Bắc Tống Phong Lưu

Chương 17

Thái Lão Tam nắm chặt hai tay, thầm nghĩ đi lên tát nó một cái. Nhưng chứng kiến xung quanh còn đứng rất nhiều người. Hơn nữa đều là các thư sinh tài tử, liền buông lỏng tay, cố nén tức giận tỏng lòng, cười lạnh nói:

- Tốt, ngươi nghe rõ đây, câu đối của ta là ‘Nhất xuyên phong nguyệt lưu hàm ẩn’.

Trần A Nam nghe xong, nhắm mắt lại, đầu lắc lư, nhỏ giọng đọc lại một lần. Làm ra vẻ trầm tư, có vài phần hủ toan của tú tài. Lý Kỳ ở một bên thấy như vậy, chỉ muốn bật cười. Không thể tưởng được tiểu gia hỏa này, đúng là có năng khiếu diễn trò.

- Có rồi!

Trần A Nam bỗng mở mắt, sau đó hướng Thái Lão Tam đáp:

- Ngươi cũng nghe rõ ràng, vế dưới của ta là ‘Vạn lí sơn hà tẫn hạo ca’.

Vế đối vừa ra, lập tức khiến đám đông xôn xao.

Những thư sinh tài tử kia, người người trừng mắt to, một bộ không thể tưởng tượng nổi.

- Khoan…Khoan, vế dưới của ngươi…Ngươi là gì?

Trần A Nam đáp giống như một chùy đập mạnh vào đầu của Thái Lão Tam. Y không ngừng run rẩy, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng. Hiện tại y hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

Trần A Nam nhắc lại một lần, sau đó hỏi:

- Như thế nào? Vế đối của ta đúng không?

Đâu chỉ là đúng, quả thực đối con mẹ nó chuẩn.

Lần này Thái Lão Tam không thể nói gì hơn, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống sợi râu dê. Sững sờ nửa ngày, mới nói:

- Đúng, coi như ngươi may mắn đối được. Tuy nhiên ta còn một câu đối, không biết ngươi có thể đối được không.

Trước khi đối liên thứ nhất, trong lòng Trần A Nam còn rất bất an. Từ nhỏ cậu ta chưa từng đọc qua sách. Làm sao biết những câu Lý Kỳ dặn có đúng hay không. Hiện tại nghe thấy Thái Lão Tam nói là đối đúng, liền vui mừng nhướn mày, một bộ tin tưởng mười phần. Ôm hai tay, hất đầu lên:

- Nói đi.

Lần này Thái Lão Tam không dám coi thường cậu ta nữa, liền liếm liếm đôi môi khô, cẩn thận hỏi:

- Ngươi nghe cho kỹ, vế trên của ta là ‘Chước lai trúc diệp ngưng hoài lục’.

Thái Lão Tam vừa dứt lời, Trần A Nam đã nói nối luôn:

- Vế này đơn giản. Ta đối là ‘Ẩm bãi đào hoa thượng kiểm hồng’.

Lý Kỳ thấy mặt mũi cậu ta đầy vẻ hưng phấn, chỉ cười lắc đầu. Dù sao vẫn chỉ là một đứa bé! Cần gì phải đối nhanh như vậy. Cho dù là Tào Thực bảy bước thành thơ, chỉ sợ cũng không bằng.

Mọi người vừa nghe, chợt kinh ngạc không thôi. Những người này sở dĩ đứng đây, nguyên nhân phần lớn là vì vị Bạch nương tử kia. Hôm nay câu đối của Bạch nương tử lại bị một tên ăn mày đối được đơn giản như vậy.

Cho dù bọn cũng biết tất cả đều là do Lý Kỳ âm thầm thao túng. Nhưng điều này vẫn làm cho bọn họ không thể tiếp nhận. Trong lúc nhất thời tất cả đều sững sờ.

Đám đông vốn huyên náo, thoáng cái trở nên yên tĩnh.

Thái Lão Tam đầu óc choáng váng, cả ngươi như bị điểm huyệt, lung lay sắp đổ. May mà mấy tên tay chân ở bên lanh mắt đỡ y, mới không khiến cho y ngã nhào xuống đất.

- Thái quản gia, còn không mau tiếp đón khách quý vào Phỉ Thúy Hiên.

Lúc này, Lý Kỳ vịn vị đại nương đi tới, cười ha hả nói. “Hừ, muốn giả chết? Không dễ dàng như vậy đâu”.

Đối mặt với Lý Kỳ có ý đồ gây sự, Thái Lão Tam đúng là đâm lao phải theo lao. Nếu mời hai kẻ ăn mày này vào, chẳng phải khiến cho người chết cười sao. Nhưng mà, nếu như không mời vào, lại bị người ta mắng chết. Dù sao cũng đều là chết.

Nếu có thể, hiện tại y chỉ hận không thể lập tức sai người đập cho Lý Kỳ một trận. Sau đó ném xuống sông Biện Hà cho cá ăn. Nhưng y không dám làm như thế, cũng không thể làm như thế. Ít nhất hiện tại không thể. Dù sao nơi này vẫn còn có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi y.

Đúng lúc này, bỗng một người đi ra từ trong quán ăn. Người nọ nói nhỏ vào tai Thái Lão Tam vài câu. Thái Lão Tam vừa nghe vừa gật đầu, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Người nọ nói xong, cũng không ngừng lại, lại chạy vào trong.

Đợi cho người nọ đi rồi, Thái Lão Tam hướng tên thủ hạ cầm khay bạc, phân phó:

- Còn không giao phần thưởng cho vị tiểu ca kia.

Tên tay chân khẽ giật mình, lập tức phản ứng, cung kính đưa khay bạc tới trước mặt Trần A Nam.

Trần A Nam hừ một tiếc, nhận lấy bạc, lập tức đưa cho Lý Kỳ, nói:

- Đại ca, số bạc này quá nặng, làm phiền huynh giữ hộ đệ.

Tiểu gia hỏa đúng là biết cách nói. Lý Kỳ cười hắc hắc, xoa xoa đôi bàn tay, nhận bạc, vỗ ngực cam đoan:

- Đương nhiên, đệ cứ yên tâm đi. Đại ca nhất định sẽ bảo quản tốt.

Khinh bỉ!

Mạnh mẽ khinh bỉ!

Những vị được gọi là tài tử kia, nghe thấy Lý Kỳ và Trần A Nam trao đổi. Chợt cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục nghiêm trọng. Đều quăng ánh mắt khinh bỉ về phía Lý Kỳ.

Thực ra vừa rồi Lý Kỳ đã thương lượng tốt với Trần A Nam. Cơm ngươi ăn, bạc ta lấy. Hiện tại hắn đang cần tiền vốn. Cho nên hắn tự nhiên sẽ không hảo tâm tặng không số bạc không dễ có này. Tuy nhiên hiện tại hắn lại có chút hảo cảm với Trần A Nam. Vốn định chia cho cậu ta một ít.

Nhưng lại e ngại một số kẻ xấu sẽ gây bất lợi cho hai mẹ con. Liền nhỏ giọng, nói vào tai Trần A Nam:

- Hai người ở tạm đây mấy ngày. Đởi đến hưởng thụ xong, thì đi tới Túy

Tiên Cư phía đối diện tìm ta. Ta tên là Lý Kỳ. Nhớ kỹ, chuyện này ngàn vạn lần không thể nói cho người khác.

Dù Trần A Nam không hiểu vì sao Lý Kỳ lại dặn như vậy. Nhưng cậu ta biết Lý Kỳ tuyệt dối sẽ không hại mình, gật đầu đáp:

- Lý đại ca, đệ biết rồi.

- Hai vị khách quý, mời vào bên trong.

Thái Lão Tam chỉ tay về hướng cửa chính, cố nở nụ cười.

- Đại quan nhân, thực sự cảm ơn ngài. Lão thân thật không biết lấy gì báo đáp.

Vị đại nương cảm thấy như từ địa ngục tới thiên đương, nước mắt lưng tròng nhìn Lý Kỳ, suýt nữa khóc thành tiếng.

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Thím đừng cảm ơn cháu. Muốn cảm ơn thì cảm ơn Thái quản gia ấy.

Nói xong nhìn sang Thái Lão Tam.

Sắc mặt của Thái Lão Tam biến thành gan heo, nhưng lại không nói được gì, cực kỳ biệt khuất!

Lý Kỳ mỉm cười, không để ý tới y, giao đại nương cho Trần A Nam, sau đó vỗ lưng của cậu ta, dặn:

- Đi thôi, chiếu cố tốt mẹ của cậu.

- Vâng, Lý đại ca cứ yên tâm, đệ sẽ quan tâm săn sóc nương.

Hốc mắt Trần A Nam đỏ bừng, nhìn Lý Kỳ với vẻ không nỡ, sau đó cùng hai gã tiểu nhị đi vào.

Lý Kỳ một mực nhìn hai mẹ con đi vào trong, lúc này mới thở phào một tiếng. Chỗ này có nhiều người đang nhìn như vậy. Thách Thái Lão Tam cũng không dám động tay động chân với hai mẹ con. Cúi đầu nhìn số bạc trắng bóng trong tay, nhất thời mặt mày hớn hở. Sau khi bỏ bạc vào trong ngực, chắp tay hướng Thái Lão Tam, nói:

- Thái quản gia, đa tạ, tại hạ xin cáo từ.

- Mong công tử dừng bước.

Thái Lão Tam thấy Lý Kỳ muốn rời đi, vội vàng ngăn cản.

Lý Kỳ nhíu mày, hỏi:

- Chuyện gì? Lẽ nào ngươi muốn đổi ý?

- Không phải, không phải, chả là lão gia nhà tôi muốn mời công tử lên lầu nói chuyện.

Thái Lão Tam vội vàng giải thích.
Bình Luận (0)
Comment