Uất Trì Bà La nói: - Đánh thì đánh, ta há lại sợ ngươi sao.
Hoàn Nhan Tông Vọng mắt lé nhìn Uất Trì Bà La, thầm nghĩ, người này chính là một tên ngốc thôi mà, làm sao giống là cái gì Vương tử, càng thêm không giống như là Thống soái mang binh, nhưng y ở trong này, quân Tống vẫn còn cớ ở lại đây. Lại nói với Lý Kỳ: - Xu Mật Sứ, đây là ân oán giữa bọn họ, ngươi sẽ không nhúng tay vào chứ.
Chỉ cần quân Tống trung lập, chỉ bằng Uất Trì Bà La, tùy tiện lôi ra chút quân đội đều có thể tiêu diệt y, cho nên mấu chốt vẫn là quân Tống.
Lý Kỳ cười nói:
- Trước đó ta đã nói rồi, Sơ Lặc này đến tột cùng là thuộc về ai sở hữu, Đại Tống ta ở điểm này đều duy trì trung lập, vẫn nói thanh quan khó đoạn việc nhà, nhưng ta hy vọng song phương có thể thông qua đàm phán để giải quyết vấn đề này, ta không hy vọng phát sinh chiến tranh.
- Ngươi không hy vọng? Ngươi dựa vào cái gì. Y Bặc Lạp Hân nhị thế phẫn nộ nói: - Nơi này chính là địa bàn của vương triều Đông Khách Lạt Hãn ta, người Tống các ngươi dựa vào cái gì ở trong này khoa tay múa chân, ngươi đây là duy trì trung lập sao?
Lý Kỳ biến sắc, lạnh lùng nói: - Nhưng thương nhân Đại Tống ta phải đi qua nơi này tới Tây Vực buôn bán, đây là lý do chúng ta trú đóng ở này, các ngươi nếu đi địa phương khác đánh nhau, ta đây không xen vào, cũng chẳng thèm đi quản, nhưng ở nơi này chính là không được, các ngươi ở trong này đánh nhau sẽ thương tổn nghiêm trọng đến ích lợi của thương nhân Đại Tống ta, quân đội Đại Tống chúng ta đối với việc này chắc chắn sẽ không mặc kệ ngồi nhìn.
Lưu Ngạn Tông giận quá thành cười nói: - Xu Mật Sứ Nam triều ngươi như vậy không khỏi khinh người quá đáng rồi, đây là chuyện trong nước của bọn họ, cho dù bọn họ không cho thương nhân các ngươi đi qua, điều này cũng không có gì đáng trách, ngươi nói như vậy quả thực chính là già mồm át lẽ phải.
Lý Kỳ nói: - Đầu tiên, quân đội Đại Tống chúng ta bảo hộ con dân Đại Tống chúng ta, điều này cũng không gì đáng trách, tiếp theo, Sơ Lặc thành này đến tột cùng nên thuộc sở hữu của ai, trước mắt vẫn tồn tại tranh luận vô cùng lớn, sự tình này cực kỳ phức tạp, Đại Tống chúng ta cho dù trú binh như thế cũng không trái với bất luận quy củ nào, nếu các ngươi song phương nhất trí cho là quân đội Đại Tống chúng ta nên rời khỏi Sơ Lặc, ta tuyệt không hai lời, hôm nay liền lui về Hà Hoàng thôi.
Hoàn Nhan Tông Vọng híp mắt, nói: - Vậy ngươi đến tột cùng là có ý gì?
Lý Kỳ nói: - Rất đơn giản, hoặc là cứ tiếp tục đàm phán nữa, hoặc là liền gác lại tranh luận, bàn bạc kỹ hơn, các ngươi ai tranh giành thắng, đó là chuyện của các ngươi, Đại Tống chúng ta tuyệt không hỏi đến, nhưng Đại Tống chúng ta tuyệt đối phản đối chiến tranh. Bởi vì như vậy sẽ thương tổn nghiêm trọng đến lợi ích của Đại Tống ta, mặc kệ bất kỳ bên nào khơi mào chiến tranh, Đại Tống chúng ta tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn không để ý tới.
- Ngươi đây là người si nói mộng.
Y Bặc Lạp Hân nhị thế chỉ vào Lý Kỳ rít gào nói: - Ngươi đầu bếp thối này đừng có cho mặt mũi rồi còn không biết xấu hổ.
- Lớn mật.
Dương Tái Hưng hét to một tiếng, rút ra kiếm sắc chỉ về hướng Y Bặc Lạp Hân nhị thế nói: - Lập tức nhận lỗi với Xu Mật Sứ chúng ta.
Lý Kỳ nghe vậy một đầu mồ hôi lạnh, người này thật sự là một người điên nha, người ta dầu gì cũng là Hãn Vương, ngươi cho chút mặt mũi được không.
Bá bá bá!
Dương Tái Hưng vừa rút kiếm, Ngô Giới, Thuật Liệt Tốc, còn có tướng sĩ bên vương triều Đông Khách Lạt Hãn cũng đều rút kiếm ra.
Trong lúc nhất thời chính là giương cung bạt kiếm.
Hãn Vương Y Bặc Lạp Hân nhị thế nhìn thấy tràng diện này, trong lòng lại có chút sợ hãi, dù sao nơi này chính là quân Tống đóng quân. Cũng không phải là quân đội vương triều Đông Khách Lạt Hãn gã.
Lúc này, Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên đứng lên, nhanh chóng giơ tay lên đẩy loan đao của Thuật Liệt Tốc, thản nhiên nói: - Làm gì đấy? Chúng ta chỉ là đến để điều đình, chứ không phải đến để đánh nhau, đều thu hồi lại đi.
Lời nói của nhị Thái Tử, ai dám không nghe, đều thu hồi binh khí của mình.
Hoàn Nhan Tông Vọng lại hướng tới Lý Kỳ nói: - Xu Mật Sứ không phải sẽ không để cho chúng ta đi ra cánh cửa này chứ?
- Sao dám, sao dám.
Lý Kỳ khua tay thật mạnh nói: - Còn giơ làm gì. Không phát hiện để cho người ta chê cười sao, thu lại nhanh lên đi.
- Tuân mệnh.
Ngô Giới, Dương Tái Hưng cũng vội vàng đem kiếm thu trở về.
Y Bặc Lạp Hân nhị thế trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vung tay lên, thủ hạ hộ vệ gã cũng thu binh khí trở về.
Lý Kỳ rõ ràng chính là tác phong vô lại, cường đạo. Lấy đâu ra quân tử cái gì, giờ nếu ở địa bàn của Kim quốc, Hoàn Nhan Tông Vọng sao có thể để cho hắn kiêu ngạo như vậy, nhưng đáng tiếc nơi này là Sơ Lặc. Không thuộc về Kim quốc gã, Lý Kỳ muốn già mồm át lẽ phải, muốn bịa đặt, gã cũng không có phương pháp tốt nào để xử lý, lại quay sang Y Bặc Lạp Hân nhị thế nói: - Hãn Vương, không biết ngươi có đáp ứng đề nghị của Xu Mật Sứ hay không.
- Gác lại tranh luận cái chó má gì? Nằm mơ!
Y Bặc Lạp Hân nhị thế hừ một tiếng, nói: - Các ngươi chờ đó cho bản Hãn, bản Hãn Vương nhất định sẽ làm cho các ngươi phải trả giá thật nhiều.
Nói xong gã liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa, trên đường vừa lúc Lý Kỳ che ở trước người gã.
Lý Kỳ cao giơ hai tay, lui sang một bên, ha hả nói: - Thật có lỗi, ta chỉ là một người khách thôi, ngay cả tư cách tiễn các ngươi cũng không có.
- Quấy rầy rồi, cáo từ trước.
Hoàn Nhan Tông Vọng khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười, hướng trước cửa bước tới, thời điểm đi ngang qua bên người Uất Trì Bà La, bàn tay to của gã nhẹ nhàng đẩy sang bên cạnh, trực tiếp đẩy Uất Trì Bà La nghiêng sang một bên, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài, Hoàn Nhan Tông Vọng là không thích đi đường vòng.
Uất Trì Bà La ngây ngốc đứng ở nơi đó, mới vừa rồi Hoàn Nhan Tông Vọng nhẹ nhàng đẩy, khiến y cảm thấy một cỗ áp khí cường đại ép tới mức y không thở nổi.
Chư vị đại tướng Kim quốc đi ra theo sau đều liếc nhìn Uất Trì Bà La, coi thường không thèm để ý, sau đó đi ra ngoài.
Đợi cho sau khi bọn họ đều rời đi, Lý Kỳ mới đi đến bên người Uất Trì Bà La, vỗ nhè nhẹ bờ vai của y, cười nói: - Đừng sợ, đừng sợ, kỳ thật nhị Thái Tử người này khá hiền lành đấy, gã chỉ là muốn tác động tới ngươi một chút mà thôi.
Hoàn Nhan Tông Vọng? Hiền lành?
Đám người Ngô Giới đều lau một phen mồ hôi lạnh, hai cai này có quan hệ sao.
Uất Trì Bà La ngẩn ra, nuốt một ngụm, thời điểm đối mặt Y Bặc Lạp Hân nhị thế, vẫn ngang nhiên không sợ, nhưng thời điểm đối mặt Hoàn Nhan Tông Vọng, thì ngay cả âm thanh cũng đều không phát ra nổi.
Nói cho cùng, y vẫn là quá trẻ tuổi, cũng giống như Lý Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy Hoàn Nhan A Cốt Đả vậy, trong lòng cũng là vô cùng sợ hãi.
- Xu Mật Sứ, ta ---.
Lý Kỳ không đợi y nói xong, liền một tay khoác lên trên vai của y, nói: - Ngươi làm vô cùng tốt, yên tâm, Uất Trì thị các ngươi toàn bộ trở về nơi này ở là được, ai nếu dám bắt nạt ngươi, ta nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm đến, hơn nữa, chờ sau khi ta trở về, sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng phong ngươi làm Sơ Lặc Vương, đương nhiên, ta cũng nhất định sẽ thực hiện hứa hẹn, đem một bộ phận sản phẩm Túy Tiên Cư tiêu thụ tới Tây Vực giao cho ngươi làm đại lý, đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
- Xu Mật Sứ mời.
Nói trùng hợp thì không trùng hợp, nói không trùng hợp thì lại trùng hợp, lúc trước sau khi vương triều Khách Lạt Hãn tiêu diệt Vu Điền, Uất Trì thị chạy trốn tứ phía, trôi qua hai ba mươi năm, bọn họ cũng biết phục quốc vô vọng, Uất Trì Bà La chính là một dòng trong đó, bọn họ vốn là trốn chết đến Cao Xương Hồi Cốt, nhưng muốn chết không chết, lúc ấy vương triều Khách Lạt Hãn lại đang cùng Cao Xương Hồi Cốt giao chiến, bọn họ sợ hãi rơi vào trong tay vương triều Khách Lạt Hãn, vì thế lại bỏ chạy tới Thổ Phiên, về sau Đại Tống chiếm lĩnh địa khu Hà Hoàng, bọn họ mới bắt đầu kinh thương ở địa khu Hà Hoàng.
Lý Kỳ sau khi biết được, liền lập tức mời y lại đây, và nhận lời chỉ cần ngươi đồng ý hỗ trợ, Uất Trì thị các ngươi liền có thể trở về cố hương, hơn nữa còn giúp ngươi mở rộng kinh doanh.
Uất Trì Bà La tâm động không ngừng, kỳ thật Uất Trì thị bọn họ vẫn luôn muốn trở về cố hương, dù sao mảnh đất Sơ Lặc này là tổ tiên bọn họ một tay tạo dựng lên đấy, hơn nữa bọn họ đã không còn gì để mất, muốn đánh cũng là Đại Tống các ngươi và kẻ thù đánh, vì thế liền đáp ứng.
Lý Kỳ tìm y đến, dĩ nhiên là lấy cớ tới làm, ngươi không có khả năng không lý do gì mà đem Sơ Lặc cất vào trong túi, lời này nói ra chỉ sợ đều sẽ bị người khác đánh chết, nhưng Uất Trì thị chọc vào một cước này, vậy chuyện này đã thành phức tạp, đất này chính là tổ địa của Uất Trì thị, bọn họ trở về nơi này, cũng không gì đáng trách.
Lý Kỳ cũng không yêu cầu có thể tranh giành thắng, dựa vào há miệng đã lấy được Sơ Lặc tới tay, như vậy thì không thực tế, chỉ cần tồn tại tranh cãi là được rồi, dù sao bây giờ là hắn khống chế nơi này, vậy nơi này chính là do hắn định đoạt.