Lúc trước Lý Kỳ nam chinh Đại Lý, Nam Ngô, đó là bởi vì Đại Lý và Nam Ngô vô cùng mấu chốt đối với chiến lược toàn cục Đại Tống. Triệu Giai cũng sợ nội bộ mâu thuẫn, dù sao Nam Ngô vẫn không an phận, cùng so sánh, Nhật Bản không trọng yếu với chiến lược của Đại Tống như vậy, bởi vì Nhật Bản sẽ không hoàn toàn tạo thành nửa điểm uy hiếp với Đại Tống.
Xuất binh với Nhật Bản, chỉ là vì mở rộng biên cương tích đất, ngấp nghé vàng bạc của Nhật Bản, không hơn, cũng không có lý do gì khác, cũng không tìm được lý do khác.
Đây cũng là lí do tại sao lúc trước khi quân Kim đóng quân ở Vân Châu, Triệu Giai quyết đoán lựa chọn buông tha cho Nhật Bản, bởi vì thứ Triệu Giai coi trọng không phải là hải ngoại, mà là chiến trường tây bắc. Nhưng phía tây đang đánh hăng say, cải cách đang tiến hành trong khí thế hừng hực, cho nên Triệu Giai không thể bảo Lý Kỳ lãnh binh xuất chinh.
Sau khi đại quân xuất chinh, Lý Kỳ đã giao nhiệm vụ giám thị chiến cuộc Nhật Bản cho Hàn Thế Trung đang đóng giữ ở Lai Châu. Ngoài ra, Hàn Thế Trung còn có một nhiệm vụ, đó chính là đảm nhiệm hậu cần, không bao lâu nữa, y còn có thể suất lĩnh thủy quân Phúc Châu tiến đến Cao Ly, chịu trách nhiệm liên hệ với đường biển Tây Hải và Đông Hải của Nhật Bản đang bị chia cắt cùng với địa khu Quan Đông.
Nếu là lúc trước, Hàn Thế Trung chắc chắn sẽ khó chịu, ta đường đường là Hàn Ngũ, ngươi để cho ta áp giải lương thảo sao. Nhưng từ lần trước từ miệng Lý Kỳ biết được, tương lai quân đột Yến Sơn Phủ sẽ giao lại cho y, hơn nữa Lý Kỳ còn mượn chuyện này bảo y giám thị chiến trường Nhật Bản, cho y quyền chủ động điều động quân Yến Sơn, rõ ràng làm bước đệm cho việc sau này y tiếp quản quân Yến Sơn, làm sao còn có thể khó chịu, vì thế vui vẻ nhận.
Sau khi bàn giao xong tất cả, Lý Kỳ bắt đầu hồi kinh, phải biết rằng Triệu Giai cũng đã gửi thư, thúc giục hắn về kinh sớm một chút. Nếu không quay về, phỏng chừng mười hai cái kim bài sẽ tới như ước hẹn.
Đi hơn một tháng, đám người Lý Kỳ dã tới phủ Đại Danh.
Vẫn giống như thường ngày, Lý Kỳ không nghênh ngang vào phủ Đại Danh, mà là đám người Mã Kiều, Tửu Quỷ giả bộ làm thương nhân đi vào bên trong thành phủ Đại Danh, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày, ngày mai qua sông.
Đoàn người tìm một sạp hàng nhỏ rồi ngồi xuống. Tùy tiện gọi mấy cân thit chín, vài hũ rượu, ngồi vây quanh một cái lò than nhỏ.
- Đợi ta một chút, đợi ta một chút.
- Ai ôi!!! Ngươi nhanh lên, đi trễ là không còn cái gì để xem rồi.
- Nghe nói lần này Lư lão bọn họ hành động thật?
- Thật sao? Chúng ta mau đi thôi.
Lý Kỳ bỗng nhiên thấy không ít người vội vã chạy tới một phương hướng, trong lòng cảm thấy vô cùng hiếu kì, vì thế dò hỏi chủ quán: - Chủ quán, những người này vội vã đi đâu vậy?
Chủ quán cười nói: - Khách quan nhất định là tới từ bên ngoài rồi.
Lý Kỳ gật đầu.
- Vậy khó trách.
Chủ quan kia nói xong lại nhỏ giọng nói: - Khách quan chắc không biết, những người này đều đến Lập Pháp Viện xem náo nhiệt đấy.
- Lập Pháp Viện?
Lý Kỳ nhíu mày hỏi: - Lập Pháp Viện này có náo nhiệt gì hay để xem sao?
Chủ quán kia hưng phấn nói: - Có náo nhiệt hay để xem. Nếu không phải ta buôn bán, ta cũng đi. Mấy ngày gần đây, luôn có người tới vây đánh Lập Pháp Viện.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, nói: - Vây đánh Lập Pháp Viện? Chuyện này --- rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Còn có thể có chuyện gì, không phải là vì nữ nhân sao? Trong giọng nói của chủ quán hàm chứa sự vui sướng khi người khác gặp họa: - Gần đây triều đình ban cái gì mà luật pháp bảo vệ phụ nữ, phải trả lại tự do cho kỹ nữ trong thiên hạ, những người nghèo chúng ta nuôi không nổi kỹ nữ, cho dù là thương nhân có tiền cũng không dám chứa chấp nuôi dưỡng kĩ nữ. Nhưng triều đình có quy định, phải có địa vị nhất định mới có thể nuôi dưỡng kĩ nữ, mà hơn phân nửa đều là sĩ phu trong nhà nuôi dưỡng kĩ nữ.
Hiện giờ Lập Pháp Viện ra một tờ pháp lệnh, chính là sĩ phu phải đưa toàn bộ ca kĩ trong nhà đi. Những sĩ phu này làm sao đồng ý. Hừ, bọn họ thường ngày kiêu ngạo ương ngạnh, không để ai vào mắt. Lần này thì không, pháp lệnh ban bố ra rồi, nhưng họ không muốn tuân theo. Không chỉ như thế, mỗi ngày bọn họ còn chạy tới Lập Pháp Viện náo loạn, muốn Lập Pháp Viện hủy bỏ pháp lệnh này, hôm nay thanh thế lại lớn hơn, nghe nói sĩ phu phủ Đại Danh chúng ta đều đi.
Dù nói thế nào, Đại Tống vẫn là quốc gia sĩ phu, thế lực sĩ phu vẫn vô cùng khổng lồ, các hoàng đế trong lịch sử đều vì lợi ích sĩ phu mà không ngừng nhượng bộ, có thể thấy được từng bước nhỏ.
Trong phủ Khai Phong bởi vì có Hoàng đế chống đỡ, lại có đám người Lý Cương ở đó, hơn nữa nhị viện đang nổi gió lớn, cho nên các sĩ phu đều lựa chọn nhượng bộ lui linh, tránh mũi nhọn, nhưng ở nơi này lại là hai chuyện khác nhau. Pháp lệnh này có thể thi hành ở kinh thành, nhưng không thể thông dụng ở địa phương này. Phủ Đại Danh này được coi là thủ đô phụ, đây chính là thành có chính trị, văn hóa tương đối dày dặn, lực lượng sĩ phu ở đây hùng hậu chưa từng có, thậm chí còn hơn Đông Kinh, bởi vì Đông Kinh vẫn còn có Hoàng thượng, ở đây là thiên đường của sĩ phu.
Lý Kỳ nghe được cau mày, đột nhiên cười nói:
- Trò hay như thế, ta sao lại không tới xem?
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Mã Kiều vội vàng ném mấy thỏi bạc xuống, sau đó đuổi theo.
Đi tới trước cửa Lập Pháp Viện phủ Đại Danh, chỉ thấy mọi người tấp nập, ba tầng trong, ba tầng ngoài, xem náo nhiệt, náo nhiệt càng lúc càng nhiều, mỗi người đều mặc áo gấm, chứng tỏ rằng là người có địa vị, có thân phận sĩ phu.
Mà lúc này cửa lớn Lập Pháp Viện vẫn đóng chặt, đứng trước cửa là một hàng sai nha, hiện tại sai nha đều thuộc quản lý của Đề Hình Ti, trên chế phục bọn họ đều thêu một chữ "Đề" lớn, thật ra cũng thuộc Tư Pháp Viện, bởi vì Đề Hình Ti cũng quy về Tư Pháp Viện.
Lý Kỳ tương đối cao, nhón mũi chân lên vẫn có thể xuyên qua đám người nhìn tình huống bên trong, chỉ thấy người cầm đầu là một lão già khoảng năm mươi tuổi, đầu đội mũ tứ phương, xương gò má nhô cao, hai mắt hơi lồi ra, dưới cằm là chòm râu dê, có vẻ khá gầy yếu. Lão già này chỉ vào một sai nha, mắng: - Đám hạ nhân các ngươi, cũng dám cản đường của lão phu, còn không mau gọi viện trưởng của các ngươi ra, lão phu muốn nhìn xem rốt cuộc gã là thần thánh phương nào.
Những người còn lại cũng kêu gào.
- Lập Pháp Viện các ngươi làm xằng làm bậy, trong mắt không có dân chúng, là đại nạn của Đại Tống ta, ta muốn tấu lên triều đình, hủy Pháp Lập Viện của các ngươi đi.
- Đúng vậy, Lập Pháp Viện các ngươi còn không lớn tuổi bằng lão phu ta, là cái thá gì, dám khoa tay múa chân với lão phu, nhanh gọi viện trưởng các ngươi ra, nếu không, chúng ta phá Pháp Lập Viện của các ngươi.
Từng trận âm thanh ầm ĩ kéo đến, trận này cao hơn trận trước, sai nha này chỉ cúi đầu, tùy ý để bọn họ chửi rủa, không một người dám lên tiếng, nhìn ra được trong lòng bọn họ cũng vô cùng sợ hãi, dù sao những người đứng ở đây cũng là những người bọn họ không thể chọc vào được
Lý Kỳ biết những sĩ phu này vô cùng kiêu ngạo, nhưng cũng không ngờ kiêu ngạo đến mức này, dám ngang nhiên vây đánh Lập Pháp Viện, nhìn xem cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Mã Kiều càng nhìn càng căm giận bất bình nói: - Sai nha đó cũng thật là vô dụng, người ta đã trèo lên mặt mũi, bọn hắn ngay cả cổ họng cũng không dám hắng, thật sự khiến người ta tức giận.
Tửu Quỷ cũng tức giận, nói: - Quan phủ này thì làm ăn được gì.
Lý Kỳ nói: - Hiện giờ việc này đã không thuộc quyền quản lí của quan phủ, muốn quản cũng là Đề Hình Ti quản, nhưng Đề Hình Ti vừa mới đảm nhiệm, không có danh tiếng gì. Muốn chế ngự đám lão già không chết này, nói dễ hơn làm.
Tri phủ phủ Đại Danh này là lão cáo già Trịnh Dĩ Phu, Trịnh gia cũng là gia tộc sĩ phu, đừng nói chuyện này không thuộc quyền quản lí của ông ta, cho dù ông ta có quản, phỏng chừng cũng không dám trực tiếp ra mặt.
Sai nha này không lên tiếng, nhưng lại chọc giận nhóm sĩ phu này.
Lão già cầm đầu chỉ vào mặt tên sai nha nói: - Được được được, lão phu cũng tin các ngươi khó làm, cũng không làm khó các ngươi. Các ngươi hiện tại tránh ra, để lão phu tự đi tìm.
Nếu những lời này có thể thì đám sai nha đã tránh ra nhanh, nhưng vấn đề là không thể, phía trên đã ra một mệnh lệnh dọa chết, nhất định không thể để những người này vào gây rối, nếu không, chính là Đề Hình Ti bọn họ không làm tròn trách nhiệm, Đề Hình Ti vừa mới chỉnh đốn và cải cách xong, cũng không thể dễ dàng phạm lỗi.
- Cút ngay.
Lão già kia thấy sai nha giống hệt cọc gỗ đứng đó, thở gấp, trực tiếp đi vào bên trong.
Những tên sai nha vội vàng tạo thành bức tường người, che ở cửa. Những người này tuy rằng không dám lên tiếng, nhưng mỗi người đều cao to lực lưỡng, những lão già kia làm sao mà đẩy được.
- Bốp!
Chợt nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên, đám đông lập tức yên tĩnh trở lại, hóa ra là lão già kia đẩy vài cái cũng không đẩy được, tức giận, trực tiếp đánh một cái bạt tai vào mặt tên sai nha.
Giữa ban ngày ban mặt mà đánh sai nha, dân chúng đứng bên đều sợ ngây người.
Nhưng lão già kia vẫn không chịu bỏ qua, chỉ vào tên sai nha nói: - Thằng nhãi này cuối cùng có cho hay không.
Sai nha kia đã trúng một cái bạt tai, vẫn còn cúi đầu, vẫn đứng không nhúc nhích.
- Ta nói này, sai nha cũng thật là vô dụng, bị người ta đánh vào mặt, cũng không dám hé răng.
Tửu Quỷ nhìn đến phải dậm chân.
Lý Kỳ hơi cau mày, thấp giọng nói bên tai Mã Kiều vài câu, rồi gỡ thẻ bài xuống đưa cho Mã Kiều.
Mã Kiều gật đâu, lập tức rời đi.
Đám sĩ phu và con trai bọn họ thấy những nha sai này không dám làm xằng, càng thêm táo tợn hơn, ban đầu kêu gào biến thành nhục mạ. Những sĩ phu này bụng đầy kinh luân, đọc đủ thứ thi thư, mắng người cũng xuất khẩu thành thơ, tuy rằng không mang theo từ ngữ thô tục, nhưng lại vô cùng ác độc.
Chuyện cho tới bây giờ, ngay cả Lưu Vân Hi cũng nhìn không vừa mắt, nhỏ giọng nói: - Phu quân, huynh không đi quản sao?
Lý Kỳ thở dài: - Ta chỉ là Xu Mật Sứ, cũng không phải là viện trưởng Tư Pháp Viện, việc này không thuộc quyền quản lí của ta, tuy nhiên --- chờ chút nữa đi.
Một lát sau, tiếng nhục mạ vẫn liên tục, Mã Kiều đột nhiên trở lại, nhỏ giọng thì thầm bên tai Lý Kỳ vài câu.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đi thôi.
Đoàn người nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng những sĩ phu kia không vì bọn họ rời đi mà ngừng chửi rủa, hơn nữa càng mắng càng hung, mắt thấy thế cục không còn kiểm soát, cửa chính Lập Pháp Viện đột nhiên vội vàng mở ra.
Đám đông trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Thấy một tiểu quan ăn mặc chủ bộ từ bên trong đi ra, nói với mọi người: - Đại nhân có lệnh, mời Lư lão gia và các vị vào.
- Coi như đại nhân các ngươi thức thời.
Lão già cầm đầu tức giận hừ một tiếng, mắng tên sai nha trước mặt: - Những con chó nhà các ngươi còn chưa tránh ra.
Những tên sai nha này tản ra thành một con đường.
Những sĩ phu này hùng hổ đi vào.
Đi vào bên trong phòng nghị sự, bởi vì diện tích có hạn, cho nên chỉ có hai mươi sĩ phu "đức cao vọng trọng" được tiến vào trong, còn những người còn lại đứng trước cửa hò hét trợ uy, mặt khác cũng không thiếu dân chúng xem náo nhiệt, chen lấn trong Lập Pháp Viện chật như nêm cối.
- Ơ, ta tưởng là ai ở ngoài ồn ào, hóa ra là Lư lão gia đại giá quang lâm, thật sự không tiếp đón từ xa.
Chỉ thấy trong phòng nghị sự có một người đang ngồi, mặc quan phục, người này chính là viện trưởng Lập Pháp Viện phủ Đại Danh, Khổng Linh.
Mà lai lịch vị Lư lão gia này cũng không nhỏ, ông ta tên là Lư Thường Thanh, tổ tiên là khai quốc công huân, tổ tiên ông ta chính là tri phủ phủ Đại Danh đầu tiên từ khi Đại Tống khai quốc cho đến nay. Lư gia bọn họ cũng là gia tộc có thế lực lớn nhất phủ Đại Danh, môn sinh đâu chỉ ngàn người, mỗi một mẫu ruộng ở đây còn có ba phần, không ai dám không nể mặt bọn họ.
Cho dù là Trịnh Dĩ Phu tri phủ phủ Đại Danh nhìn thấy bọn họ cũng phải cung kính xưng một tiếng Lư lão, có thể thấy được địa vị, danh tiếng của Lư gia ở phủ Đại Danh cao đến cỡ nào.
Nhưng Khổng Linh vừa mới đến này, đừng nói là hành lễ, ngay cả người cũng không đứng lên, mà trong giọng nói còn mang theo đao súng.
Lư Thường Thanh hơi sững sờ, vung tay áo rộng lên, hai tay chắp sau lưng, đứng quay lưng về phía Khổng Linh, mắt không nhìn thẳng, ngẩng cao đầu nói:
- Khổng viện trưởng thật là có uy quan lớn.
Giọng điệu thật là kiêu ngạo!
Khổng Linh nhẹ nhàng cười, nói: - Lư lão thật sự cứ nói đùa, ta nếu có chút uy quan lớn, các vị còn dám đứng trước cửa gây rối sao, thực không dám dấu diếm, mới vừa rồi còn có người mắng bản quan giống như rùa đen rụt cổ, có người đứng trước cửa nha môn gây rối, không ngờ bản quan lại co rút trong phòng không dám ra cửa, thật sự là thẹn với Thánh thượng, thẹn với dân chúng
----------oOo----------