Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1735.1

- Vĩnh viễn không định tội ngôn luận

Lý Kỳ thì thào đọc mấy lần, cười nói: - Việc này còn khó làm hơn cả vĩnh viễn không giàu thêm nha.

Triệu Giai hừ nói: - Trẫm một lòng vì dân, trong lòng vô tư, không sợ trời, không sợ đất, thị phi công đạo hậu nhân sẽ tự nói, có gì phải sợ nữa chứ. Hơn nữa, ngôn luận đáng sợ không phải xảy ra trước mặt ngươi, mà là ẩn giấu phía sau ngươi, bất cứ việc gì cũng vậy cả, tất cả biểu hiện ra ngoài đều không đáng sợ, đáng sợ là cái không biết gì cả. Nếu người trong thiên hạ có thể lớn tiếng nói ra sự bất mãn của người trong thiên hạ trước mặt trẫm, thì ngược lại trẫm có thể ngủ rất ngon giấc, sợ là sợ ngoài mặt dân chúng ca tụng công đức của trẫm, nhưng sau lưng lại nói trẫm không tốt, loại bằng mặt không bằng lòng này mới là đại kỵ của đế vương.

- Trước nay tạo phản đều xuất phát từ lời đồn nhảm ẩn sâu phía dưới, bởi vì trẫm sống trong thâm cung trong thời gian dài, rất khó nhìn thấy cuộc sống của dân chúng rốt cuộc ra sao, tất cả những thứ biết được đều nghe được từ miệng của người khác. Phải do chính bọn họ nói ra, trẫm mới có thể nghe được, như vậy trẫm mới có thể nghĩ cách giải quyết.

- Căn bệnh nghi kỵ này, không phải là đạo làm vua. Vì sợ nhìn thấy quốc gia vỡ nát như tổ ong mà bịt chặt tai mắt mình, vậy chẳng phải là bịt tai trộm chuông rất đáng buồn cười sao. Chẳng phải khanh thường nói với trẫm, lấy dân chúng giám sát quan viên là phương pháp tốt nhất sao. Đề xướng tự do ngôn luận có thể giám sát những quan viên kia rất tốt, đồng thời cũng có thể giám sát trẫm rất tốt.

- Nếu có một ngày trẫm thực sự không thể cai trị tốt quốc gia này nữa, vậy thì trẫm tuyệt đối sẽ không chiếm lấy vị trí này để những kẻ như Hoàn Nhan Tông Vọng coi trẫm như trò cười. Đương nhiên, trẫm nắm chắc việc cai trị tốt quốc gia này, đây cũng là nguyên nhân duy nhất để trẫm ngồi được trên long ỷ này. Khanh nói trẫm có lý do gì mà phản đối ngôn luận, sợ hãi ngôn luận chứ. Khanh không đối mặt với khó khăn thì vĩnh viễn không giải quyết được khó khăn, trẫm sợ là sợ không biết khó khăn ở đâu, lại còn vì thế mà dương dương tự đắc.

Lý Kỳ vỗ tay cười nói: - Nếu Hoàng thượng có thể làm được điểm này, thiên cổ nhất đế không phải Hoàng thượng thì còn ai khác nữa.

Không giết sĩ đại phu thật ra vô cùng sai lầm, bởi vì sĩ đại phu cũng có tốt xấu, hơn nữa người đọc sách mà phản bội thì còn gây nguy hại lớn hơn nhiều so với người không có văn hóa phản bội nữa.

Phạm vào tội lớn, lại không thể trừng phạt, vậy thì vô cùng bất công đối với người bị hại. Thật ra khi đó Tống Thái Tổ nói ra câu đó, chỉ là để cổ vũ dân chúng đọc sách, mở rộng ngôn luận, đề xướng tự do ngôn luận thôi.

Đây chỉ là một dạng chính sách.

Không hơn.

Thật ra Triệu Giai cũng không làm trái thánh ngôn của Thái Tổ, y chỉ cụ thể hóa, hợp lý hóa ý của Thái Tổ ơn thôi. Phổ cập giáo dục, tăng cường mở học viện, ban cho trợ cấp chẳng phải là khuyến khích mọi người đọc sách sao. Vĩnh viễn không định tội ngôn luận, đây chẳng phải là mở rộng con đường ngôn luận sao. Cho dù ngươi nói thế nào, ta đều không trị tội ngươi, nói cái gì không nằm trong phạm vi luật pháp, dù sao thì từ sau Thái Tông Hoàng đế, việc triều Tống mắng Hoàng đế nhìn mãi thành quen, Hoàng đế triều Tống nhìn nhận vấn đề này khá cởi mở.

Có thể nói như vầy, vĩnh viễn không định tội ngôn luận chỉ có thể làm được ở triều Tống, bởi vì triều Tống vô cùng tiến bộ về vấn đề này. Đương nhiên, đây chỉ là có thể, kết quả ra làm sao, trước mắt không ai có thể dự đoán được.

Xét theo góc độ chính trị, đây là đánh một gậy, cho một quả táo điển hình, một mặt bức sĩ đại phu cúi đầu, một mặt khuyến khích dân chúng đọc sách, mở rộng ngôn luận. Lúc trước người có thể có quyền phát biểu chỉ có người đọc sách, nhưng vừa ra luật này, ai ai cũng đều có quyền phát biểu.

Như vậy, có thể ngăn chặn những sĩ đại phu kia kích động tâm tình của người đọc sách, làm cho những người đọc sách đấu tranh anh dũng cho bọn họ, đây chính là kỹ xảo nhất quán của sĩ đại phu.

Nhưng nói đi nói lại, nhìn chung nhiều thế hệ cũng không có Hoàng đế nào nói ra câu "Vĩnh viễn không định tội ngôn luận", đó là bởi vì trong lòng bọn họ đều không thể làm đến bằng phẳng vô tư, cho dù Đường Thái Tông cởi mở nhất, thì sự kiện Huyền Võ Môn đã định trước là Đường Thái Tông phải gia tăng khống chế đối với ngôn luận.

Tuy Triệu Giai có rất nhiều chỗ tương tự như Lý Thế Dân, nhưng lại không thể nói là hoàn toàn giống nhau, Lý Kiến Thành kia có thể không phải bao cỏ, cũng lập được công lớn, có rất nhiều đại tướng đi theo Lý Kiến Thành, coi ông ta là hiền chủ. Nói cách khác, Lý Thế Dân có thể sẽ không hạ sát thủ, sự kiện Huyền Vũ Môn cũng sẽ xảy ra ở một khía cạnh khác, thật ra Lý Thế Dân cũng vô cùng sợ Lý Kiến Thành.

Mà Triệu Giai lại lập kỳ công đăng cơ, được mọi người kỳ vọng, lòng dân theo về, quan trọng nhất là đối thủ của y chỉ có hai bao cỏ mà thôi. Hai người Triệu Cát, Triệu Hoàn đã mất sạch lòng dân, hơn nữa hiện nay dân chúng dưới sự thống trị của Triệu Giai, an cư lạc nghiệp, chất lượng cuộc sống nâng cao mấy trăm lần vẫn chưa dừng lại, cho nên Triệu Giai có được lòng thiên hạ căn bản không sợ lời đồn.

Mà Triệu Giai lại là một người vô cùng tự tin, tất thảy những thứ này cũng thúc đẩy điều luật sắp được sinh ra này.

- Những hư danh đó không nói cũng được. Triệu Giai lắc đầu, hỏi: - Bây giờ trẫm muốn biết nhất là khanh cảm thấy thế nào?

Lý Kỳ cười nói:

- Có luật này tương trợ, thêm vào ba chiếc xe ngựa là hai Viện, Ngự Sử Đài hộ tống, chúng ta không chỉ có thể toàn thắng, hơn nữa còn có thể nhanh chóng giải quyến trận chiến.

- Vậy là được rồi. Triệu Giai nói: - Còn chuyện mở học viện

Không đợi y nói xong, Lý Kỳ liền nói: - Xin Hoàng thượng yên tâm, vi thần cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

- Trẫm tin tưởng không nghi ngờ khanh. Triệu Giai gật đầu, nụ cười trên mặt thu lại vài phần, đột nhiên nói: - À, nghe nói khanh có gặp qua Hoàn Nhan Tông Vọng một lần ở châu Hồn Nguyên.

Lý Kỳ sửng sốt, cười khổ nói: - Biết chắc Hoàng thượng sẽ hỏi đến việc này.

Triệu Giai vờ giận dữ nói: - Vậy sao vừa rồi khanh không nói, phải đợi trẫm mở miệng hỏi.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói: - Thật ra chúng ta cũng không nói gì cả, chỉ là chế nhạo nhau mấy câu. Có điều Hoàn Nhan Tông Vọng lại tràn đầy lòng tin với lần tây chinh này, xem ra gã ta quyết chí đạt được.

- Hoàn Nhan Tông Vọng sao có thể không tự tin.

Triệu Giai khẽ cười, trong lòng bổ sung một câu, nếu không như vậy thì sao trẫm lại coi ông ta là đối thủ mạnh nhất chứ, nói: - Đúng rồi, sức khỏe của gã ta thế nào?

Toát mồ hôi!Ngươi có lầm hay không hả, quân Kim tây chinh đối với Đại Tống ta mà nói cũng không phải là chuyện nhỏ nha, nhưng ngươi lại cứ quan tâm một mình Hoàn Nhan Tông Vọng, lẽ nào.đây chính là vì hận sinh yêu trong truyền thuyết, vậy rốt cuộc là ai công ai thụ hả. Lý Kỳ nghĩ mãi nghĩ mãi, không khỏi rùng mình một cái, bản thân hắn cũng bị sự tà ác của mình hù dọa rồi, kinh ngạc nói: - Hình như Hoàng thượng rất quan tâm Hoàn Nhan Tông Vọng?

Sắc mặt Triệu Giai ngưng trọng nói: - Nói một câu khá ích kỷ, trước mắt trẫm thật sự không hi vọng Hoàn Nhan Tông Vọng có bất cứ sơ xuất gì. Trẫm muốn đường đường chính chính đánh bại gã ta một lần, thuận tiện trả lại cây tên kia cho gã ta.

Lý Kỳ thở dài nói: - Câu này thật sự là vô cùng ích kỷ, nhưng vi thần chỉ ước gì Hoàn Nhan Tông Vọng chết sớm một chút, đáng tiếc khẩu vị tên kia còn tốt hơn cả thần nữa.
Bình Luận (0)
Comment