Hoàng hậu trầm ngâm một lát, nói: - Đó là bởi vì dân chúng quá dung túng cho Hoàng đế, Hoàng đế muốn cái gì thì sẽ có cái đó, mặc kệ là đúng hay là sai, dân chúng đều phải vỗ tay khen hay, điều này cũng làm cho Hoàng đế càng làm nặng nề thêm, đến khi tới thời điểm dân chúng thật sự không thể chịu đựng được nữa, tất nhiên sẽ bùng nổ. Đến lúc đó Hoàng đế còn muốn xoay chuyển, thì đã muộn mất rồi, lời thật thì khó nghe, không phải lỗi của trung ngôn, mà là vì Hoàng đế quen nghe lời hay, cho nên ngẫu nhiên bị phê bình một câu, liền sẽ cảm thấy vô cùng chói tai.
- Nàng nói rất đúng, đúng là nguyên nhân này, ngu dân tuy rằng dễ khống chế, nhưng ngu dân đồng dạng cũng sẽ dung túng Hoàng đế. Dung túng những đại thần kia, một người phạm sai lầm không đáng sợ, sợ là sợ đã sai lầm rồi lại còn không biết, thường thường một triều đại đi về hướng suy bại, nguyên nhân chủ yếu là tới từ Hoàng đế, Đường Huyền Tông kia không phải là như thế sao. Triệu Giai nói xong bất đắc dĩ thở dài, nói: - Nhưng giờ cũng không cách nào tránh khỏi, trẫm bây giờ còn có thể làm thật cẩn trọng, hoàn toàn là bởi vì phương bắc còn có một Kim quốc ở đó. Nếu Kim quốc bị Đại Tống ta tiêu diệt, như vậy trẫm cũng không dám xác định tương lai trẫm có thể đi vào con đường mà Đường Huyền Tông đã đi hay không, bởi vì trẫm là lớn nhất, không ai có thể giám sát trẫm.
Hoàng hậu cười nói: - Thiếp thân tin tưởng Hoàng thượng tuyệt sẽ không trở thành Đường Huyền Tông thứ hai.
- Đây là sự dung túng mà nàng mới vừa nói.
Triệu Giai cười khổ một tiếng. Nói: - Cho dù trẫm sẽ không, vậy con của trẫm, cháu của trẫm thì sao? Hoàng đế phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ, không phải mỗi người đều có thể kiên trì được, cho dù là trẫm. Trẫm lao lực trăm cay nghìn đắng mới đoạt tới ngôi vị Hoàng đế này, lại thống trị Đại Tống mười năm như một ngày, trẫm bỏ ra nhiều như vậy. Cho nên trẫm rất sợ hãi một ngày nào đó, những cố gắng của trẫm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Hoàng hậu nói: - Có thể đây không phải là việc mà Hoàng thượng có thể khống chế.
Triệu Giai gật gật đầu nói: - Trẫm dĩ nhiên hiểu được, nhưng đây cũng là chỗ mà trẫm phiền não nhất, trẫm cũng không thể làm như không nhìn thấy, mỗi thời điểm rảnh rỗi, trẫm đều nghĩ đến những chuyện này, đặc biệt nhìn thấy Đại Tống ta đang từng bước một đi về hướng phồn vinh hưng thịnh, trẫm đều không khỏi nghĩ đến vài thập niên trước đây khi Giang Nam ở giữa Địa ngục nhân gian.
Đây là một loại tâm tính rất bình thường, mỗi người đều đã có, làm được càng nhiều lại càng sợ hãi mất đi.
Hoàng hậu nói: - Vậy Hoàng thượng có nghĩ đến phương pháp giải quyết không?
Triệu Giai ngẩn ra, thở dài: - Ngu dân, vô tận dung túng, làm cho Hoàng đế cũng trở nên ngu muội vô tri, mỗi ngày giống ếch ngồi đáy giếng, từ đó làm cho quốc gia ngày một suy bại, đây là quan hệ ba chiều, vô số sự thật đã nói cho trẫm, một bộ này chỉ có thể củng cố nhất thời, cũng không phải là kế lâu dài, cho nên trẫm đã nghĩ nếu đi ngược lại thì sẽ là một kết quả như thế nào?
- Đi ngược lại?
Hoàng hậu cảm thấy không hiểu nhìn Triệu Giai.
Triệu Giai gật gật đầu nói: - Nếu dân chúng của trẫm đều vô cùng thông minh, đều có tư tưởng của mình, đều có thể làm rõ sai trái, mà không phải là một mực nhẫn nhịn thì sao?
Hoàng hậu nói: - - Vậy Hoàng đế nhất định sẽ trở nên vô cùng vất vả.
Triệu Giai nói: - Nàng nói rất đúng, nhưng như vậy đồng thời cũng làm ra một tác dụng giám sát, nếu con dân của trẫm đều vô cùng thông minh, như vậy Hoàng đế một khi phạm phải khuyết điểm không thể bù lại, thương tổn nghiêm trọng đến quyền lợi của dân chúng, như vậy dân chúng thiên hạ tất nhiên sẽ lập tức thảo phạt Hoàng đế, mà không phải là là một mực nhẫn nhịn nữa, tới trình độ không thể nhịn được nữa mà khởi binh thảo phạt, trước kia đế vương vẫn luông nghĩ biện pháp lường gạt dân chúng, tận khả năng kéo dài địa vị thống trị của chính mình, nhưng kỳ thật này căn bản không có khả năng, đây chẳng qua là cử chỉ lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng trái lại ấy mà, nếu đám dân chúng mỗi người đều có ý nghĩ của chính mình, đều có ích lợi của mình, không hề nghĩ rằng cứ lời của Hoàng đế nói ra thì nhất định là đúng, mà cũng có phán đoán của mình, chính như lời nàng nói, Hoàng đế sẽ phải rất cẩn thận, như vậy Hoàng đế muốn kéo dài sự thống trị của mình, thì nhất định phải xử lý tốt chính vụ, thống trị tốt quốc gia, mà một Hoàng đế tận tâm tận lực, mọi chuyện đều lấy dân chúng làm đầu, làm rõ sai trái thì dân chúng sao có thể lật đổ y cơ chứ? Cho dù từng có sai, chỉ cần y là xuất phát từ vì dân chúng mà suy xét, tin tưởng dân chúng vẫn sẽ dễ dàng tha thứ, như vậy địa vị của Hoàng đế sẽ có thể kéo dài, đồng thời còn có thể đạt được dân chúng tha thứ ở hạn độ lớn hơn nữa, đế vương, dân chúng, quốc gia không phải là đều được thu được thứ mình cần sao?
Hoàng hậu nghe đến cuối cùng, khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười, nói: - Mặc kệ Hoàng thượng có làm như vậy hay không, người có thể nghĩ được như vậy đã thực sự rất khó có được rồi.
Triệu Giai lắc đầu cười nói: - Chỉ nói mà không làm và không nói cũng không làm thì có gì khác biệt?
- Ít nhất Hoàng thượng người nghĩ đến điểm này, đây đã là vô cùng không dễ dàng rồi.
Nói tới đây, Hoàng hậu nhẹ nhàng a một tiếng, nói: - Ta hiểu được rồi, Xu Mật Sứ thực sự không phải là muốn tranh giành lấy ích lợi gì, mà là muốn mượn cơ hội này để vạch trần tầng trói buộc dân chúng này, nếu dân chúng đều cùng cho rằng tài vật thiên hạ đều không phải là quy về Hoàng đế, như vậy bọn họ tự có ích lợi của mình, do đó có ý nghĩ của chính mình.
Triệu Giai nói: - Đây là kỹ xảo mà hắn vẫn hay dùng, dùng một chuyện nhìn như không chút nào dính dáng để kéo tới một chuyện khác, chỉ cần ngươi hơi chút sơ sẩy trong chốc lát, liền sẽ rơi vào bẫy của hắn.
Hoàng hậu cười gật đầu nói: - Xu Mật Sứ quả thật là khôn khéo giảo hoạt như lời đồn bên ngoài, nhưng ta cho rằng cùng lúc đó, Xu Mật Sứ vẫn là một người có được đại trí tuệ. Nói xong nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Giai, nói: - Vậy Hoàng thượng hiện tại định làm gì đâu này?
- Trẫm không phải muốn hỏi một chút ý kiến của nàng sao?
Hoàng hậu không đáp hỏi ngược lại: - Vậy hoàng thượng muốn làm một Hoàng đế cần chính yêu dân thật là tốt, hay là một Hoàng đế kiêu xa dâm ác phá hư đâu này?
Triệu Giai nói: - Tất nhiên là làm một vị hoàng đế tốt.
Hoàng hậu lại nói: - Một khi đã như vậy, vậy Hoàng thượng chàng đang sợ cái gì, chẳng lẽ dân chúng sẽ thương tổn một Hoàng đế cần chính yêu dân sao?
Triệu Giai thở dài, nói: - Nói thì nói thế, nhưng nói ra thìdễ làm được mới khó a, hơn nữa chuyện này vẫn còn chưa từng có người làm, một khi mở miệng, trẫm cũng không thể đoán trước tình huống sẽ là như thế nào, hơn nữa vạn nhất xuất hiện vấn đề, trẫm cũng rất khó khống chế được nổi.
Hoàng hậu trầm tư một lát, gật đầu nói: - Việc này đích xác phải thận trọng, nhưng Hoàng thượng, nếu như chàng không đi nếm thử, như vậy vĩnh viễn cũng không thể biết được đáp án, Hoàng thượng sao không đem tư tưởng này đưa vào trong cải cách kinh tế, không cần thuyết minh rõ ràng, thận trọng, một khi phát hiện tình thế không đúng, thì lập tức ngăn cản.
Triệu Giai nói: - Hoàng hậu có ý tứ là đáp ứng thỉnh cầu của Lý Kỳ?
Hoàng hậu gật đầu nói: - Có lẽ Xu Mật Sứ là có thâm ý khác, Hoàng thượng sao không giả vờ ngốc một hồi, triều đình nhằm vào chỉ là pê-ni-xi-lin mà thôi.
Triệu Giai trầm tư hồi lâu, nói: - Để trẫm suy nghĩ thêm một chút.