Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1817.2

- Muội đương nhiên mong rồi, muội thậm chí còn hy vọng huynh ấy vĩnh viễn ở lại đây ấy. Lý Sư Sư nói xong thì lại thở dài: - Nhưng phu quân là Xu Mật Sứ, trên vai huynh ấy còn có trọng trách lớn phải gánh vác. Sao có thể vì nhi nữ tư tình mà làm chậm trễ việc quốc gia đại sự chứ.

Lý Thanh Chiếu hơi hơi ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn trời, cảm thán nói: - Đúng vậy a, cũng đến thời điểm hắn nên trở về rồi.

Lý Sư Sư ngoái đầu lại liếc nhìn hai cha con đang chơi đùa kia, khóe mắt hiện ra lệ quang.

Đêm đó.

Lý Kỳ nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, tựa như đang tự hỏi điều gì, thì nghe được két một tiếng, chỉ thấy Lý Sư Sư đi từ bên ngoài vào, bèn hỏi: - Tố Tố đã ngủ rồi à?

Lý Sư Sư gật đầu, đi tới.

Đợi đến khi nàng tới gần bên giường, Lý Kỳ dùng một tay kéo nàng, ôm lên giường.

Nghe được Lý Sư Sư kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì cũng đã bị Lý Kỳ đè xuống dưới người rồi.

Lý Kỳ nhìn dung nhan tuyệt thế gần trong gang tấc này, chỉ thấy lông mày giống như lá liễu mùa xuân, sắc mặt như hoa đào tháng ba, câu thúc lại mang theo nét biếng nhác, có thể nói là “ngọc mạo yêu nhiêu hoa giải ngữ, phương dung yểu điệu ngọc sinh hương”. Khiến cho người cảm thấy trên đời này không có gì hoàn mỹ như Lý Kỳ cũng cảm thấy đây là hoàn mỹ không tì vết, cho dù là một cọng lông mi đều lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, quyến rõ xinh đẹp, danh xưng đệ nhất mỹ nhân Đại Tống, nàng tuyệt đối là không cần nhường cho ai.

- Sư Sư, muội đẹp quá.

Lý Kỳ không kìm lòng nổi nói ra, khi nói chuyện, một bàn tay to của hắn cũng đồng dạng không kìm nổi vươn vào trong y phục của Lý Sư Sư. Vuốt ve làn da bóng loáng nhẵn nhụi kia.

Nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên cao.

Lý Sư Sư cũng là vẻ mặt ửng đỏ, kiều diễm ướt át, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ nổi lên một trận sương mù. Xuân ý dào dạt, cực kỳ động lòng người.

Đột nhiên, nàng vươn tay nắm lấy bàn tay to của Lý Kỳ, nói: - Phu quân, huynh xuống đi đã, muội có việc muốn nói với huynh.

Lý Kỳ sửng sốt, kinh hãi hỏi: - Không phải là muội đến tháng rồi chứ?

Lý Sư Sư lườm hắn một cái, nói: - Đến tháng gì chứ, huynh thật sự là không biết xấu hổ gì cả.

- Việc này có gì đáng xấu hổ đâu. Lý Kỳ cau mày nói: - Không phải đến tháng, thì đợi lát nữa rồi nói sau.

Đang lúc vui vẻ a!

Lý Sư Sư dùng vẻ đáng thương nhìn Lý Kỳ, nói: - Đợi lát nữa muội sợ sẽ quên mất.

Điều này cũng đúng. Lý Kỳ tỏ vẻ có thể lý giải, hít sâu một hơi, tạm thời ngăn chặn ngọn lửa trong bụng trước, dùng lý trí để chiến thắng ngọn lửa ở nửa người dưới, ngã xuống giường, ôm Lý Sư Sư vào trong ngực hỏi: - Đến tột cùng là chuyện gì? Cần phải nghiêm túc như vậy.

Lý Sư Sư dán mặt vào ngực Lý Kỳ, chần chờ một chút, mới nói: - Phu quân, huynh đã lưu lại ở Hàng Châu nhiều ngày rồi, hiện giờ chuyện thành học viện, cũng gần như đều giải quyết rõ ràng, đến thời thời điểm huynh cần trở về rồi. Nói xong nàng khẩn trương nói: - Không phải là muội muốn phu quân rời đi, muội cũng hy vọng huynh có thể ở lại tại chỗ này, nhưng huynh rốt cuộc là Xu Mật Sứ, hẳn là nên lấy việc nước làm trọng.

Sắc mặt của Lý Kỳ dần dần ảm đảm xuống, thầm than, đúng vậy a, ta chúng quy là phải trở về đấy. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Lý Sư Sư thấy Lý Kỳ không nói lời nào, hơi nâng trán lên, vụng trộm liếc nhìn Lý Kỳ, thấy hai mắt hắn ảm đảm, trong lòng tất nhiên là thương tâm vạn phần, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, nàng hạ quyết tâm nói: - Phu quân, Sư Sư không muốn lại mang bêu danh là hồng nhan họa thủy.

Lý Kỳ chợt ngẩn ra, cúi đầu nhìn chăm chú vào Lý Sư Sư, dùng khuỷu tay gắt gao ôm nàng vào ngực, hôn lên khuôn mặt đang rơi lệ của nàng, nhưng trong lòng thì càng thêm không bỏ được, hắn nói: - Muội yên tâm, ta đây tự có chừng mực.





Lý Kỳ cũng biết thời gian cho mình ở lại đây đã không còn nhiều nữa, vì thế trong mấy ngày kế tiếp, hắn mang theo hai mẹ con Lý Sư Sư, cùng với Da Luật Cốt Dục và Lý Thanh Chiếu đi du lịch phong cảnh Hàng Châu, đáng tiếc chính là, vì che dấu tai mắt người khác, bọn họ chỉ có thể đi du lịch bằng thuyền.

Trong đó người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Lý Kiến Tố, khó có dịp bé được đi ra ngoài một lần, cũng là chơi điên rồi, cùng với tình cảm của bé với Lý Kỳ cũng tăng tiến không ít, thương xuyên ầm ĩ muốn cho Lý Kỳ ôm, ngẫu nhiên còn chủ động thơm hai má của Lý Kỳ.

Thế nhưng theo ngày cửa ải cuối năm càng ngày càng gần, Lý Kỳ nhất định phải trở về, bởi vì vào thời điểm cuối năm có rất nhiều công tác báo cáo, hắn là Xu Mật Sứ, tất nhiên là phải trở về phục lệnh rồi.

Canh bốn của ngày.

- Phu quân, lúc đi trên đường nhất định phải cần thận hơn, phải mặc nhiều áo, đừng để bị lạnh …

Lý Sư Sư giúp Lý Kỳ mặc vào áo choàng, ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm.

Lý Kỳ nghe những lời lải nhải này, trong lòng lại cảm giác vô cùng ấm áp, cầm lấy đôi tay thon mềm của Lý Sư Sư, nói: - Sư Sư, lại cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ khiến cho người một nhà chúng ta được đoàn tụ đấy.

Lý Sư Sư vừa cẩn thận giúp Lý Kỳ sửa sang lại, vừa rưng rưng nước mắt nói: - Mọi việc không thể miễn cưỡng, huynh có thể ngẫu nhiên nhớ đến muội, muội cũng đã cảm thấy quá đủ rồi. Nói xong nàng lại quay đầu nói với Da Luật Cốt Dục: - Cốt Dục, phải phiền toái muội chăm sóc cho phu quân rồi.

Da Luật Cốt Dục nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi mặc xong, Lý Kỳ lại đi đến trong phòng của Lý Thanh Chiếu. Lý Thanh Chiếu ngồi ở phòng ngoài, thấy hắn đến đây, nhỏ giọng nói: - Tố Tố vẫn còn ngủ ở bên trong.

Lý Kỳ nhẹ giọng nói mấy câu cảm ơn, rồi nhẹ tay nhẹ chân vào buồng trong, chỉ thấy Lý Kiến Tố đang nghiêng đầu ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn ngẫu nhiên còn động vài cái, dường nhiên còn đang hồi vị món ngon mà hôm nay phụ thân làm cho bé ăn vậy.

Lý Kỳ dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nói: - Nữ nhi bảo bối, rất xin lỗi, xin tha thứ cho phụ thân đi không từ giã, phụ thân cam đoan với con, nhất định sẽ sớm nhất đón con và mẹ con đến bên người phụ thân, hy vọng đến lúc đó có thể nghe được con gọi ta một tiếng phụ thân.

Lý Kiến Tố từ đầu đến cuối đều không có mở miệng gọi hắn một tiếng phụ thân, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Lưu lại trong phòng một lúc lâu, Lý Kỳ mới lưu luyến không rời đi ra, lại nói với Lý Thanh Chiếu: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giữ gìn sức khỏe cho tốt.

Lý Thanh Chiếu thoáng gật đầu, nói: - Ngươi cũng phải mọi sự cận thận, canh giờ không còn sớm, ngươi nhanh lên đường đi.

- Ừ.

Hai người đi tới trong phòng, Lý Sư Sư, Da Luật Cốt Dục đã đứng ở trong viện rồi.

Lý Kỳ cùng với Lý Sư Sư lại lẫn nhau dặn dò một phen, trì hoãn một khoảng thời gian thật dài, hai người đều là nén lại nước mắt ở trong mắt, không để cho nó rơi xuống, bởi vì bọn họ đều biết nước mắt của mình sẽ làm cho đối phương càng thêm thương tâm.

Cuối cùng, Lý Kỳ vẫn là lên xe ngựa rời đi.

Lý Sư Sư đứng ở bên cạnh hàng rào, nhìn chút ít ánh lửa này dần dần biết mất ở trong màn sương mù tảng sáng, nàng rốt cục vẫn là không nhịn được, ghé vào trong ngực Lý Thanh Chiếu khóc rống lên.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment