Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1757

Đẩy đi!

Tổn thất của con người chỉ có thể đẩy tới trên thân của con người, chứ không có khả năng đẩy tới trên thân động vật, như vậy tổn thất của quốc gia cũng chỉ có thể đẩy đến một quốc gia khác, đây là một kết quả không khó để nghĩ đến.

Thái Kinh gật gật đầu nói: - Nếu dưới tình huống không có tiền bạc, thì tiền đồng chính là loại tiền duy nhất thông dụng, tiền bị hao mòn sẽ tạo thành tổn thất vô cùng lớn đối với quốc gia, nhưng một chút tiền bạc vừa đi ra, tiền đồng liền trở thành củ khoai nóng bỏng tay, ngươi đẩy ra nhiều tiền như vậy, mở rộng ra cánh cửa mậu dịch, chính là để cho các quốc gia khác hấp thu đại lượng tiền đồng.

- Đây mới là mấu chốt của trận đánh cuộc này. Lý Kỳ tự tin cười nói: - Tiền đồng một khi bị giảm giá trị, như vậy người nắm giữ tiền đồng nhất định sẽ bị tổn thất vô cùng lớn, nếu một ngàn năm trăm vạn quan toàn bộ đều ở trong tay, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người táng gia bại sản, hơn nữa tiền đồng quá nhiều, căn cứ vào tiền yếu thế chỗ tiền mạnh, đối với việc phát hành tiền bạc cũng rất là bất lợi, cho nên, chỉ có thể kéo quốc gia khác tới giúp chúng ta chia sẻ.

Dựa theo xu thế trước mắt này, ta xem chừng một khi mở ra cánh cửa mậu dịch, trong ba năm, ít nhất sẽ có gần tám trăm vạn quan bị hao mòn ở ngoài, như vậy đến lúc đó tiền trong nước lại sẽ trở nên khan hiếm, lúc này chúng ta đưa ra loại tiền bạc nhiều tương ứng, khiến thị trường đạt tới điểm bão hòa, ở trong ngắn hạn sẽ không xuất hiện hiện tượng tiền yếu thế chỗ tiền mạnh.

Lúc trước nguyên nhân Giao tử thay chỗ tiền đồng, là vì Giao tử tràn lan, nếu Giao tử vô cùng ít mà nói, thì hai loại tiền có thể song song, đồng thời cũng có thể thỏa mãn một nền kinh tế nông nghiệp cá thể quá độ tới kinh tế thị trường.

- Kinh tế nông nghiệp cá thể và kinh tế thị trường? Thái Kinh thoáng sửng sốt.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Kinh tế nông nghiệp cá thể chính là loai kinh tế của tiền triều, dựa vào cày ruộng tự cấp tự túc, kinh tế thị trường chính là loại dựa vào thủ đoạn buôn bán để gia tăng của cải, người thì luôn hướng lên trên, tiền cũng thường đi chỗ cao, kinh tế đương nhiên cũng là luôn đi tới chỗ cao hơn, nhưng trong lúc này tồn tại một giai đoạn quá độ.

Liền trước mắt mà nói. Còn có rất nhiều dân chúng ngay cả ấm no cũng thành vấn đề, bọn họ chỉ có thể bảo chứng không bị chết đói, mà giá trị của bạc vô cùng cao, dân chúng bình thường không dùng đến, ngươi lấy tiền bạc này đi mua mứt quả, người ta cũng không có tiền để thối lại cho ngươi, nhưng thương nhân lại vô cùng bức thiết tiền bạc xuất hiện, bởi vì mua bán tới một trình độ nhất định, tiền đồng có giá trị tương đối thấp liền trở thành trói buộc, đây là hai loại hình kinh tế lớn ở nước ta hiện đang tồn tại. Trong đó khoảng cách hơn kém rất xa, mỗi loại tiền chỉ có thể thỏa mãn một loại hình kinh tế.

Thái Kinh gật đầu nói: - Lão phu hiểu rồi, tiền bạc có thể thỏa mãn nhu cầu của người giàu có, mà tiền đồng có thể thỏa mãn nhu cầu của người nghèo.

Lý Kỳ cười nói: - Đúng là đạo lý này.

Thái Kinh lại hỏi: - Nếu nói như vậy, giá trị tiền đồng yếu hơn có thể song song với giá trị tiền bạc mạnh hơn, bởi vì hai loại tiền này Đại Tống ta đều cần.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Lời ấy của Thái sư sai rồi, khi tiền đồng và tiền bạc tồn một số lượng chênh lệch đến một hạn độ, thì đây là khả thi, nhưng một khi vượt qua hạn độ này, vậy sẽ xuất hiện hiện tượng tiền yếu thế chỗ tiền mạnh, cho nên ta mới có thể ở dưới tình huống tiền đồng của quốc gia bị hao mòn đại lượng, đưa ra tiền bạc, một khi tiền đồng nhiều lên rồi. Như vậy liền theo bản tính con người mà nói, dân chúng nhất định sẽ giấu bạc dùng đồng, như vậy trên thị trương tiền đồng sẽ càng ngày càng nhiều, tiền bạc sẽ càng ngày càng ít, giá trị tiền đồng cũng sẽ càng ngày càng thấp, cho đến cuối cùng, tiền đồng sẽ rơi vào kết cục giống với tiền sắt.

Tần Cối nói: - Một khi đã như vậy. Đến lúc đó vẫn sẽ xuất hiện nguy cơ tiền tệ, vậy nên xử lý tiền đồng như thế nào đây?

Lý Kỳ cười nói: - Đến lúc đó dân chúng tự nhiên sẽ dạy chúng ta làm như thế nào?

- Dân chúng?

Tần Cối sửng sốt.

Lý Kỳ nói: - Kỳ thật đạo lý cũng giống như tiền sắt vậy, triều đình chọn dùng phương thức thu về, làm cho tiền bạc đầu nhập vào trong chợ, đem tiền đồng thu về, các ngươi không nên quên một sự thật, bản thân đồng cũng có giá trị đấy, tiền đồng lại bị giảm giá trị một khi vượt qua giá trị của bản thân đồng, như vậy sẽ xuất hiện người thu mua, triều đình có thể thừa dịp thấp mà thu mua, nấu lại đồng để đúc thành khí cụ bằng đồng, kỳ thật điều này không phải quá khó.

Thái Kinh nói: - Nhưng ngươi có biện pháp gì ngăn cản tiền đồng nước ngoài dũng mãnh vào Đại Tống ta hay không?

- Căn bản sẽ không xuất hiện loại tình huống này đâu, quốc gia bọn họ ít đồng, một khi tiền đồng bị giảm giá trị, chính quốc gia bọn họ liền sẽ ra mặt thu mua, đương nhiên, bọn họ cũng sẽ giữ lại một số tiền nhất định thỏa mãn nhu cầu thị trường quốc nội, nhưng, bọn họ lại có thể chia sẻ giúp chúng ta một phần tổn thất này, bởi vì cái bọn họ dùng là tiền quốc gia chúng ta, một khi tiền đồng bị giảm giá trị, vô hình trung bọn họ sẽ bị xói mòn đại lượng của cải, rất có thể sẽ bùng nổ nguy cơ, đến lúc đó sẽ chỉ xuất hiện hai loại tình huống, một là bọn họ yên lặng chịu đựng, một là khai chiến, đem áp lực trong nước chuyển dời đến nước ngoài.

Nói tới đây, Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, nói: - Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, chúng ta đem đồng có chứa thuộc tính tiền, bán giá cao cho các nước xung quanh, nếu như không có tiền bạc, thì không thể nghi ngờ đây là một vụ kinh doanh lỗ vốn, nhưng là vì có tiền bạc, chúng ta trước đó chỉ biết, giá trị tiền đồng nhất định sẽ giảm xuống ở một loại thời kì trên phạm vi lớn, cho nên đây là một số lãi kinh doanh lớn, đến lúc đó của cải của quốc gia có tiền đồng sẽ kịch liệt giảm bớt, thậm chí khả năng chỉ trong một đêm, của cải giảm bớt biểu thị thực lực của một nước giảm xuống, mà thực lực Đại Tống ta cũng lại càng mạnh thêm, đến lúc đó những quốc gia kia chỉ có thể đợi chúng ta đi chinh phục bọn họ, đây là ưu thế của việc có thể khống chế thị trường tiền, vì sao ta nói tiền là lợi khí thứ nhất của Đại Tống ta, cũng là bởi vì như thế.

Đây quả thực là cường đạo nha, như vậy không phải là lừa một người, cũng không phải một quốc gia, mà là mấy quốc gia, loại năng lực làm suy yếu này, thật sự là làm cho người ta rất rung động, Thái Kinh chơi với tiền cả đời, như thế nào cũng không nghĩ ra tiền sẽ có uy lực lớn như vậy.

Nhưng trong lòng Thái Kinh còn có một chút băn khoăn, nói:

- Nhưng đồng có thể đúc vũ khí, bọn họ thu mua hàng tiền của chúng ta, một bộ phận nguyên nhân rất lớn là để làm vũ khí, điều này cũng không thể không đề phòng nha.

Lúc trước lão thêm thiếc vào trong tiền sắt, chính là vì phòng ngừa điểm này.

Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Thái sư quá lo lắng, đầu tiên, tình huống ban đầu là tiền sắt kia không đáng giá tiền, cho nên dùng để làm vũ khí ngược lại sẽ kiếm lớn một số, nhưng vấn đề là hiện tại tiền đồng đã vượt qua giá trị của đồng, bọn họ lấy ra làm vũ khí, vậy nhất định là phải bù lỗ, tiếp theo, chúng ta còn bảo lưu lại một bộ phận quân sự dùng đồng, hơn nữa lại mới khai thác ra, còn có tiền đồng bị giảm giá trị sau thu về, cũng đủ thỏa mãn nhu cầu quân sự rồi, cuối cùng, cho dù bọn họ lấy ra để tạo ra vũ khí, ha hả, sau ba năm nữa, Đại Tống ta khả năng đã đi lên thời đại hỏa khí rồi, hơn phân nửa vũ khí khả năng đều là bắn viễn trình rồi, bọn họ còn cầm đại đao, đây không phải tìm tai vạ sao, ta ngược lại hy vọng bọn họ cầm số đồng này để đúc ra trường thương đại đao, đợi cho chúng ta hỏa khí hoàn toàn thống trị chiến trường, bọn họ liền chỉ có thể nhìn đống đồng nát sắt vụn đó mà khóc hu hu.

Triệu Giai nghe thấy như vậy, phì cười một tiếng, lập tức lắc lắc đầu nói:

- Các ngươi nói tiếp.

Tần Cối quái dị liếc nhìn Triệu Giai, lại nói: - Còn một điều.

Rốt cục nghĩ đến điểm này, ta còn tưởng rằng ngươi lui bước rồi. Lý Kỳ nhìn y một cái, cười nói: - Tần Thiếu Tể là muốn nói, việc đưa ra tiền bạc sẽ thương tổn đến ích lợi của hoàng thượng.

Triệu Giai hai mắt hơi hơi mở, hai đầu lông mày lơ lửng một tia sầu lo.

Đồng đối với cao thấp năm nghìn năm của Trung Quốc có ý nghĩa là vô cùng trọng đại, dân chúng Trung Quốc cũng đều coi đồng coi là vật cát tường, hơn nữa người thống trị cũng vô cùng giữ gìn địa vị của đồng, bởi vì Trung Quốc có rất nhiều mỏ đồng, nếu là lấy đồng làm tiền, vậy tương đương người thống trị có được đại lượng của cải, đây cũng là vì sao tiền đồng lại trở thành chủ trì của Trung Quốc hơn hai nghìn năm, nhưng giá trị tiền đồng thủy chung là quá thấp, đại biểu chỉ là kinh tế nông nghiệp cá thể, không thể thỏa mãn nhu cầu của một nền kinh tế thị trường.

Hoá ra hắn sớm đã liệu đến. Tần Cối liếc mắt nhìn Triệu Giai, cũng phải, Hoàng thượng thông minh như vậy, không có khả năng không nghĩ đến điểm này, nếu là Xu Mật Sứ muốn thuyết phục Hoàng thượng, thì nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ này.

Thái Kinh cũng lập tức kịp phản ứng, nói: - Đúng vậy, bất kể nói thế nào, quốc gia chúng ta mỏ bạc quá ít, nếu là đẩy tiền bạc đi, mỏ bạc trong nước căn bản không đủ để thỏa mãn, chỉ có dựa vào bạc ngoại lai, nhưng đồng thì lại không giống, quốc gia chúng ta mỏ đồng trữ lượng cao, triều đình chọn để đúc tiền, chẳng khác gì là từ không đến có, qua nhiều thế hệ triều đình cũng là bởi vì như vậy để gia tăng ngân khố quốc gia đấy.

Đạo lý kia rất đơn giản, đúc tiền chính là có tiền, Lý Kỳ trước đó cũng nói, triều đình đúc một ngàn năm trăm vạn quan tiền, có thể sạch sẽ có được tám trăm vạn quan, trước kia cũng đều là như vậy, ngân khố quốc gia không có tiền, vậy thì đúc tiền a.

Nhưng còn tiền bạc, ngươi không có để khai thác, như vậy triều đình liền không thể đúc tiền có tiền, như vậy vô hình trung đã làm thương tổn đến ích lợi của Hoàng đế.

Lý Kỳ cười nói: - Giá cả của tiền là một loại giá cả tương đối, mà vật tương đối của tiền, chính là giá hàng, giá hàng và giá tiền lại càng là quan hệ tuyệt đối, ảnh hưởng lẫn nhau, như vậy hàng hóa và tiền cũng chính là như thế, thương phẩm Đại Tống ta đệ nhất thiên hạ, hãy nói đến vải tơ, thử hỏi có quốc gia nào có thể so sánh với Đại Tống chúng ta, còn có lá trà, rượu v...v, Đại Tống chúng ta nói là đại quốc thứ nhất, tương lai trăm năm, khả năng cũng không có người nào thay thế được, cho nên chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào việc giao dịch buôn bán với các nước xung quanh để hấp thu bạc lại đây.

Tần Cối nói: - Nhớ rõ lúc trước chúng ta nghĩ hết biện pháp ngăn cản quốc gia khác từ chỗ chúng ta thu mua đồng hoặc là tiền đồng, nếu bạc đã trở thành tiền, quốc gia khác khả năng cũng sẽ làm như vậy.

Lý Kỳ lắc đầu cười nói: - Thế công của tiền có liên quan trực tiếp với chiến lược chiến tranh, một khi chiến tranh bùng nổ, bọn họ có thể không mua vũ khí từ chỗ chúng ta sao, hiện tại Nhật Bản, phía tây đều đang bùng nổ chiến tranh, bọn họ khẳng định đang có nhu cầu cấp bách về vũ khí và quân bị vật tư, Đại Tống chúng ta hàng hóa sung túc, hơn nữa lại có rất nhiều vũ khí đang ở tình trạng đào thải, lúc này không phát tài thì còn đợi đến khi nào, chẳng lẽ bọn họ muốn bạc không muốn sống nữa sao? Lui mười ngàn bước mà nói, nếu như không có chiến tranh, chúng ta đồng dạng có thể khơi mào chiến tranh, thậm chí trực tiếp khai chiến, đầu năm nay có tiền có thể sai quỷ khiến ma, chúng ta đây giàu có, hoàn toàn có thể tùy hứng một chút, một khi đối phương cần chúng ta viện trợ, như vậy vàng bạc quốc gia bọn họ sẽ như hồng thủy dũng mãnh vào Đại Tống ta.

Về phần ích lợi của Hoàng thượng và triều đình sao, Thiếu Tể không nên quên, rất nhiều loại kinh doanh đều là triều đình chuyên doanh, tỷ như bản thân tiền, vũ khí, trà, rượu, muối, sắp tới là dầu chè, vân vân, tuy rằng đúc tiền lợi nhuận vô cùng lớn, hơn nữa phí tổn không cao, nhưng sẽ làm cho mỏ đồng bị trói buộc, mà mậu dịch lại là vô chừng mực, là vô hạn độ, một cơ duyên xảo hợp khả năng một năm có thể kiếm tiền trên ngàn vạn lượng bạc trắng, đây cũng là định luật kinh tế, lợi nhuận luôn đi song song với nguy hiểm mà, lợi nhuận càng cao, phiêu lưu lại càng lớn, lợi nhuận càng vững vàng, phiêu lưu lại càng thấp, nhưng kinh tế Đại Tống ta đã đến bình cảnh, bình cảnh này chính là nguy cơ về tiền mà chúng ta nhiều lần chưa thể đột phá, chỉ có đánh cuộc một phen này, mới có thể làm một mẻ, khoẻ suốt đời.

...
Bình Luận (0)
Comment