Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1692.2

Lý Kỳ đột nhiên thở dài, nói: - Đại Đệ, ta nguyên bản thấy các ngươi đều rất có thiên phú đấy, nếu như được tỉ mỉ bồi dưỡng, tương lai nhất định có thể vào triều làm quan, ta lại nghĩ đến muốn bỏ tiền cho các ngươi đọc sách ---.

- Đọc --- đọc sách?

Đặng Trung cùng vài đứa nhóc đều trợn to hai mắt nhìn Lý Kỳ.

Đặng Đại Đệ hỏi: - Đại ca, ngươi nói thật sao? Ngươi có thể để cho chúng ta đi học sao?

Tần phu nhân nghe vậy cũng sững sờ, chủ ý này cũng không tệ lắm nha, kỳ thật nàng rất ít đi ra ngoài, càng ít khi giao tiếp với người xa lạ, hôm nay trùng hợp gặp được mấy đứa trẻ này, cùng những đứa nhóc này ở cùng một chỗ, thật ra cũng cảm thấy vô ưu vô lự, thoải mái hơn khi ở cùng phụ thân của nàng.

- Đây cũng không phải vấn đề lớn gì, nhưng ----.

Lý Kỳ xoay chuyển lời nói, trong giọng nói mang theo ý tứ khó xử.

Đặng Trung vội hỏi: - Nhưng gì nữa ạ?

Lý Kỳ liếc nhìn Tần phu nhân, nói: - Nhưng vị đại tỷ tỷ này nói các ngươi khá là không hiểu chuyện đấy, chắc là nàng không tán thành đâu, ôi, đáng tiếc trong nhà này ta không phải người làm chủ nha.

Tần phu nhân nghe thấy thế thì căm tức nhìn Lý Kỳ, tên nhãi này thật sự là quá ghê tởm, nhà ngươi không phải do ngươi làm chủ, chẳng là là do ta sao, rõ ràng chính là muốn chiếm tiện nghi của ta a.

Đặng Đại Đệ tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng là vô cùng khát vọng có thể đi đọc sách, nó cầu xin nhìn Tần phu nhân, nói: - Đại tỷ tỷ, ta --- ta đáp ứng ngươi, ta không bao giờ quấy rối nữa, không bao giờ ---- lấy cung bắn người khác nữa.

Những đứa bé còn lại cũng đều gật đầu.

Tần phu nhân thật sự là có khổ nói không hết, chuyện này rõ ràng là Lý Kỳ cố ý đào bẫy, khiến cho nàng chui vào, nàng nói: - Đại Đệ, tỷ tỷ không phải có ý tứ này, tỷ tỷ --- đều tại tên nhãi ngươi cả. Nói xong, nàng đều không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể chỉ thẳng vào người Lý Kỳ thôi.

Lý Kỳ cười ha ha, hỏi: - Vậy cô là có ý gì sao?

Những đứa nhóc ở đây đều chờ đợi nhìn Tần phu nhân.

Tần phu nhân nhìn những đôi mắt đen láy tràn đầy kỳ vọng này, nàng cười gượng nói: - Ta đương nhiên tán thành cho các ngươi đi học rồi, bằng không thì ta cũng sẽ không dạy cho các ngươi biết chữ đâu.

Quả nhiên, nàng vừa nói ra, Lý Kỳ đã đột nhiên nắm chặt lấy một bàn tay thon mềm của Tần phu nhân, nói với vẻ mặt cảm động: - Nương tử, không ngờ rằng vợ chồng chúng ta đã sớm tâm đầu ý hợp hiểu ý nhau, việc này cũng có thể nghĩ đến cùng một chỗ, thật sự là quá thần kỳ.

Lời này quá buồn nôn rồi, còn có lời nào càng ghê tởm hơn nữa sao.

Chiếm tiện nghi kiểu này đích thực là khiến cho cả người lẫn thần đều phẫn nộ, ngay cả Mã Kiều đều không nhìn nổi nữa, nhưng y cũng không xen vào, chỉ cần Lý sư phó không sờ tay Mỹ Mỹ là được, y quyết đoán đi uống rượu.

Tần phu nhân khiếp sợ nhìn Lý Kỳ, nàng vốn cho rằng Lý Kỳ chỉ là chiếm lợi ngoài miệng thôi. Nào biết được Lý Kỳ thế nhưng tại dưới ban ngày ban mặt cầm tay nàng, đang muốn nổi giận, chợt nghe Đặng Đại Đệ vỗ bàn tay nhỏ nói: - Đại ca, tỷ tỷ đáp ứng rồi, chúng ta có thể đi học rồi đúng không?

Nhất định là có thể a! Lý Kỳ cười ha ha nói: - Không thành vấn đề, ngày mai ngươi bảo cha mẹ mình dẫn đi báo danh ở Học viện Thái sư là được.

- Học viện Thái sư?

Đặng Trung hỏi: - Chính là học viện do Thái sư mở ra sao?

Lý Kỳ gật đầu: - Đúng vậy. Không tốt sao?

Đặng Trung trừng mắt nhìn, nói: - Đại ca, chúng ta thật sự có thể đến Học viện Thái sư đọc sách sao?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy, cho dù các ngươi không tin ta, nhưng cũng phải tin đại tỷ tỷ của các ngươi chứ. Đúng không, nương tử.

Tần phu nhân liếc xéo hung hăng cảnh cáo Lý Kỳ một cái, sau đó mới gật đầu nói: - Đúng thế, hắn đã nói vậy, thì nhất định có thể được.

- Thật sự là quá tốt.

Vài đứa nhóc trực tiếp nhảy lên, hoa chân múa tay vui sướng nhảy dựng lên.

Tần phu nhân nhân cơ hội gắng sức kéo tay ra, nhưng Lý Kỳ chết sống không buông, nàng nhíu hai hàng lông mày, trầm giọng nói: - Ngươi còn không mau buông ra.

Lý Kỳ nói: - Diễn trò thì phải diễn hết vở. Cô không thể phá hỏng khát khao đối với sự vật tốt đẹp của bọn nhỏ được a!

- Sự vật tốt đẹp gì hả?

- Trai tài gái sắc a!

Tần phu nhân phun một tiếng, nói: - Ngươi nhanh buông ra ngay.

- Buông thì buông, nếu không phải vì bọn nhỏ, ai mà thèm chứ.

Lý Kỳ làu nhàu không muốn buông tay ra.

Tần phu nhân nghe vậy thật sự là tức giận không có chỗ trút. Nàng nói: - Thật sự là tiểu nhân hèn hạ, không ngờ lại dùng trẻ con làm lá chắn.

Lý Kỳ ủy khuất nói: - Điều này cũng không phải do cô bức thành ư, quân tử như Trịnh Dật đều không tán được cô, nghĩ vậy chắc cô không thích quân tử. Cho nên ta mới tự hủy đi nhân phẩm của mình, làm tiểu nhân để tán cô, cô không thông cảm cho nỗi khổ tâm của ta thì thôi, đây lại còn trách ta nữa, ô ô ô, thật sự là rất ức hiếp người.

Đến tột cùng là ai ức hiếp ai đây. Tần phu nhân nổi trận lôi đình, đối mặt với kẻ ti tiện đến mức ngấm vào trong xương như Lý Kỳ, thật sự là không thể nhịn được nữa, nàng nói: - Tên đầu bếp nhà ngươi thật sự là khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi.

Khi đang nói, nàng đã giơ tay đánh về phía Lý Kỳ.

- Đại tỷ tỷ, các ngươi đang làm gì đó?

Đang vung tay đến một nửa, chợt nghe thấy câu hỏi của Đặng Đại Đệ.

Tần phu nhân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy đứa nhóc đều đang tò mò nhìn hai người, nàng không kiềm nổi cảm thấy xấu hổ không thôi.

Lý Kỳ đưa tay cầm chặt lấy tay Tần phu nhân, cười dài nói: - Các ngươi không hiểu đâu, giữa vợ chồng với nhau, đánh là thân, mắng là yêu, sau khi lớn lên thì các ngươi sẽ rõ.

Đặng Đại Đệ dường như thoáng có chút suy nghĩ rồi gật đầu, nói: - Khó trách cha ta thường xuyên đánh mẹ ta.

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi: - Cha ngươi thường xuyên đánh mẹ ngươi sao?

Đặng Đại Đệ nói: - Đúng vậy a, hơn nữa toàn đánh vào buổi tối, khiến cho ta cũng không được ngủ yên nữa.

Lý Kỳ phốc một tiếng, bật cười.

Sắc mặt Tần phu nhân lập tức cứng đờ, đỏ từ cổ đến mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ rực.

Lý Kỳ sao còn nhịn được nữa, cười ha ha nói: - Đại Đệ, ngươi nói quá đúng, ta thật sự là rất thưởng thức ngươi rồi, không tệ, đây chính là đánh là thân, mắng là yêu, cho nên ngay tại lúc ấy ngươi ngàn vạn lần đừng có đi quấy rầy cha mẹ ngươi nha.

Đặng Đại Đệ câu hiểu câu không gật đầu, nhưng tiểu tử Đặng Trung trái lại dường như lớn tương đối sớm, trốn ở một bên vụng trộm cười xấu xa.

Đặng Đại Đệ đột nhiên hỏi: - Vậy thì đại ca cùng với đại tỷ tỷ cũng thường xuyên đánh nhau sao?

- A?

Vấn đề này rất mãnh liệt. Lý sư phó đều có chút xấu hổ nếu trả lời.

Tần phu nhân gấp đến độ mặt đỏ rần, nói: - Đại Đệ, nếu như còn hỏi như thế, thì sẽ không cho ngươi đi học nữa.

Đặng Đại Đệ sợ tới mức lập tức che miệng lại.

Lý Kỳ vội nói: - Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ, ta nói nương tử này, nàng cũng thật là, tức giận gì với một đứa bé chứ, Đại Đệ chớ sợ, cho dù ngươi không muốn đọc sách, đại ca ta cũng phải dùng kiệu lớn tám người khiêng mời ngươi đi học, ngươi nha rất có tiền đồ, ta xem trọng ngươi. Ha ha ---! Nói xong hắn lại bật cười ha ha.

Đặng Đại Đệ nghe vậy vô cùng hưng phấn, nói: - Đại ca, ngươi thật sự là một người quá tốt nha.

Lý Kỳ nói có qua có lại cho toại lòng nhau: - Ngươi cũng thế, ngươi cũng thế.

Đặng Trung đột nhiên nói: - Đúng rồi, chúng ta hẳn là nhanh chóng về nói cho cha mẹ, nếu cha mẹ biết được chúng ta có thể đi học, nhất định sẽ vô cùng vui sướng đấy.

- Ừ ừ.

- Đại ca, ngươi chờ một lát, chúng ta đi một chút sẽ trở lại ngay.

Vài đứa nhóc nói xong đã lập tức vội vàng chạy hướng về phía trong ruộng.

Đợi Lý Kỳ kịp phản ứng, mấy tiểu tử kia đã chạy đi thật xa rồi, hắn cười khổ lắc đầu nói: - Mấy tên tiểu tử này.

Chợt nghe đến một tiếng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền tới: - Ngươi còn không buông ra ư.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tần phu nhân dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, lúc này mới ý thức được chính mình vẫn còn cầm tay Tần phu nhân, hắn thầm nghĩ, tay này thật sự là vừa mềm vừa mịn nha, ngoài miệng lại hơi sợ hãi: - Ta mà buông, thì cô sẽ đánh ta mất.

- Ngươi nhanh chóng buông ra.

- Cô trước phải nói cô sẽ không đánh ta trước đã.

- Ta sẽ không, ngươi mau buông ra đi.

- Thật sự?

- Ngươi có buông ra hay không?

- Không --- ta ---- ta, nương tử ---- à không, Tam Nương, cô ngàn vạn lần đừng kích động, sẽ xảy ra tai nạn chết người đấy. Mã Kiều, mau mau che trước người ta. Mã Kiều, Mã Kiều, mẹ kiếp, thằng nhãi ngươi từ lúc nào thì đã ngồi bên kia rồi.

Lý Kỳ nhìn thấy khúc gỗ lớn trong tay Tần phu nhân, khẩn trương rút tay lại, mồ hôi chảy đầm đìa, đáng chết là chẳng biết từ lúc nào Mã Kiều đã ngồi vào trên đống cỏ phía trước ruộng rồi, lần này thì sơ suất rồi.

Tần phu nhân đã không thể nhịn được nữa rồi, lần này thù cũ thù mới tính chung vào, tay bắt đầu run lên rồi, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngươi tên dâm tặc vô sỉ, nhiều lần khinh bạc ta, ta --- ta ---.

Muốn làm thế nào đây. Lý Kỳ dùng giọng nói mang theo sự thương lượng nói: - Rõ ràng là lấy thân báo đáp, như vậy không thể coi là khinh bạc cô được, ha ha, cô nói biện pháp này có phải là vẹn toàn cả đôi bên hay không a.

Phanh!

Lý Kỳ vừa dứt lời, cây củi gỗ cũng đã nặng nề đánh vào bên cạnh hắn, lần này may mắn hắn trốn rất nhanh nha, hắn kinh ngạc nói: - Mẹ kiếp! Cô đánh thật a!

- Ta đồng quy vu tận với ngươi.

- Đây không phải là tự tử trong truyền thuyết đây chứ, quan hệ của chúng ta còn chưa tốt tới một bước này đi, uy uy uy, cô còn đánh, mẹ kiếp, ai ôi!!! Đừng đánh, đừng đánh. Lý Kỳ thấy Tần phu nhân nâng cây gậy gỗ lên, lập tức bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: - Cứu mạng a! Cứu mạng a! Mưu sát chồng rồi.

Mã Kiều ngồi trên đống cỏ, lạnh mắt nhìn thoáng qua, thở dài, lại uống thêm một ngụm rượu.

Lúc này, người đánh xe kia đột nhiên bu lại nói: - Thần kỳ, thần kỳ. Hôm nay sức khỏe của phu nhân hình như không giống như trước kia a.

Mã Kiều thản nhiên nói: - Phu nhân vẫn là phu nhân thôi, nếu đổi lại cho ngươi ở cùng một chỗ với Xu Mật Sứ, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ cầm lấy cây gậy gỗ này đấy, phu nhân xem như là kiềm chế tốt rồi, còn có thể nhẫn nhịn đến tận hôm nay, nếu đổi lại là ta, ta đã sớm đánh rồi.
Bình Luận (0)
Comment