
Lý Kỳ vươn tay:
- Tiểu Ngọc, cô còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta đã nói gì không?
Tiểu Ngọc sững sờ, gật đầu: - Tiểu Ngọc vẫn nhớ.
Lý Kỳ mỉm cười: - Vậy cô nói thử xem.
Tiểu Ngọc đáp: - Huynh nói "Một thương nhân nếu cho ngươi một miếng cơm. Miếng cơm đó không phải là cho không."
Lý Kỳ gật đầu: - Chính là đạo lý đó. Ta cho cô làm chủ quản, bởi vì năng lực của cô hơn những người khác. Nếu ngày khác có người vượt qua cô, như vậy người đó sẽ thay thế cô. Cô hiểu ý ta chứ?
Tiểu Ngọc gật đầu, tự tin nói: - Lý đại ca muốn đề tỉnh muội phải tiếp tục cố gắng. Không vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn.
- Rất tốt.
Lý Kỳ tán dương nhìn nàng, sau đó nói: - Hiện tại ta có một nhiệm vụ rất quan trọng giao cho cô.
- Nhiệm vụ gì?
Khóe miệng Lý Kỳ giương lên, nói: - Chính là giúp ta bồi dưỡng sáu mươi Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc hơi sững sờ, lập tức hiểu ra: - Lý đại ca bảo muội tuyển người?
Lý Kỳ gật đầu. Sau đó nói một số điều kiện tuyển người từ trong đám dân chạy nạn. Không chỉ như thế, nàng còn phải toàn diện phục trách dạy dỗ đám dân chạy nạn kia. Nói cách khác, trong vòng hai tháng tới, nàng không cần phải tới Túy Tiên Cư làm việc. Mặt khác, Lý Kỳ lại rút ra hai tiểu nhị làm trợ thủ cho nàng. Còn có Trần A Nam cũng đi theo bảo vệ nàng.
Dặn dò xong, Lý Kỳ bảo Tiểu Ngọc quay lại tiệm, sau đó hướng Ngô Phúc Vinh hỏi: - Ngô đại thúc, hai tháng này, cửa hàng chúng ta lợi nhuận được bao nhiêu?
Ngô phúc vinh kích động đáp: - Tính cả một nghìn xâu mà Thái thái sư thưởng, thì khoảng ba nghìn xâu.
Lý Kỳ gật đầu, âm thầm tính toán, nói: - Như vậy đi, chú rút một ít tiền, coi như là tiền công đưa cho mấy người Tiểu Ngọc.
Ngô Phúc Vinh hỏi: - Đưa bao nhiêu?
Về chuyện tiền lương trả cho đám tiểu nhị, Lý Kỳ không quy định rõ ràng lắm. Bởi vì hắn muốn xem mỗi tháng Túy Tiên Cư có thể lợi nhuận được bao nhiêu. HIện tại đã có con số đại khái, tiền lương bao nhiêu cũng có thể xác định được rồi. Hắn hơi trầm ngâm: - Cháu tính phát cho mỗi người năm xâu tiền. Tiểu Ngọc thì tám xâu.
- Nhiều như vậy? Ngô Phúc Vinh kinh ngạc.
Lý Kỳ cười nói: - Nhiều chút cũng không sao. Chú ngẫm lại mà xem, bọn họ nhận được tiền lương cao như vậy, còn không liều mạng làm cho chúng ta. Như vậy tính toán, chúng ta vẫn buôn bán lời. Hơn nữa nhóm người này sẽ trở thành lực lượng chính của Túy Tiên Cư chúng ta trong tương lai.
Ngô Phúc Vinh nghe xong, thấy Lý Kỳ nói có lý, gật đầu: - Ừ, lão hủ đã hiểu.
Lý Kỳ bỗng nhướn mày nói: - Vẫn chưa được. Những người này từ nhỏ đã nghèo. Cho dù cho bọn họ tiền, bọn họ cũng không nhất định cam lòng tiêu pha.
Nói tới đây, Lý Kỳ híp mắt: - Yến tiệc gạch cua đã qua, sinh ý của Túy Tiên Cư cũng tăng lên một bậc. Mà Tiểu Ngọc lại bận chuyện khác. Những tiểu nhị khác nhất định sẽ càng thêm bận rộn. Cháu thấy không bằng như vậy đi. Ngày mai chúng ta ngừng kinh doanh một ngày. Mọi người cùng nhau đi ra ngoài thành buông lỏng một chút.
- Ngừng kinh doanh một ngày?
Ngô Phúc Vinh lắc đầu - Hiện tại sinh ý của chúng ta đang tốt như vậy. Ngừng kinh doanh một ngày sẽ tổn thất rất nhiều bạc.
- Điều này chú có thể yên tâm. Việc buôn bán đang thuận lợi, nghỉ một hai ngày thì nó vẫn thuận lợi. Nếu khiến người ta làm việc đến mệt muốn chết. Cho dù có đưa thêm tiền, thì họ cũng hữu tâm vô lực.
Lý Kỳ cười cười. Lại nói: - Như vậy đi, chúng ta thuận tiện tổ chức hoạt động thường niên luôn. Đợi tí nữa chú sai người đưa thiếp mời cho những khách hàng quen. Mời bọn họ ngày mai đi ra ngoài thành nướng thịt, hoàn toàn miễn phí.
- Nướng thịt?
"Chết cha, quên mất thời này còn chưa có khái niệm nướng thịt."
Không có biện pháp, Lý Kỳ đành phải giải thích qua về hoạt động nướng thịt ngoài trời.
Ngô Phúc Vinh nghe xong, dù trong lòng có chút không muốn. Nhưng Lý Kỳ đã nói vậy, ông ta cũng không nên nói gì thêm. Gật gật đầu, liền đi ra ngoài thông báo cho mọi người.
Khi những tiểu nhị kia nghe thấy ngài mai có thể được nghỉ. Nhất thời vui mừng nhướn mày. Điều này còn vui mừng hơn cả việc ban thưởng gì đó.
Khi Ngô Phúc Vinh nhìn thấy nụ cười trên mặt bọn họ, bỗng hiểu ra dụng ý của Lý Kỳ. Trong lòng âm thầm khâm phục.
Buổi tối, trong hậu hoa viên của phủ thái sư.
Thái thái sư vừa mới ăn cơm tối xong, cùng Lý Kỳ đi dạo trong hậu viện.
Đương nhiên, đây cũng là yêu cầu của Lý Kỳ
- Lý Kỳ, món Hoạt Thủy Ngư ngươi làm ăn thật là ngon. Lão phu rất yêu mến. Thái Kinh gật đầu, có chút vẫn chưa thỏa mãn nói.
Lý Kỳ khẽ cười: - Cảm ơn Thái sư đã khích lệ.
- Ngươi đáng được khen ngơi như vậy.
Thái Kinh cười ha hả: - Đúng rồi, bình thường ngươi làm những món mặn, chỉ có ít thịt. Nhưng vì sao hôm nay con cá lại to như vậy?
Lý Kỳ mỉm cười đáp: - Bởi vì thịt cá có màu trắng, hàm lượng cholesterol ít, ăn nhiều một chút cũng không sao.
- Thì ra là thế.
Thái Kinh gật đầu, cười nói: - Sau này ngươi nên tới đây nhiều hơn để ăn cơm với lão phu. Cũng thuận tiện giảng cho lão phu về kiến thức dưỡng sinh. HIện tại lúc ăn cơm không có ngươi ở bên cạnh, lão phu cảm thấy có chút không thích ứng.
THực ra ông ta rất coi trọng Lý Kỳ. Nói cách khác, những lời này chả khác gì ra lệnh cho Lý Kỳ. Mà Lý Kỳ chỉ có thể chấp nhận.
"Mẹ ngươi! Ngươi không phải là mỹ nữ, ngài nào cũng đứng bên cạnh một lão già như ngươi, ngươi tốt xấu phải thông cảm cho ta chứ."
Lý Kỳ thầm mắng, nhưng bên ngoài lại cười nói: - Vâng, thảo dân nhất định sẽ cố gắng làm những món ngon bổ dưỡng cho Thái sư.
Nói tới đây, Lý Kỳ chợt nhớ tới ngày mai còn phải ra ngoài thành nướng thịt, vội nói: - Thái sư, ngày mai tiểu điếm có một hoạt động thường niên. Đó là tất cả mọi người đi ra ngoài thành nướng thịt. Chỉ sợ sẽ không kịp tới nấu ăn cho ngài. Tuy nhiên ngài yên tâm, thức ăn cho ngày mai, thảo dân đã phân phó cho mấy đầu bếp quý phủ rồi.
Thái Kinh sững sờ hỏi:
- Nướng thịt?
"Mịa, cùng một sai lầm, lão tử lại phạm vào hai lần."
Trong lòng Lý Kỳ rất bất đắc dĩ. Đãnh phải nói chuyện ngày mai đi ra ngoài thành nướng thịt cho Thái Kinh nghe.
- Thì ra là thế.
Thái Kinh gật đầu, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: - Vừa vặn lão phu đã rất nhiều ngày rồi không xuất môn. Không bằng ngươi thêm ta vào danh sách.
- A?
Lý Kỳ trợn mắt, cả người đều ngây dại. Hắn vạn lần không ngờ Thái Kinh lại muốn đi cùng.