Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1780.2

Quái Cửu Lang vừa nghe, đột nhiên giận tím mặt: - Thập nương, con thật sự không thay đổi chút nào. Còn nhớ rất lâu về trước vi sư đã nói với con, trên đời này có một số người chúng ta không đắc tội được, trước mặt những người này, tuyệt đối không được cậy mạnh, có thể chữa cũng đừng chữa, huống hồ là không thể chữa. Ta biết tính nết của con, ta cũng biết tại sao con lại làm như vậy, nhưng ta không quản những chuyện này, con hại bản thân mình là chuyện của con, nhưng nếu liên lụy đến cả nhà vi sư, vi sư nhất định không tha cho con.

Mấy câu này thoạt nhìn giống như tuyệt tình, thật ra cũng hợp với bản tính của Quái Cửu Lang, nhưng ngươi nói coi Lưu Vân Hi thật sự gặp nguy hiểm, lão sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?

Đây dường như là chuyện không thể nào.

Hơn nữa chỗ giảo hoạt nhất của lão là ở đây. Ngươi nói lão quái ư, nhưng lão tinh ranh hơn bất cứ ai, người không nên chọc vào thì lão trốn ở nơi thật xa. Phải biết là trước đây, lão không chịu vào Kinh thành, bởi vì lão biết ở Kinh thành lão không chơi lại người khác, chỉ có bị người khác đùa bỡn mà thôi.

Đáng tiếc là Lưu Vân Hi không học được điểm này.

Toát mồ hôi! Ta còn chưa có trút giận, ngươi nổi giận cái gì chứ! Lý Kỳ vội nói: - Này này này, Quái huynh, ngươi làm gì vậy, coi như ta chết rồi sao, có ta trấn giữ cho Thập nương ở đây, ngươi sợ cái gì? Việc này nếu trong lòng ta không có tính toán, ta sẽ để cho nàng làm như vậy sao?

Quái Cửu Lang nghe được Lý Kỳ nói như vậy, sắc mặt mới thoáng dịu đi một chút, nói:

- Đúng vậy, suýt chút đã quên mất Xu Mật Sứ ngươi rồi, nhưng ta đoán lúc đầu người nhất định cũng phản đối đúng không.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Được rồi, được rồi, chuyện đã qua rồi, bây giờ truy cứu những thứ này cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Quái Cửu Lang trừng mắt nhìn Lưu Vân Hi, nói: - Thập nương, tính tình này của con nếu không sửa, sớm muộn gì cũng hại bản thân con và người bên cạnh con.

Lưu Vân Hi cúi đầu trầm mặc không nói. Nàng không dám tranh luận với Quái Cửu Lang, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ nghe theo, chỉ cần nàng cho rằng là đúng, nàng nhất định sẽ làm, chưa từng để ý đến cách nhìn của người khác, nhưng nói ra thì, nếu nàng không có tính cách nàng, nàng làm sao sẽ trở thành thê tử của Lý Kỳ chứ.

Quái Cửu Lang gặp phải Quái Thập nương cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, buồn rầu lắc đầu, lại nói với Lý Kỳ: - Ngươi cũng nói chuyện này đã qua rồi, vậy ngươi còn đến đây nói với lão phu làm gì, là đến hù dọa lão phu sao, vậy thì đích thực ngươi hù được rồi đó.

Quỷ tin ngươi, Lý Kỳ cười khan nói: - Việc này đích thực đã qua rồi, nhưng chúng ta đều biết, lần này chỉ là giẫm phải vận cứt chó, có thể nói là kỳ tích, đã là kỳ tích thì rất khó xảy ra lần thứ hai. Bây giờ Hoàng thượng đã nếm được vị ngọt này, hơn nữa tần phi của y lại nhiều, ít nhất mỗi năm sẽ có hai vị Hoàng tử hoặc Đế cơ ra đời. Qua thống kê chuyên nghiệp của ta, cứ tính mỗi năm hai bị, tỷ lệ xảy ra khó sinh ước chừng khoảng một phần, đừng thấy là một thành nhưng vô cùng cao đó. Có thể tưởng tượng được, nếu lại xảy ra tình huống này nữa, Hoàng thượng nhất định sẽ đến tìm Thập nương, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy, cho nên ta đang nghĩ, nhất định phải biến kỳ tích thành bình thường.

Quái Cửu Lang nghe thật lâu, thì thốt lên một câu: - Việc này thì liên quan gì đến lão phu.

- Tại sao không liên quan. Lý Kỳ ha ha nói: - Hiện giờ điểm không chắc chắn nhất trong sinh mổ không phải là giải phẫu, mà là dược vật, quan trọng nhất là pê-ni-xi-lin. Một khi vết thương bộc phát bệnh chứng, thì thần tiên cũng không cứu được. Nếu bàn về nghiên cứu dược vật, trong thiên hạ Quái huynh đứng thứ hai, thì ai dám đứng thứ nhất.

Quái Cửu Lang nói: - Lão phu chẳng phải luôn nghiên cứu pê-ni-xi-linsao, chuyện này không gấp gáp được nha.

Lý Kỳ cười mấy tiếng, nói: - Việc này ta biết, nhưng Quái huynh một thánh mới bớt được chút thời gian nghiên cứu pê-ni-xi-lin như vậy, hiệu suất không khỏi cũng quá thấp rồi. Pê-ni-xi-linnày xuất hiện sớm ngày nào thì có thể cứu được tính mạng không ít người đó.

Quái Cửu Lang cười nói: - Từ xưa đến nay, sinh lão bệnh tử là không thể tránh khỏi, chỉ khác là sớm hay muộn thôi. Lão phu không phải là Bồ Tát, sở dĩ Bồ Tát nhàm chán mà đi phổ độ chúng sinh là bởi vì ngàu có thể trường sinh bất lão, nhưng thời gian lão phu sống trên đời không còn nhiều nữa, việc này ngươi vẫn nên mời cao nhân khác đi.

Lý Kỳ ha ha nói: - Có câu, hại người cuối cùng hại mình. Nếu một ngày kia, con dâu của ngươi hoặc là cháu dâu của ngươi sinh khó, ta thật sự muốn biết trong lòng Quái huynh nghĩ cái gì.

Quái Cửu Lang híp mắt nói: - Ngươi gọi ta là Quái huynh cũng được, lão Quái cũng được, đều không liên quan gì, nhưng ngươi đừng lấy thê nhi của ta ra nói. Ngươi có tin bây giờ lão phu sẽ khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn không.

Hạ thể Lý Kỳ run lên, ngoài miệng lại nói: - Ta đương nhiên tin, ngươi là Quái Cửu Lang nha, chuyện thất đức nào mà không làm được chứ. Nhưng ta cũng không phải là nguyền rủa ngươi, ngươi dám cam đoan việc này nhất định sẽ không xảy ra sao? Nếu xảy ra, vậy ngươi có dám bảo đảm ngươi sẽ không hối hận không? Phải, ngươi y thuật cao minh, nhưng căn bệnh này ngoài trừ sinh mổ, ngươi không còn cách nào cả.

Quái Cửu Lang nghe được thì nhíu mày, vẻ tức giận trên mặt dần rút lui, thở dài nói: - Thật ra lão phu cung luôn suy nghĩ về pê-ni-xi-linnày, đáng tiếc tạm thời cũng không rõ ràng lắm, vẫn là câu đó, chuyện này không gấp gáp được.

Lý Kỳ cười nói: - Nhưng ta cảm thấy hoàn toàn có thể đẩy nhanh tiến độ. Bây giờ phòng thí nghiệm của Học viện Thái Sư đã xây xong, phòng thí nghiệm này có một gian phòng chuyên dùng nghiên cứu chế tạo pê-ni-xi-lin, dụng cụ điều phối trong đó khá hoàn thiện. Ngoài ra, ta còn có một vài suy nghĩ về pê-ni-xi-lin, ta tin chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể sớm ngày điều chế ra pê-ni-xi-lin.

Lưu Vân Hi nói: - Sư phụ, đồ nhi sẽ dốc hết sức đảm đương việc này, sư phụ chỉ cần ở bên cạnh chỉ điểm đồ nhi là được, tuyệt đối sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của sư phụ.

Lúc này, Doãn thị đột nhiên từ trong đi ra, nói: - Phu quân, nếu pê-ni-xi-lin này thật sự có thể giúp nữ nhân vượt qua cửa ải khó khăn như sinh dưỡng, việc này đối với nữ nhân chúng ta mà nói là chuyện cực kỳ tốt, phu quân nên làm hết sức mình.

Quái Cửu Lang cười khổ một tiếng, nói: - Nàng không biết, nếu vi phu thật sự nhập tâm vào đó, thì sẽ nhanh chóng trầm mê vào đó, đến lúc đó có thể sẽ không rảnh bồi nàng.

Doãn thị cười nói: - Chuyện này có gì khó, ta bồi phu quân chẳng phải là được sao.

- Quái Cửu Lang ta có thể lấy nàng làm vợ thật sự là tạo hóa kiếp trước của ta, làm khổ nàng rồi. Quái Cửu Lang cười ha ha nói.

Toát mồ hôi! Không nhìn ra lão Quái lại buồn nôn như vậy. Lý Kỳ nghe thấy thì nổi đầy da gà, nói: - Vậy Quái huynh đồng ý rồi.

Quái Cửu Lang khoát tay nói:

- Không vội, không vội, muốn ta đáp ứng ngươi thì có thể, nhưng trước tiên ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.

Lý Kỳ cẩn thận nói: - Điều kiện gì?

Quái Cửu Lang nói: - Gần đây ta nghe nói Văn nhi qua lại rất thân với một nữ nhân tên là Liễu Phiêu Phiêu.

Lý Kỳ đảo mắt, Quái Cửu Lang lập tức nói: - Ngươi đừng gạt ta, việc này ta đã nghe ngóng rõ ràng rồi.

Lý Kỳ lập tức cười nói:

- Ngươi thông minh như vậy, sao ta dám lừa dối ngươi. Ta cũng có nghe nói việc này, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Nếu Quái huynh muốn bảo Liễu Phiêu Phiêu đừng quấn quýt Tiểu Văn, việc này ta có thể ra mặt thương lượng với Liễu Phiêu Phiêu, vấn đề hẳn là không lớn lắm.

Quái Cửu Lang nói: - Ai nói ta muốn các ngươi chia rẽ hai người bọn họ, ngươi đừng tự cho mình thông minh.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Vậy ngươi có ý gì?

Quái Cửu Lang nói: - Ta muốn bảo ngươi tác hợp cho hai người bọn họ, để bọn họ có thể sớm ngày thành thân.

Lý Kỳ kinh ngạc à một tiếng, nói: - Quái huynh, Liễu Phiêu Phiêu kia là người chốn phong trần, hẳn là huynh biết.

Quái Cửu Lang hừ một tiếng nói: - Vậy thì sao, chỉ cần nàng ta thật lòng đối xử với Văn nhi là được, là đẹp là xấu, gia cảnh thế nào, lão phu không hề để ý.

Doãn thị cười nói: - Liễu tiểu nương tử này ta cũng từng gặp qua, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, là một nữ tử tốt khó cầu, chỉ sợ nàng ấy không vừa mắt Văn nhi của chúng ta.

Quái Cửu Lang hừ nói: - Ngay cả Văn nhi của chúng ta mà cũng không vừa mắt thì nàng ta thật sự là bị mù.

Hóa ra không vừa mắt nhi tử lão đều là người mù sao, gen của lão còn chưa tốt đến mức đó đâu. Lý Kỳ nói: - Vậy không biết Quái huynh muốn bảo ta làm gì đây?

Quái Cửu Lang nói: - Ta nhìn ra được Văn nhi rất thích Liễu Phiêu Phiêu, nhưng Văn nhi vừa ra khỏi cốc không lâu, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế cho lắm. Nếu không giúp nó thì cũng không biết lúc nào nó mới thông suốt được, mà về mặt này lão phu cũng không hiểu lắm, nhưng ngươi lại vô cùng am hiểu, cho nên lão phu hi vọng ngươi có thể bớt chút thời gian chỉ điểm cho Văn nhi, phu phụ chúng ta còn đang chờ ôm cháu đây.

Lý Kỳ coi như là hiểu rõ rồi, Liễu Phiêu Phiêu tuy xuất thân phong trần, nhưng hiện nay luật bảo vệ nữ nhân xuất hiện, địa vị của ca kỹ được nâng lên, giá trị của Liễu Phiêu Phiêu đương nhiên cũng tốt hơn. Nếu Thẩm Văn ra tay chậm, Liễu Phiêu Phiêu có thể sẽ bị người ta cướp đi, hơn nữa tuổi tác của Quái Cửu Lang và Doãn thị không còn nhỏ, đương nhiên lão hy vọng có thể sớm ngày ôm cháu.

Vấn đề là Thẩm Văn cũng là một ngốc tử về mặt tình yêu, đừng nói là tán gái, cho dù là gái tán cậu ta, e rằng cậu ta cũng sẽ không biết, nếu để mặc cậu ta tự do phát triển thì thật sự không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.

Tuy Quái Cửu Lang giảo hoạt, nhưng bản thân lão đến lúc tuổi già mới thành thân, kinh nghiệm yêu đương gần như bằng không, làm sao dạy nhi tử được, có điều mời người dạy nhi tử tán gái, e rằng cũng chỉ có Quái Cửu Lang làm được việc này.

Lý Kỳ liếc Doãn thị bên cạnh, thấy bà cũng vẻ mặt chờ mong, trong lòng biết, bà chắc chắn cũng vô cùng sốt ruột, thật ra đây cũng là thường tình của con người, gật đầu nói: - Thành giao, việc này giao cho ta, tranh thủ tết năm nay để cả nhà các ngươi bày thêm một bộ bát đũa.
Bình Luận (0)
Comment