Từ khi Triệu Giai lên ngôi tới nay, gần như là mọi việc đều thuận lợi, hết thảy đều tiến hành như những gì y đã dự tính, điều này cũng bồi dưỡng cho y sự tự tin, khi đối mặt với bất cứ chuyện gì y đều bình tĩnh, nhưng mà như y bây giờ, cũng không kìm nổi vẻ mặt lo âu, thậm chí lúc nói chuyện trong giọng điệu còn chứa một ít không toại nguyện.
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì a!
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Triệu Giai.
Triệu Giai từ trên bàn cầm lấy ba bản tấu, đưa tới, nói:
- Ba tin cấp tốc tám trăm dặm này được đưa vào cung trước khi lâm triều một khắc đấy, theo thứ tự đến từ Lai Châu, phủ Thành Đô, phủ Yến Sơn.
Lý Kỳ ngẩn người, theo bản năng nhận lấy
Triệu Giai không đợi Lý Kỳ mở ra xem, liền đầy mặt sầu lo nói: - Cũng không phải tin tức tốt, Pháp hoàng Bạch Hà của Nhật Bản đã chết bệnh ở cuối mùa xuân năm nay rồi, triều chính Nhật Bản đã xảy ra biến động lớn, rơi vào trong một mảnh hỗn loạn.
Pháp hoàng Bạch Hà tại vị mấy chục năm nay, mở ra chế độ nhị viện ở Nhật Bản, bồi dưỡng thế lực võ sĩ đối kháng với thế lực quý tộc cũ, mâu thuẫn của hai bên càng ngày càng nghiêm trọng, mà ông ta vừa chết, mâu thuẫn này chắc chắn sẽ bạo phát ra, đến tột cùng là thế lực võ sĩ đoạt quyền hay là quý tộc cũ một lần nữa cầm quyền, đây hết thảy đều chưa biết được, thế lực võ sĩ và thế lực quý tộc nhất định sẽ xuất hiện sự đối kháng phi thường kịch liệt.
Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Lý Kỳ, cũng là chuyện hắn mong muốn nhìn thấy đấy, nhưng điều kiện tiên quyết chính là không có lời nói phía dưới của Triệu Giai, lại nghe Triệu Giai nói tiếp: - Mười ba bộ lạc ở Thổ Phiên kết thành liên minh, muốn đuổi quân Tống ta ra khỏi lãnh thổ của Thổ Phiên. Cuối cùng chính là ---.
Nói tới đây, Triệu Giai khẽ hít thở thật sâu, nói: - Nước Kim dường như chuẩn bị xuôi nam một lần nữa.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hãi hô lên, tấu chương cầm trong tay rơi xuống trên mặt đất, hai tin tức phía trước tuy rằng khó giải quyết, nhưng còn chưa phải là phiền toái lớn, nhưng câu nói sau cùng của Triệu Giai lập tức khiến tính chất của hai chuyện trước cũng thay đổi, đây không thể nghi ngờ gì là đang báo nguy ở cả ba tuyến, nếu thật sự là như vậy, thì vương triều Đại Tống có khả năng nguy ngập sớm tối.
- Tại sao có thể như vậy. Lý Kỳ không thể tin nổi nói: - Các bộ lạc ở Thổ Phiên tạo sao phải kết thành liên minh để đối phó với chúng ta. Chẳng lẽ là do Ngô Giới gây ra, tên đáng chết này, thần muốn làm thịt y.
Hắn thật sự là nôn nóng.
Tần Cối vội vàng nói: - Xu Mật Sứ xin bớt giận, việc này không có liên quan gì tới Ngô Giới hết, sau khi Ngô Giới lĩnh binh tiến vào địa giới của Thổ Phiên, tuy rằng trước sau cũng thu phục một ít bộ lạc nhỏ ở biên cảnh Đại Lý, nhưng cũng không có sử dụng vũ lực gì cả, mà là đem sự chú ý đặt ở việc củng cố phòng thủ ở địa khu Hoàng Hà, nhưng những năm gần đây quốc gia của ta có nhiều giao dịch buôn bán với quốc gia Tây Vực, có một số lượng hàng hóa lớn đi qua địa khu Hoàng Hà, điều này cũng đưa tới sự ghen tị của các bộ lạc ở Thổ Phiên, bọn họ mưu toan muốn chiếm lĩnh một số tuyến đường trọng yếu ở địa khu Hoàng Hà, đặc biệt là khu vực Thanh Đường, vì thế đã từng có rất nhiều lần giao thiệp với Đại Tống ta, không chỉ như thế, bọn họ còn âm thầm ra lệnh cho thủ hạ cướp bóc những thương thân qua lại địa khu Hoàng Hà, ý đồ đục nước béo cò.
- Chẳng qua là khi đó nước ta một lòng đối kháng với nước Kim, vì vậy đã nhiều lần nhượng bộ. Mà tại đầu năm nay, bởi vì vừa qua khỏi cửa ải cuối năm, vì thế Ngô Giới ra lệnh cho Trương Hiến tiến đến bảo vệ thương đội, nhưng ở trên đường gặp phải cường đạo của Thổ Phiên, hai bên giao chiến với nhau, Trương Hiến tiêu diệt sạch sẽ nhân mã của đối phương, nhưng trong đó có một người chính là con trai của thủ lĩnh một bộ tộc ở Thổ Phiên, bộ tộc này bắt đầu thổi phồng việc Đại Tống ta muốn dùng binh với bọn họ, rất nhanh bọn họ đã liên hợp lại với ý đồ đuổi Trấn tây quân ra khỏi Thổ Phiên.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Gì mà đuổi Trấn tây quân ra khỏi Thổ Phiên, điều này thật sự là quá nực cười, bọn chúng rõ ràng chính là mơ ước địa khu Hoàng Hà, muốn đoạt lại Hoàng Hà, sau đó lại vơ vét tài sản chi phí qua đường của Đại Tống ta thôi.
Tần Cối gật đầu nói: - Đúng là như thế, bởi vì tuyến đường quan trọng ở phía tây đã bị quân Kim chiếm lĩnh, hơn nữa bởi vì Tây Hạ không yên ổn, tạm thời đang ở trong thời kỳ rung chuyển, vì vậy thương nhân Tây Vực đều lựa chọn đi đường vòng qua địa khu Hoàng Hà thuộc sự quản chế của Đại Tống, nếu như để bọn chúng nắm giữ được Hoàng Hà, vậy thì tương đương với việc chặn lại mối liên hệ giữa chúng ta và phía tây.
Đây là điển hình chính là việc lợi ích thúc đẩy chiến tranh.
Thổ Phiên không giàu có, hơn nữa còn khá nghèo, nhưng hàng xóm Đại Tống lại giàu nứt khố đổ vách, bọn họ tận mắt thấy được số lượng lớn của cải từ Tây Vực chảy vào Đại Tống, hơn nữa còn ngay dưới mí mắt bọn họ, cũng là qua cổng mà không vào, điều này làm cho các bộ lạc ở Thổ Phiên cực kỳ hâm mộ ghen tị, mà địa khu Hoàng Hà vốn là thuộc về Thổ Phiên đấy, chỉ là ở thời kỳ Tống Huy Tông, hai lần xuất binh, thừa dịp loạn lạc quy nạp địa khu Hoàng Hà vào trong bản đồ của Đại Tống, nhưng tài phú ẩn chứa ở con đường này, là vô cùng to lớn đấy, thậm chí có thể nói là không thể đo lường được.
Hiện giờ triều Tống hoàn toàn mở cửa buôn bán, ở địa khu Hoàng Hà không bị bất kỳ chính sách gì kéo lại, đã trở nên vô cùng giàu có, còn giàu có hơn so với đa số những châu huyện ở Đại Tống, bởi vì trước mặt đây chính là con đường duy nhất có thể đi qua Tây Vực, những thương nhân đi qua đây một chuyến, đều phải để lại hoặc nhiều hoặc ít của cải ở địa khu Hoàng Hà, chỉ trong vài năm, kinh tế ở địa khu Hoàng Hà bắt đầu phát triển, vùng này là một miếng thịt béo nha, không đỏ mắt thì chính là người mù.
Đúng là một miếng thịt béo mới thúc đẩy các bộ lạc ở Thổ Phiên liên hợp lại đối kháng Đại Tống, nguyên bản bọn họ chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, nhưng do sự xuất hiện của Trấn tây quân, hơn nữa Đại Lý và Nam Ngô lần lượt diệt vong khiến cho bọn họ cảm giác vô cùng khẩn trương, điều này càng khiến cho bọn họ thêm đoàn kết nhất trí để chống cự lại kẻ địch mạnh.
Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy đối phương có bao nhiêu nhân mã?
Tần Cối cau mày nói: - Theo như trong thư Ngô Giới gửi về, ước chừng có mười tám vạn, mà binh mã của chúng ta ở địa khu Hoàng Hà cộng thêm cả Trấn tây quân thì tính đi tính lại cũng chỉ có sáu vạn quân.
- Kém nhau hơn mười vạn a!
Lý Kỳ gõ cái trán, binh lực chênh lệch nhiều như thế, khiến hắn cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Triệu Giai nói: - Kỳ thật điều này cũng không phải mấu chốt, nếu như không có nước Kim, trẫm lập tức có thể triệu tập Tây Quân đến trợ giúp cho Ngô Giới, chỉ là một đám ô hợp mà thôi, trẫm còn chưa đặt vào mắt, nhưng vấn đề ở chỗ, nước Kim không ngờ lại muốn vứt bỏ minh ước, tiến công Đại Tống ta, thật sự là nực cười.