Đông kinh Biện Lương, phủ Xu Mật Sứ.
Sóng ngầm dâng lên trong triều, Lý sư phó này bề ngoài vẫn là phong quang vô hạn, nhưng trên thực tế cuộc sống của hắn cũng không khá hơn so với người Đảng Hạng nha!
- Lý đại ca, đây là sổ sách gần đây muội tính ra, mời huynh xem qua.
Tiểu Ngọc đem một xấp sổ sách thật dày đưa cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhận lấy để qua một bên, cười gật đầu nói: - Muội vất vả rồi, lát nữa ta sẽ xem.
Tiểu Ngọc hiếu kỳ nói: - Đại ca, tại sao huynh muốn xem sổ sách gấp như vậy?
- Muội đừng nghĩ nhiều, không có quan hệ gì với muội. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Việc làm ăn của Túy Tiên Cư hiện nay nhiều lắm, ta muốn chỉnh hợp một chút, quy hoạch lại công ty tập đoàn, để dễ bề quản lý, ta định đem tập đoàn Túy Tiên Cư làm tổng tập đoàn, bên dưới lại phân thành bốn tập đoàn con, đem việc buôn bán đồng loại quy hoạch đến một tập đoàn phía dưới, làm như vậy, thì có thể quản lý tốt hơn, tập đoàn cũng có thể phát triển tốt hơn, việc này muội cũng phải chuẩn bị một chút.
Tiểu Ngọc gật đầu, nói: - Vâng, muội hiểu.
Lúc này, Trần Đại Nương đi đến.
Tiểu Ngọc khôn khéo kêu lên: - Mẹ.
Trần Đại Nương nhìn thấy Tiểu Ngọc, liền vui vẻ hẳn lên, cười nói: - Lại đến tìm đại nhân đàm luận à.
- Dạ.
Lý Kỳ cười nói: - Đại nương, có chuyện gì sao?
Trần Đại Nương vội nói:
- Đúng đúng đúng, Lương Ngu Hầu cầu kiến.
- Lương Hùng?
Lý Kỳ thoáng nhíu mày, nói: - Tiểu Ngọc, muội và đại nương đi xuống trước đi.
- Vâng.
Sau khi hai người đi không lâu, Lương Hùng liền đi đến dưới chỉ dẫn của hạ nhân. Lương Hùng này cũng là thân tín của Lý Kỳ, tuy rằng đánh giặc không quá giỏi, nhưng cũng là một tay làm hậu giỏi. Sau khi đánh lui quân Kim, Lý Kỳ liền đề bạt ông ta làm Thị Vệ Mã Đô Ngu Hầu, chỉ ở dưới Ngưu Cao.
- Hạ quan Lương Hùng tham kiến Xu Mật Sứ
Lương Hùng chắp tay thi lễ một cái.
- Miễn lễ.
Lý Kỳ giơ tay ra, cười nói: - Ngồi đi.
- Đa tạ.
Lý Kỳ cười nói: - Sao ngươi lại có thời gian rảnh đến chỗ ta vậy.
Lương Hùng muốn nói lại thôi, có vẻ hơi ngượng ngùng.
Lý Kỳ hơi nhíu mày, hỏi: - Thế nào? Có chuyện gì sao?
Lương Hùng ngượng ngùng nói: - Xu Mật Sứ, có phải là hạ hạ quan đã làm gì sai hay không?
Lý Kỳ hơi không hiểu ra sao cả, nói: - Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?
Lương Hùng nói: - Chẳng lẽ Xu Mật Sứ không biết?
Lý Kỳ lại hiếu kỳ nói: - Ngươi không nói thì làm sao ta biết, ta cũng đâu phải thầy bói.
Lương Hùng cũng là thần sắc sửng sốt, nói: - Là như thế này, buổi chiều hôm qua tôi nhận được thông báo của trên, nói muốn điều tôi đi quận Nam Ngô làm Đoàn Luyện Sứ.
Lý Kỳ nghe thấy vậy tim đập thình thịch, nhưng sắc mặt lại không biểu lộ bất cứ thanh sắc gì. Đây đều là rèn luyện ra được, nếu như là hồi hắn vừa tới, thì lúc này thế nào cũng phải đứng bật dậy, ngoài miệng vẫn phong khinh vân đạm, cười nói: - Hoá ra là chuyện này à, ta còn tưởng là cái gì nữa, ba, năm năm tới một lần điều nhiệm, đây không phải việc rất bình sao.
Lương Hùng thở dài, nói:
- Xu Mật Sứ, hạ quan cũng biết việc này vô cùng bình thường. Nhưng nhưng hạ quan không muốn rời khỏi kinh thành, hạ quan ở kinh thành đã gần hai mươi năm rồi, người nhà sớm đã cắm rễ ở kinh thành rồi. Với lại, phụ mẫu tôi tuổi tác đã cao, làm sao chống lại sức ép lần này, càng miễn bàn đến chuyện đi hai quận địa phương xa như vậy. Vẫn mong Xu Mật Sứ ngài niệm tình hạ quan đi theo ngài lâu như vậy, đừng điều tôi đi, nếu không, đến địa phương gần một chút cũng được a.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: - Chuyện này chỉ sợ rất khó, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đây không phải chuyện ta có thể làm chủ, nếu hôm nay ta mở cửa sau cho ngươi, ngày khác người khác cũng tới tìm ta, ta nên nói như thế nào đây?
Lương Hùng vừa nghe, vẻ sầu nào này đã không cần nói cũng biết, nhưng ông ta cũng không dám cưỡng cầu, dù sao người ngồi trước mặt là Quỷ kiến sầu, trầm mặc không nói.
Kinh thành này và Nam Ngô phải nói là thiên đường và địa ngục. Ông ta lại không phải đi làm ăn mua bán, ai chịu chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy kia. Hơn nữa, thông báo này cũng tới rất kỳ quái, chỉ điều động ông ta và vài người dưới trướng ông ta, các binh lính lại không phát sinh bất cứ điều động gì, cho nên ông ta cũng không rõ ràng tình hình, vì thế chạy đến tìm Lý Kỳ, xem có đường quay về hay không, nhưng lời nói của Lý Kỳ khiến ông ta rất là thất vọng.
Lý Kỳ liếc nhìn Lương Hùng, thấy ông ta mặt buồn rầu, nhưng cũng không nói gì nữa, trong lòng đương nhiên hiểu được, Lương Hùng là thân tín của hắn, chắc chắn sẽ không làm trái mệnh lệnh của hắn, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nói: - Lương Hùng, ngươi tham gia quân ngũ có bao nhiêu năm rồi?
Lương Hùng nói: - Tôi mười sáu tuổi tham gia quân ngũ, đến nay chắc cũng ba mươi năm rồi.
- Ba mươi năm, đời người có mấy cái ba mươi năm a!
Lý Kỳ thở dài, nói: - Vậy ngươi có từng nghĩ tới dùng một phương thức sống khác hay không.
Lương Hùng sửng sốt, nói: - Sao Xu Mật Sứ nói lời này?
Lý Kỳ nói: - Rời khỏi Tam nha.
- À?
Lương Hùng ngẩn ra, lập tức trấn tĩnh lại, một lát sau, nói: - Xu Mật Sứ, việc này có phải có nguyên nhân khác hay không?
Lý Kỳ thở dài: - Ta cũng không giấu diếm ngươi, hiện giờ Tam nha thống soái toàn bộ ở bên ngoài, hoàng thượng cũng đã thu quyền lực của Tam nha về, đây là lệnh của hoàng thượng, ngươi xem, quân Trấn Nam vẫn luôn ở Thổ Phiên, Nhị quận lại vừa mới thu phục không lâu, quân đội này không ở đó, hoàng thượng lo lắng Nhị quận có dị động, cho nên nhất định phải tìm một người đáng tin đến quản lý quân chính địa phương, ngươi và ta đều là người từng đi theo hoàng thượng tham dự cuộc chiến bảo vệ Khai Phong, là người hoàng thượng tin cẩn, cho nên mới sai ngươi đi.
Lương Hùng vừa nghe, trong lòng cũng hiểu được, không có một chút hoài nghi, bởi vì đây cũng hợp tình hợp lý, Nhị quận cách kinh sư quá xa, hoàng đế rất khó lo lắng đến, cho nên phái người đến bên đó nhất định phải là người hoàng đế tin cẩn.
Lý Kỳ lại nói: - Nhưng xét về tình hình của ngươi, sai ngươi đi Nhị quận cũng là có chút làm khó ngươi rồi, tuy nhiên ngươi không muốn đi, người khác cũng chưa chắc đã muốn đi. Nếu ta cưỡng ép giữ ngươi, thì hoàng thượng vẫn phải phái người đi, nói không chừng người kia cũng tới tìm ta. Ta thân làm Xu Mật Sứ, nhất định phải xử lý việc công bằng, nhưng nếu như ngươi thật sự không muốn đi, vậy thì cứ thượng tấu triều đình, cứ nói đang ôm bệnh trong người, không thể đảm nhận trọng trách này, thỉnh cầu xin nghỉ về nhà, sau đó thì đến Túy Tiên Cư giúp ta, về phần thù lao, ít nhất cũng nhiều hơn so với ở Tam nha. Tuy nhiên ta cũng biết ngươi nhất định luyến tiếc cuộc sống trong quân, cứ xem bản thân ngươi nghĩ sao đi.
Lương Hùng là một người không có dã tâm, hơn nữa ông ta cũng rất là tự mình biết mình, Đô Ngu Hầu này chính là hạn mức cao nhất của ông ta rồi, không bao giờ có thể lên cao hơn nữa rồi. Nhưng dù sao thì đã làm lính ba mươi năm, ngươi muốn ông ta đột nhiên rời khỏi quân ngũ, điều này khó tránh khỏi sẽ luyến tiếc, nhưng ông ta cũng không muốn đi Nam Ngô. Suy trước tính sau, ông ta vẫn còn do dự chưa quyết, nói: - Xu Mật Sứ, việc này cũng không dễ, tôi suy nghĩ lại một chút.
Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên.
Hai người lại hàn huyên một hồi về tình hình gần đây của Tam nha, Lương Hùng liền cáo từ.
Hắn mới vừa đi một lát, Bạch Thiển Dạ liền đi đến, nói: - Phu quân, vừa nãy hình như muội nhìn thấy Lương Ngu Hầu.
Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ông ta mới vừa đi.
- Ông ta tới làm gì?
Lý Kỳ thở dài: - Hoàng thượng muốn điều ông ta đi Nam Ngô.
- Cái gì?
Bạch Thiển Dạ kinh hô một tiếng, lại nói:
- Phu quân, huynh thấy có phải là
- Ta thấy tám chín phần mười không sai.
Lý Kỳ cười khổ nói: - Kỳ thật quyền lực của ta vốn đã quá lớn rồi. Ta đã có quân lệnh, lại có quân quyền, đây nếu hoàng thượng tín nhiệm ta, tất nhiên y yên tâm, nhưng nếu như hoàng thượng không tín nhiệm ta nữa, vậy thì phải nói khác rồi, Cấm quân kinh thành là quân bảo vệ hoàng thượng, một khi có một biến động nhỏ, thì mối uy hiếp đối với hoàng thượng là quá lớn. Trước đây hoàng thượng đều là điều phái ngươi tín nhiệm nhất đảm nhiệm Thống soái Tam nha, nhưng trong Thống soái Tam nha hiện giờ, chỉ sợ người hoàng thượng từng tín nhiệm chính là Nhạc Phi, cũng may Ngưu Cao, Ngô Giới đều đang chinh chiến bên ngoài. Trước mắt Điện Tiền Ti là có Tất Trạm phụ trách, từ chính biến lần trước, Tất Trạm vẫn luôn ở bên cạnh hoàng thượng, hiển nhiên là tâm phúc của hoàng thượng, nhưng Thị Vệ Mã là nơi ta lập nghiệp, trong đó đều là người của ta, Lương Hùng cũng là ta một tay đề bạt lên, chắc chắn hoàng thượng không yên tâm giao Thị Vệ Mã cho Lương Hùng, vì vậy mới mượn việc thay đổi của năm nay, điều Lương Hùng đi.
Bạch Thiển Dạ hoảng sợ không ngừng, nói: - Vậy chẳng phải là hoàng thượng muốn
Không đợi nàng nói hết câu, Lý Kỳ nhấc tay lên, nói: - Vẫn chưa tới tình trạng đó, bằng không thì hoàng thượng cũng sẽ không nghĩ ra một lý do thích hợp như vậy để điều Lương Hùng đi, sự tình vẫn chưa đến nước này, mà quan hệ của ta và hoàng thượng cũng không phải chỉ một Lương Hùng là có thể thay thế được, ta thấy hành động này của hoàng thượng chỉ là xuất phát từ phòng ngự. Kỳ thật Tam nha vẫn là nằm trong tay hoàng thượng, cho dù người không điều Lương Hùng đi, ta cũng không thể gây sóng gió, nhưng làm hoàng đế thì người sẽ không cho phép trong thành phát sinh bất cứ dị động gì.
Bạch Thiển Dạ nói: - Nhưng cứ như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta phải sớm nghĩ đối sách.
Lý Kỳ nói: - Ta cũng muốn, nhưng vấn đề là ta cũng không biết rốt cuộc hoàng thượng biết bao nhiêu, hành động của chúng ta bí mật như thế, ta thấy biểu đệ của Vương Phủ không thể nào biết được hết thảy, nếu hoàng thượng chỉ là ngờ vực vô căn cứ, thì hiện giờ ta có hành động, chẳng phải là không đánh đã khai, hiện giờ ta nhất định phải điều tra rõ trước, rốt cuộc đối phương biết bao nhiêu chuyện về ta.
- Báo
Đúng lúc này, chợt nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng hô, một hộ vệ vội vàng đi đến, chắp tay nói: - Khởi bẩm Xu Mật Sứ, hơn một tháng trước, quân Tây Chinh của Kim quốc đột nhiên phát động thế công đối với hành lang Hà Tây mà Tây Hạ khống chế.
Lý Kỳ bỗng đứng bật dậy, miệng hơi mở ra, nhưng vẫn chưa ra tiếng, nheo mắt, trầm ngâm trong chốc lát, mới cười ha hả nói: - Hoàn Nhan Tông Vọng ơi Hoàn Nhan Tông Vọng, xem ra ngươi đối với Đại Tống ta vẫn là tà tâm bất tử.
Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ nói: - Tại sao phu quân nói như vậy?
Lý Kỳ cười nói: - Hoàn Nhan Tông Vọng nóng lòng tiến công Tây Hạ, chẳng qua là muốn mượn đường Tây Hạ, vượt qua phòng thủ địa khu Yến Vân của chúng ta, mục tiêu cuối cùng của Kim quốc vẫn là Đại Tống chúng ta. Nói xong hắn lại hướng đến hộ vệ kia hỏi: - Nói như thế, Kim quốc là khai chiến toàn diện đối với Tây Hạ à?
Hộ vệ kia nói: - Chắc là như thế, Hoàn Nhan Tông Vọng là lấy tội danh phản bội để xuất binh Tây Hạ, tin tưởng tin tức rất nhanh sẽ truyền đến kinh thành.
Những người này là người lúc trước Lý Kỳ giữ lại địa khu Hà Hoàng, vì vậy nhanh hơn một chút so với tin tức bình thường.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.
Bạch Thiển Dạ hơi hoảng hốt nói: - Phu quân, bây giờ phải làm sao?
Lý Kỳ nheo mắt, đột nhiên cười ha hả, nói: - Chuyện này đối với chúng ta mà nói có lẽ là một bước ngoặt, xem ra chúng ta phải làm ra một vài cải biến rồi.