Đầu lưỡi của một đầu bếp cũng giống như tay của vận động viên bong bàn, chân của cầu thủ bóng đá vậy, là thứ vô cùng quan trọng. Nếu đầu lưỡi của ngươi không thể phán đoán được tốt xấu của một món ăn, vậy thì ngươi không thể trở thành một đầu bếp đẳng cấp được.
Có lẽ sẽ có người nói quen tay hay việc, một đầu bếp đẳng cấp dù không nếm cũng có thể biết món ăn mình làm ra hương vị thế nào. Có lẽ là như vậy, nhưng đầu bếp đẳng cấp thực sự, hắn nhất định sẽ phải đích thân nếm qua mỗi món ăn tự tay mình làm. Bởi vì tay dù sao cũng không thể nếm được hương vị thực sự của một món ăn, chỉ có đầu lưỡi mới có thể đưa ra cảm giác trực quan nhất.
Hơn nữa ngươi làm mỗi món ăn, dù là trình tự làm việc như nhau, cũng không có sự chênh lệch, nhưng nguyên liệu chính, hương vị chế biến cũng không thể giống nhau được. Hành của hôm nay và hành hôm qua cũng đã có sự khác biệt rồi.
Những chi tiết này kỳ thực là vướng mắc của rất nhiều đầu bếp. Một người đầu bếp đẳng cấp thực sự, phải hòa quyện những chi tiết này vào thói quen của mình.
Đầu lưỡi tốt là thiên phú, nhưng cũng cần rèn luyện, cũng cần bảo vệ. Bảo vệ, Lý Kỳ ở kiếp sau không hút thuốc, rượu cũng uống chút ít, rất ít khi uống say. Duy có một lần say đã khiến cho hắn tới triều Tống. Về phần luyện tập, đơn giản mà nói, đó chính là phải ăn.
Về phương diện ăn, Lý Kỳ tự nhận thấy không thể theo kịp được phụ thân của hắn. Phụ thân hắn quả thực rất hà khắc với việc ăn, quan trọng là vô cùng kiên nhẫn. Sau khi về hưu, suốt ngày đều có thể dùng vào việc ăn này.
Ngay cả cơm cơ bản nhất, phụ thân hắn cũng đều có thể nghiên cứu ra nhiều loại, cái gì là cơm trời phải nấu thế nào. Nếu trời mưa, trời sáng, dù sao phương pháp nấu cơm bốn mùa cũng đều có sự khác nhau. Món ăn chỉ định phải kèm theo rượu chỉ định, nếu không sẽ không uống, cho dù là đi ra ngoài cũng như vậy. Dù rượu có ngon, nếu món ăn không đúng, thì cũng không động tới một giọt rượu, dùng lời của phụ thân hắn mà nói, chính là không có lý do dùng một hớp rượu ngon để phá hỏng một món ăn ngon, ngược lại cũng thế.
Lý Kỳ không có được sự chấp nhất và tính nhẫn nại này. Đôi khi, tùy tiện ứng phó một bữa, cũng là chuyện bình thường. Nhưng Lý Kỳ đối với yêu cầu món ăn ngon cũng rất cao. Đôi khi lại thấy thú vị, có thể chạy theo món ngon trong vòng vạn dặm.
Đương nhiên, tiền đề là phải có tiền, sau đó mới tùy hứng được.
Lý Kỳ tới triều Tống, dù ăn nhiều nhị đầu bảo, nhưng trong lòng hắn vẫn không có hải sản thực sự để ăn. Điều này vẫn luôn là sự nuối tiếc trong lòng hắn. Hôm nay tới Lai Châu, hải sản dù thế nào cũng phải ăn rồi mới nói tiếp được.
- Mau đi làm việc đi, trời sắp tối rồi.
Ngư dân trên thuyền cá đang khẩn trương vận chuyển cá lên bờ. Nên nhớ, sáng sớm mai họ còn phải đưa những hải sản này tới thành phố để bán. Thời gian của hải sản này càng để lâu thì càng không có giá.
- Ôi, mấy vị đại ca, chuyến này ra biển được mùa lớn rồi.
Bỗng nghe thấy một người cười hì hì nói, những ngư dân đó đều sửng sốt, nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy có mấy người lạ lẫm chạy tới.
Một người ngư dân trong đó liền nói: - Dám hỏi mấy vị có gì muốn làm?
Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên là tới mua hải sản rồi. Ánh mắt lại nhìn vào trong thùng gỗ, lưới cá, chậc chậc nhìn con tôm béo mập, con ngao to! Những chú cá thu cong này thật sự là cực phẩm trong cực phẩm. Còn có còn có, oa oa, tôm hùm to lớn, ta yêu các ngươi thế chứ.
Người đó lại nói: - Nếu khách quan muốn mua hải sản, có thể.
Y vốn là muốn để Lý Kỳ ngày mai tới chợ cá mua, dù sao họ bây giờ cũng đang vội dỡ hàng, không có thời gian. Nhưng mới nói được một nửa, y liền không nói tiếp nữa, bởi vì Lý Kỳ đã ra tay rồi, đó chính là bạc.
Giá trị nhất mà là 10 lượng bạc, dưới ánh chiều tà lóe sáng, làm mê đắm lòng người!
Lý Kỳ vô cùng khách khí nói: - Làm chậm trễ công việc của mọi người, tại hạ thực sự cảm thấy vô cùng có lỗi. Chút bạc này chính là bồi thường chút tổn thất cho các vị, tin chắc cũng đủ rồi.
- Khách quan, tới chỗ ta xem xem.
- Khách quan, tới chỗ ta xem xem.
- Khách quan, khách quan.
Điều này tuyệt đối là cấp bậc của thổ hào siêu cấp rồi. Những ngư dân đó đều nhảy xuống thuyền, bao quanh lấy đám người Lý Kỳ, đây có lẽ là thần tài rồi.
Được rồi, được rồi.
Lý Kỳ bị họ làm cho đau cả đầu, liền giơ tay lên nói: - Các ngươi làm việc của các ngươi đi, đừng ở đây làm phiền ta nữa, ta tự đi chọn được, không cần các ngươi lừa dối.
Hắn vừa nói như vậy, những ngư dân đó đều kinh ngạc liếc nhìn hắn, lẽ nào hắn là người lành nghề?
Tuy nhiên dù nói thế nào, ai cũng không dám đắc tội với thần tài này, liền gật đầu, sau đó lại quay về làm việc. Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Lý Kỳ, hy vọng hắn chú ý tới hải sản của mình.
- Gogogo!
Lý Kỳ thấy hải sản ngon như vậy, sớm đã giơ ngón tay cái lên làm dấu, liền bước lên phía trước, để một ngư dân mang một thùng nước biển đựng hải sản bên trong lên, còn mình thì cúi đầu xuống quay quay.
Triệu Tinh Yến, Lưu Hi Vân đứng bên cạnh, nhưng họ không hiểu những việc này. Triệu Tinh Yến đi theo Lý Kỳ, nói: - Những thứ này đều là vừa mới đánh lên, có lẽ đều rất tươi, còn phải chọn gì chứ?
- Chuyện này muội cũng không hiểu rồi, còn người còn có tốt xấu, hải sản cũng tương tự như vậy, cho dù là tươi sống cũng được chia ra thành tốt xấu. Cá sống trong biển cũng còn có thể sinh bệnh.
Lý Kỳ bỗng nhiên đưa tay ra, tóm lấy một con cá nhọn đầu. Những ngư dân đó vừa thấy thế, biết ngay người này chắc chắn là người trong ngành rồi, lừa gạt hắn là điều không thể, đơn giản là yên tâm làm việc, liền nói: - Nói về cá thu đao này đi, một con cá thu khỏe mạnh và một con cá không khỏe mạnh có nghĩa chính là sự khác biệt về hương vị, không thể cùng ngày một nói, loại trước khiến cho người ta hương vị ngon vô cùng, loại sau lại khiến cho người ta đầy bụng. Mặc dù trông mặt mà bắt hình dong là không đúng, nhưng loại cá thu này thật sự là phải xem mặt mà bắt hình dong. Một con cá thu khỏa mạnh, đó là đẹp nhất.
Nói xong hắn liền giơ lên một con cá thu, nói: - Chính là nói con cá thu này đi, tương đối hoàn mỹ, nhìn da dẻ sáng bóng, dưới ánh trăng nhẹ nhàng, quyến rũ, đầy sắc thái thần bí. Tiếp theo nói về hình dáng đi, độ cong như ngực của người phụ nữ. Ách tuyệt đẹp, các muội sờ mà xem, thịt rắn chắc, chậc chậc, cực phẩm. Bài hát đó hát thế nào nhỉ, ồ, hương vị cá thu mèo và người đều muốn có.
Triệu Tinh Yến nhìn bộ dạng hớn hở của hắn, liền mím môi cười, nói: - Nói quả thực vô cùng kì diệu, cũng không biết là thật hay giả.
Một ngư dân nghiêng tai lắng nghe nói: - Vị khách quan này thật đúng là người trong ngành, nói không hề sai chút nào.
- Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa.
Lý Kỳ đắc ý trừng mắt nhìn, đặt con cá thu nào vào trong thùng nước của mình, lại đưa tay ra vớt sò lên, ngón tay chuyển động, nghe thấy tiếng cười khanh khách.
Lưu Hi Vân hiếu kỳ nói: - Phu quân, huynh đây là đang làm cái gì thế?
Lý Kỳ nói: - Loại sò này vì bên ngoài có vỏ, nhìn thì rất khó thấy được chất thịt bên trong, thường thì đều là nghe từ âm thanh mà phán đoán.
Người bình thường nghe đều là dùng đũa ai nấy đều đập, hoặc đập cả hai vào nhau. Nhưng Lý Kỳ là vua đầu bếp, nhân sỹ chuyên nghiệp, vừa cầm lên, nắm lại, chuyển động, âm thanh vang lên là có thể phân biệt được.
Nếu Ngô Tiểu Lục ở đây, vậy thì chắc chắn là y sẽ cảm thấy tới thiên đường rồi, hơn nữa còn có thể học được không ít kiến thức. Song Triệu Tinh Yến không có hứng thú với việc chọn như thế nào này, gả làm vợ của vua đầu bếp, mua thức ăn làm thức ăn đương nhiên không cần mình phải nhúng tay vào rồi, chỉ cần cảm nhận được sự hiếu kỳ là được rồi.
Nhưng Lý Kỳ hưng phấn, cũng không quan tâm xem họ có nghe hiểu hay không, dù sao cũng phối hợp với mình nói, còn thuận tiện giao lưu với những ngư dân đó vài câu, hỏi thăm giá của hải sản này. Nếu đây là thời kỳ Tống Huy Tông, hải sản này có lẽ là rất đắt, bởi vì trong đó rất nhiều đều là cống phẩm.
Nhưng từ khi Triệu Giai lên ngôi tới nay, vì thúc đẩy sự phát triển của ngành hải sản, cổ vũ ngư dân ra biển, do đó đã hạ tiêu chuẩn của cống phẩm. Cống phẩm trước đây là mỗi loại nguyên liệu đều phải dùng loại thượng đẳng được làm cống phẩm. Nhưng hiện giờ là căn cứ vào sản lượng mỗi năm để quy định số lượng cống phẩm. Đây cũng là thông qua Lập pháp viện lập án, mỗi nguyên liệu nấu ăn hoàng thất chỉ cần hai phần, ngoài đặc sản ra, ví dụ như là một số nguyên liệu thuốc quý.
Bởi vì Triệu Giai cũng không phải là người ham hưởng thụ, ngươi muốn quá nhiều, mình cũng ăn không hết. Đại đa số đều dùng để ban thưởng cho đại thần. Nhưng vì tân pháp cổ vũ tự do mua bán, cổ vũ buôn bán, muốn ăn thì tự đi mà mua.
Bởi vì cải biến của chính sách, hải sản trong dân gian cũng đã nhiều lên, cái giá này đương nhiên cũng rẻ đi nhiều.
Bất giác, nửa canh giờ đã trôi qua, Lý Kỳ đã chọn ra được ba thùng đầy. Mặc dù cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng nghĩ tới có thể được thưởng thức hương vị tươi ngon của hải sản, trên mặt vẫn nở nụ cười đầy hưng phấn.
Đem tiền thanh toán, đám người Lý Kỳ liền mang theo thùng nước rời đi.
Đi được một lúc, mấy người tới một bờ biển khá vắng vẻ, một bên bờ biển có vách núi, Lý Kỳ liền chỉ tay nói: - Chính là ở đây.
- Đại nhân, đại nhân.
Mấy người này ngồi nghỉ ngơi một lát bên bờ biển, thấy một đội quân chạy bảy tám chiếc xe lừa đi tới bên này.
Trên xe lừa không chỉ để một số đồ sinh hoạt như dụng cụ nấu nướng, mà còn đặt lều trại, chăn.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói: - Huynh mang theo những thứ này tới làm gì?
Lý Kỳ nói: - Muội không nghe thấy ngư dân nói gì sao, mấy ngày tới sẽ có đội thuyền trở về, nếu ngày ngày chạy, như vậy thì phiền phức rồi, cho nên ta quyết định dứt khoát là ở đây ăn hải sản mấy ngày, chẳng phải là tuyệt vời sao.
Triệu Tinh Yến trợn mắt lên nói: - Nhưng huynh đừng quên, huynh vẫn còn có việc công.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Muội đừng có làm mất hứng như vậy được không? Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Như vậy đi, công bằng mà nói, giơ tay biểu quyết, tán thành ở đây dựng lều dã ngoài, ăn đồ ngon ba ngày ba đêm thì giơ tay.
Nói xong, hắn liền giơ tay lên.
Tửu Quỷ liếc nhìn từng vò rượu ngon, tay này không tự chủ được liền giơ tay lên.
Lưu Hi Vân bỗng nhiên cũng giơ tay lên.
Triệu Tinh Yến nói: - Thập Nương, cô cũng.
Lưu Hi Vân nói thẳng:
- Ở đây thoải mái hơn ở trong thành biết bao.
Cánh tay này của nàng vừa giơ lên, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh cũng giơ tay lên.
Triệu Tinh Yến đã hiểu, Lý Kỳ là biết Lưu Hi Vân cũng thích ở bên ngoài, cho nên mới giơ tay lên biểu quyết.
Lý Kỳ lại nhìn về phía Mã Kiều, nói: - Mã Kiều, ngươi.
Không chờ cho hắn nói xong, Mã Kiều liền giơ tay lên.
Xem như là hiểu chuyện, không ngờ nha đầu ngươi đã cho ta ăn bánh mỳ. Lý Kỳ đắc ý mỉm cười, nói với Triệu Tinh Yến: - Yến Phúc, muội.
Triệu Tinh Yến thở dài một tiếng, nói: - Tùy huynh.
- Rất tốt.
Lý Kỳ nói: - Mọi người bắt đầu làm việc đi. Nói xong hắn liền chỉ huy, trước tiên hắn cho những hộ vệ của mình dựng lều. Còn hắn thì cùng Mã Kiều, Lưu Hi Vân đi dựng bếp.
Chính là: Mài dao soàn soạt làm hải sản.