Tuy nhiên có một câu nói mãi mãi không bao giờ lỗi thời, đó chính là bài trừ bên ngoài tất trước tiên phải an trong.
Do đó sau khi trải qua cuộc chiến Nhược Hiệp, quân Tống đã vội vã xông tới, vì vậy mãi vẫn chưa thể xử lý được chuyện của Y Hạ Bách Xuyên. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận, giữa quân Tống và Bình Thị cũng đã xuất hiện sự ngăn cách.
Trong đêm công hạ khu dân cư, Triệu Tinh Yến đã mời mấy vị trưởng tôn đức cao vọng trọng của Bình Thị là Bình Võ Lang, Đằng Cát Tam Mộc tới đại trướng nghị sự.
- Tướng quân, mời ngồi.
Bình Võ Lang khá là nhu thuận, vừa vào trong trướng liền tự nhiên ngồi xuống bên cạnh. Từ sau khi Bình Trung Chính chết, ghế ngồi này đã thuộc về Ngưu Cao rồi. Tuy nhiên, hôm nay Triệu Tinh Yến bỗng nhiên để y ngồi lên trên.
Bình Võ Lang sửng sốt, lộ rõ vẻ bất ngờ, nói: - Chuyện này chuyện này không hay lắm.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Ngươi là chủ nhân, chúng ta là khách, chúng ta sao dám giọng khách át giọng chủ được. Ồ, về chuyện của mấy hôm trước đó chỉ là vì chiến sự cấp bạch, bây giờ cũng xin Bình tướng quân ngồi ghế trên. Nói xong, y liền đi lên ghế trên.
Ngưu Cao đĩnh đạc nói:
- Bình tướng quân, bây giờ tướng quân cũng đã là gia chủ của Bình Thị rồi. Bị trí này vốn là thuộc về tướng quân, sao có thể khiêm nhường được.
Bình Võ Lang có chút được sủng ái quá mà lo sợ, vẫn có chút bất an. Đây đầu là xuất phát từ cái chết của Y Hạ Bách Xuyên, không chỉ quay đầu nhìn lại mấy vị trưởng bối của y, sau đó lần lượt gật đầu, tỏ ý để y ngồi lên trên. Ngươi ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, như vậy thì còn nói chuyện gì sau này nữa chứ?
Bình Võ Lang lúc này mới ngồi xuống. Nhưng cũng là như ngồi trên đống lửa. Đây thật ra không phải nói cái gì là nhút nhát, mà là vì thế lực trong tay hắn quá nhỏ bé, trong lòng cũng không có chút dũng khí nào.
Sau khi y ngồi xuống, những người còn lại mới lần lượt ngồi xuống. Đám người Triệu Tinh Yến, Ngưu Cao cũng ngồi sang bân phải, còn người của Bình Thị thì ngồi bên trái.
Triệu Tinh Yến mở lời trước: - Bình tướng quân, các vị, về chuyện của tướng quân Y Hạ, tin chắc các vị cũng đều đã hiểu rồi, chính là vì tướng quân Y Hạ trước đây đã thường xuyên trao đổi tin tức với thống soái quân địch, dẫn tới quân ta rơi vào cảnh khốn cùng, suýt chút nữa đã thất bại. Còn các vị cũng vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của chúng ta. Ta cũng đã từng nghĩ sẽ giải thích với các vị ngay, nhưng do vì chiến sự cấp bách, thực sự không có lúc nào rảnh rang, cũng mong các vị lượng thứ cho.
Bình Võ Lang liền nói: - Điều này chúng ta hiểu, không biết quân sư hôm nay liệu có thể cho chúng ta một lời giải thích được chứ.
- Ta vốn là nghĩ như vậy.
Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Nhưng đúng lúc trước khi vào cửa, ta bỗng cảm thấy điều này căn bản không cần phải giải thích nữa.
Đằng Cát Tam Mộc nhíu mày nói: - Đây là cớ vì sao?
- Kỳ thực nên nói thì ta cũng đã nói rồi. Về phần bức thư đó, các ngươi cũng đã giám định rồi, nhưng Y Hạ tướng quân vẫn một mực nói đó là chúng ta ngụy tạo, trừ phi chúng ta bắt Thái chính đại thần đó tới khảo vấn, nếu không ta rất khó để giải thích rõ được.
Triệu Tinh Yến lắc đầu, lại tiếp tục nói: - Nếu các vị tin tưởng chúng ta, như vậy lúc này các vị có lẽ cũng không cần chúng ta giải thích. Nhưng nếu các vị không tin tưởng chúng ta, vậy thì chúng ta có giải thích thế nào đi nữa các vị cũng đều không tin. Đó không phải là làm việc thừa thãi sao?
Đám người Bình Thị đều im lặng không nói. Quả thực, nếu họ hoài nghi quân Tống, vậy thì dù Triệu Tinh Yến có nói thế nào đi nữa, họ cũng đều không tin.
Triệu Tinh Yến liếc mắt một lượt, lại nói: - Tuy nhiên sự hoài nghi của các vị đối với chúng ta cũng khiến cho nội bộ chúng ta vô cùng không đoàn kết, có lẽ sẽ tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Cũng giống như lần đầu, cho nên chúng ta phải tạo dựng được lòng tin giữa hai bên. Tuy nhiên giải thích về điều đó, ta thấy chi bằng dùng hành động để tỏ ý.
Bình Võ Lang hiếu kỳ nói: - Tỏ ý thế nào?
Triệu Tinh Yến nói: - Tướng quân, trước mắt chúng ta chính là Kinh Đô phủ. Chúng ta đã đi tới bước đường của ngày hôm nay, đã không còn đường quay lại nữa rồi. Hơn nữa, một khi chúng ta công phá được Kinh Đô phủ, như vậy có nghĩa là diệt vong triều đình Nhật Bản này. Cho nên, chúng ta phải bắt đầu dự định từ bây giờ, mà hôm nay chúng ta và triều đình Nhật Bản đã bước tới bước không phải ngươi chết thì chính là ta chết. Tuy nhiên, bây giờ chúng ta tiến công Kinh Đô phủ danh không chính, ngôn không thuận, như vậy chi bằng chúng ta làm dứt khoát một điểm, bảo vệ Bình tướng quân là thiên hoàng mới, xây dựng lại một triều đình mới.
- Khụ khụ khụ!
Bình Võ Lang sợ tới mức ho lên một trận lớn, mặt mày tái nhợt đi.
Thiên hoàng?
Trời ơi! Y mới làm gia chủ được có mấy tháng, vị trí này vẫn còn ngồi chưa có vững, nếu để y đi làm thiên hoàng, lá gan bé bỏng của y căn bản không thể chịu nổi!
Đừng nói y, ngay cả mấy bị trưởng lão đó của Bình Thị cũng đều sợ tới mức run cả người lên.
Đằng Cát Tam Mộc nói: - Đây. Đây là tạo phản!
Ngưu Cao lườm một cái nói:
- Lẽ nào các ngươi bây giờ đang làm không phải là bình định sao? Mấy hôm trước chúng ta còn tiêu diệt được tinh nhuệ của Kinh Đô phủ mà.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Nếu các ngươi không phải hướng tới thiên hoàng, vậy xin hỏi ý nghĩa của việc chúng ta đang làm là gì? Kỳ thực Xu Mật Sứ của chúng ta đã nói rất rõ rồi, chúng ta tuyệt đối không phải là không ràng buộc giúp đỡ các ngươi. Chúng ta toàn lực ủng hộ các ngươi tranh quyền, chỉ là vì một điểm, chính là triều đình Nhật Bản các ngươi rộng mở đón nhận Đại Tống chúng ta. Tất cả xuất phát từ thương mại qua lại giữa hai nước, xây dựng một mối quan hệ liên minh hoàn toàn mới. Ở đây ta cũng đặc biệt nhấn mạnh một điểm, chút nhân mã này của chúng ta muốn chiếm được cả Nhật Bản, dường như là điều không thể. Cho nên, chúng ta có thể làm được chính là toàn lực giúp các ngươi xây dựng một triều đình mới. Ta thật không biết vì sao các ngươi lại lo lắng như vậy?
Kỳ thực chúng ta sớm đã dự tính bảo vệ Bình tướng quân làm thiên hoàng, song chỉ là thời gian chưa tới, có lẽ chúng ta sớm đã đưa ra kiến nghị này rồi, không thể xảy ra chuyện như Y Hạ tướng quân được. Về việc này, chúng ta thực sự rất đáng tiếc, cũng hy vọng bây giờ vẫn còn chưa muộn.
Đằng Cát Tam Mộc nói: - Nhưng. Nhưng chúng ta căn bản không có sự chuẩn bị về phương diện này.
Triệu Tinh Yến nói: - Điều này không cần phải chuẩn bị gì hết, tạm thời chúng ta chỉ cần bố cáo thiên hạ chuyện này. Nếu không, chúng ta nào có lý do tấn công Kinh Đô phủ? Chỉ có xây dựng một triều đình khác, chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận đi đánh lại triều đình hiện tại. Đương nhiên, càng quan trọng là chúng ta hy vọng làm như vậy, có thể tiêu diệt được sự nghi ngờ của các ngươi đối với chúng ta. Chúng ta tới đây chỉ là vì giúp liên minh của mình giành được triều đình, mà không phải là có mưu đồ khác.
Bình Võ Lang cũng dần bình tĩnh trở lại, sợ hãi dần biến thành niềm vui bất ngờ. Trong lòng thầm nghĩ, cô ta nói rất đúng, từ khi thúc phụ khởi binh, chúng ta chính là chạy tới điểm này. Nếu không chúng ta sớm đã bị ấm ức rồi, hà tất phải có nhiều hành động như vậy. Thành công hiện giờ đang ở ngay trước mắt, vì sao ta lại không thể làm thiên hoàng này? Nghĩ tới đây, trong lòng y thấy vui sướng vô cùng, sao còn có chút hoài nghi quân Tống chứ? Bất kể người nào cũng đều không thể hoài nghi một người bảo vệ mình xưng đế. Ngoài miệng vẫn nói: - Chuyện này chuyện này không tốt lắm.
Dối trá!
Triệu Tinh Yến thầm chửi một câu, trong lòng lại nghĩ một nẻo: - Đây chẳng qua chỉ là đại thế cấp bách, là chuyện sớm muộn thôi. Bây giờ đã tới lúc rồi, Bình tướng quân nên quyết định thật nhanh, ngồi lên vị trí hoàng vị, dẫn dắt người dân Nhật Bản khai sáng một Nhật Bản hùng mạnh.
Lời này nói khiến cho lòng Bình Võ Lang thấy dễ chịu hẳn, cảm thấy mình quả thực là chân mệnh thiên tử rồi. Y cái gì cũng đều không làm, không hiểu sao lại lên làm thiên hoàng. Đây chẳng phải là chân mệnh thiên tử thì là gì? Tuy nhiên lúc này liên quan tới cả gia tộc, y không khỏi nhìn về phía các vị trưởng lão.
Chuyện tốt này, người nào có thể từ chối chứ? Trong lòng mấy vị trưởng bối cũng có tính toán, nếu Bình Võ Lang lên ngồi thiên hoàng, như vậy y chính là quốc lão, là quý tộc. Mà Bình Thị thì lắc mình một cái là thay đổi, trở thành hoàng thất của Nhật Bản. Điều này quả thực là chim sẻ bay lên thành phượng hoàng rồi. Một người trong số đó đứng lên nói: - Triệu quân sư nói rất đúng, đại thế hiện giờ rất gấp, gia chủ nên tuân theo thiên mệnh, thành lập một triều đình mới, dẫn dắt người dân Nhật Bản chúng ta.
Những người còn lại cũng lần lượt gật đầu.
Bình Võ Lang vui mừng, xoa xoa tay cười nói với Triệu Tinh Yến: - Quân sư, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Câu này có ngụ ý chính là ta đã đồng ý rồi, kẻ ngốc mới không đồng ý.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Tướng quân yên tâm, cụ thể công việc chúng ta đã giúp các vị chuẩn bị xong rồi, chỉ là quy củ của quý quốc chúng ta cũng không hiểu lắm, ví dụ như thế nào là mệnh danh thiên tử, còn có thể chế của các vị. Điều này thì phải cần các vị tự đưa ra quyết định. Tuy nhiên, điều này chúng ta cũng có thể làm từ từ, trước tiên vẫn là triệu cáo thiên hạ chuyện này.
- Đúng đúng đúng.
Bình Võ Lang liền phụ họa, cười ha hả nói: - Vậy làm phiền quân sư và các vị rồi.
Mặc dù Bình Thị là đại gia tộc, nhưng võ sỹ vẫn luôn bị xem thường. Trong xã hội thượng lưu Nhật Bản vẫn là quý tộc hoàng thất, e là địa vị của tăng lữ cũng còn cao hơn là võ sỹ bọn họ. Xét một cách nghiêm khắc về mặt ý nghĩa mà nói, Bình Võ Lang chính là một con bù nhìn. Hắn ta căn bản không hiểu nên làn thế nào để làm thiên hoàng này, tư tưởng đều đang ở trên tầng mây. Điểm này chỉ có thể dựa vào đám người Triệu Tinh Yến, dù sao thì Triệu Tinh Yến là từ đại quốc Trung Nguyên đi ra, chút khó khăn này chắc chắn là không thể làm khó họ được.
Ngưu Cao nói: - Chúng ta đã giúp các ngươi mà chảy bao nhiêu máu như vậy, còn quan tâm tới cử động nữa sao?
Bình Võ Lang liền chắp tay nói: - Thật sự đa tạ chư vị giúp đỡ, Bình mỗ nếu thật sự lên làm thiên hoàng, chắc chắn một ngày nào đó sẽ thu xếp ổn thỏa lời hứa của Bình Thị ta với Xu Mật Sứ.
Triệu Tinh Yến vuốt cằm cười nói: - Có câu nói này của tướng quân, vậy chúng ta cũng yên tâm rồi.