Lừa ai chứ, ngươi tưởng ta không biết sao, chắc chắn đêm qua ngươi đi thăm dò cách nhìn của hoàng thượng đối với chuyện này. Lý Kỳ tâm sáng như gương, nói: - Thiếu Tể quả thật là người thông minh nha, thật ra đắc tội với Tư pháp Viện cũng không có gì, dù sao Tư pháp Viện chỉ có quyền lực tra án, nếu đắc tội với Đại Lý Tự, tiểu hài này mà đi vào, chắc không bù đắp đủ tổn thất, nhưng mà ta nghĩ Thiếu tể sẽ không cứ bỏ qua như vậy chứ.
Tần Cối thật cũng không có giấu diếm, hiện tại y đã không e ngại Lý Kỳ rồi, ý vị thâm trường nói: - Ngày tháng vẫn còn rất dài, Lý Cương chẳng qua là thủ hạ bại tướng, có gì phải sợ?
Trước đây y và Lý Kỳ bố cục khiến Lý Cương vào bẫy, nhân cơ hội đuổi Lý Cương khỏi kinh thành, thế cho nên khi quân Kim xuôi nam, bên cạnh Triệu Hoàn chỉ một mình Lý Kỳ có thể nói chuyện. Nếu lúc ấy Lý Cương cũng ở đây, có thể sẽ tạo thành phiền toái vô cùng lớn cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ vội hỏi: - Nè, nói tới nói lui, ngài đừng có nghĩ kéo ta xuống nước, chuyện trước đây nói ra, đối với ai cũng không tốt.
Tần Cối nói: - Điều này tất nhiên ta biết.
Lý Kỳ lại thấp giọng nói: - Nhưng mà phu nhân sẽ chịu bỏ qua như vậy?
Tần Cối khóe môi khẽ giật vài cái, nói: - Về việc này, ta còn muốn mời Xu Mật Sứ chỉ điểm ta mấy chiêu.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Chỉ điểm cái gì?
Tần Cối thở dài, nói: - Nội tử ngu muội vô tri, chỉ biết ta là Thiếu tể, lại không biết tình huống hiện thời, đêm qua ở nhà nổi giận đùng đùng, khóc lóc một đêm, bắt ta nghĩ cách cứu Khuyển Tử ra, thực sự khiến người ta đau đầu, nếu để cho nội tử biết được Khuyển Tử còn phải ngồi tù, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng còn có thể đến Đại Lý Tự tranh cãi ầm ĩ. Ha ha, liên quan đến phương diện này, trong nhà Xu Mật Sứ vẫn hết sức hòa thuận, với Kinh Tế Sử lại vô cùng ân ái, tương kính như tân, khiến người ngoài ghen tị. Vì vậy muốn lãnh giáo Xu Mật Sứ mấy chiêu, để nội tử có thể yên tĩnh.
Hoá ra Tiểu Tần thật đúng là bị vợ quản thúc chặt nha, đường đường là Thiếu tể, lại bị buộc phải nhờ đồng liêu dạy cách ngự thê, thật là có đủ đau buồn. Lý Kỳ cố nén không cười ra tiếng, nói: - Thiếu tể không phải là đang nói đùa chứ?
Tần Cối vẻ mặt xấu hổ, nhưng nghĩ đến con cọp cái trong nhà kia, vẫn là chắp tay nói: - Tần mỗ là báo dĩ thành tâm xin lãnh giáo Xu Mật Sứ, vẫn mong Xu Mật Sứ có thể vui lòng chỉ giáo.
- Như vậy a!
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Như vậy, Thiếu tể, lát nữa ngài về nhà nổi trận lôi đình, nói mình sẽ không đội trời chung với Tư pháp Viện, muốn tới chỗ hoàng thượng vạch tội Lý Cương một phen.
Nếu có thể vạch tội, ta đã sớm vạch rồi. Tần Cối liền vội vàng lắc đầu nói: - Không thể, không thể.
- Ngươi hãy nghe ta nói hết đã.
Lý Kỳ căt ngang lời Tần Cối, lại nói: - Chuyện này đương nhiên không thể, nếu như ngài náo đến chỗ hoàng thượng, không phải hoàng thượng biết được lệnh công tử tổn hại luật pháp, tụ chúng ẩu đả đó sao, vậy thì đối với tiền đồ của Thiếu tể và lệnh công tử cũng không là một chuyện tốt, nói không chừng hoàng thượng còn có thể tăng thêm hình phạt, nhưng Thiếu tể ngài phải làm bộ như không biết trước mặt lệnh phu nhân, cùng chung mối thù và cô ta, như vậy là có thể đem oán khí của cô ta chuyển sang người Lý Cương, không đến mức tức giận với Thiếu tể ngài, sau đó lại an bài một người ngăn cản Thiếu tể, đem những điều này phân tích rõ ràng, lệnh phu nhân vừa nghe, nếu Thiếu tể ngài thượng tấu tố tội Lý Cương, ngược lại sẽ làm cho việc này lớn hơn nữa, lệnh công tử còn có thể chịu tội nặng hơn, như vậy lệnh phu nhân nhất định cũng sẽ nói lời ngăn cản Thiếu tể, nhưng vừa không phải bởi vậy mà trách cứ Thiếu Tể, tuy có không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể bỏ qua thôi.
Tần Cối nghe được đôi mắt chuyển động, lập tức vui mừng nhướn mày, liên tục chắp tay nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ chỉ giáo, đa tạ Xu Mật Sứ chỉ giáo.
- Đâu có, đâu có.
Lý Kỳ cười nói: - Nhưng mà Thiếu tể, việc này chỉ là vài tên vãn bối tiểu đả tiểu nháo, Thiếu tể cũng đừng để trong lòng.
Sao Tần Cối lại không rõ Lý Kỳ là có ý gì, chính là bảo y đừng đem này oán hận trút lên đầu Cao Nha Nội bọn họ, kỳ thật có Lý Kỳ bao che, hơn nữa còn có Tư pháp Viện ở bên cạnh nhìn chằm chằm, y cũng không dám vọng động, sao không làm một thuận thủy nhân tình, vội vàng nói: - Xu Mật Sứ quá lo lắng, ta đây tất nhiên hiểu được.
Hôm sau.
Trên đại điện.
Đợi sau khi thương thảo chính sự xong, Triệu Giai dường như vẫn chưa thỏa mãn, uống một ngụm trà, lại nói: - Hôm qua Tam hoàng tử của trẫm hỏi trẫm, làm sao mới có thể được coi là một vị quan tốt, câu này cũng làm khó trẫm rồi, không biết chư vị ái khanh có giải thích gì đối với chuyện này?
Một vị Ngự Sử đại phu liền đi ra nói: - Người làm quan, là tài đức vẹn toàn.
Triệu Giai gật gật đầu.
Lại có một vị Đại học sĩ đứng ra nói: - Người làm quan, là tâm mang nhân nghĩa mới là quan trọng nhất.
- Là chí công vô tư.
Quần thần đều hăng hái lên tiếng, dường như là nói chính mình.
Triệu Giai nghe nửa ngày, cười gật đầu nói: - Ái khanh nói đều đúng vô cùng, nhưng trẫm cho rằng, người làm quan, đầu tiên phải có thể phục chúng, cho dù khanh tài đức vẹn toàn, cho dù khanh nhân nghĩa vi hoài, cho dù khanh chí công vô tư, nhưng nếu không thể phục chúng người, lấy cái lãnh đạo dân chúng, người không thể lãnh đạo dân chúng, thì làm sao có thể giúp trẫm thống trị quốc gia tốt, vì vậy, có thể khiến dân chúng tâm phục khẩu phục, mới là điều người làm quan nên chú trọng nhất.
Nói tới đây, y dừng một chút, lại nói: - Đương nhiên trẫm tin tưởng ái khanh của trẫm đều rất được dân chúng kính yêu, nhưng có vài khuyết điểm các khanh vẫn chưa tạo thành, khả năng cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với con đường làm quan của các khanh, nói thí dụ như, thân nhân của các khanh, hoặc là nói con trai, phu nhân của các khanh, trước đây trẫm gặp qua rất nhiều công tử của đại thần, kiêu dương ương ngạnh, làm xằng làm bậy.
Lời này vừa nói ra, quần thần đều là chấn động, hoàng đế này là có ám chỉ gì khác a.
Triệu Giai quét mắt một lượt, thầm nghĩ, xem ra không mấy người là hoàn toàn trong sạch, ôi, thật là từ phụ đa bại nhi nha. Lại cười nói: - Các khanh đừng lo lắng, trẫm tuyệt sẽ không bởi vì con trai các khanh làm gì, mà trách cứ lên đầu các khanh, trẫm cho tới nay đều là đối sự bất đối nhân, hơn nữa trẻ con này đánh nhau cãi vã cũng là chuyện quá bình thường, trẫm cũng không hy vọng nhìn thấy con dân của trẫm mất đi huyết tính cơ bản nhất, đây là chuyện có thể tha thứ, ai lúc đầu không từng có niên thiếu khinh cuồng, trẫm cũng không ngoại lệ.
Nhưng, nếu mạo phạm luật pháp, thì cũng nhất định phải bị trừng phạt, bất kể là con của Thiếu tể, hay là con của Xu Mật Sứ, cũng phải gánh vác hậu quả, tuy nói tử bất giáo, phụ chi quá, nhưng đây chỉ là gia giáo, không quan hệ luật pháp, con phạm sai lầm, nên do con gánh vác, chứ không thể chuyển sang trách phụ thân, đây là hai chuyện, các khanh cũng đừng có lẫn lộn, nhưng, nếu người làm cha muốn can dự luật pháp, đây bẩn thân đã là một chuyện trái pháp luật, như vậy tất nhiên cũng nên bị trừng phạt.
Tuy nhiên, luật pháp mặc dù đối xử bình đẳng, nhưng các khanh làm đại thần, vẫn nên chú ý nhiều hơn một chút, nếu con trai của các khanh làm chuyện gì sai, do đó ảnh hưởng đến cái nhìn của dân chúng đối với các khanh, như vậy rất có thể sẽ dẫn đến dân chúng mất đi tin tưởng đối với các khanh. Trước đó trẫm nói, quan không thể phục chúng, tuyệt không phải một vị quan tư cách tốt, nếu dân chúng nảy sinh hoài nghi đối với bất cứ người nào trong số các khanh, như vậy thì người này sẽ rất khó có được trọng dụng, bởi vì dân chúng đều không phục tùng hắn, vậy thì cho dù khanh tài đức vẹn toàn, trẫm cũng không dám đem trọng trách phó thác cho khanh, các khanh nhất định phải khắc ghi điểm này.
- Chúng thần ghi nhớ lời hoàng thượng giáo huấn.
Hiển nhiên, Triệu Giai nhằm vào chính là chuyện Tần Chí, Cao Nha Nội bọn họ ẩu đả, nhưng một gậy vung ra, lại là hết sức công bình. Một mặt y đề xướng luật pháp, trấn giữ cho Lý Cương, các ngươi ai phạm vào luật pháp, Tư pháp Viện trực tiếp bắt người là được, về phương diện khác, y cũng ám chỉ, Tư pháp Viện trừng phạt Tần Chí, chỉ là bởi vì Tần Chí phạm pháp, lý nên bị trừng phạt, không có một chút quan hệ nào với Tần Cối, đây cũng không phải là nhằm vào Tần Cối.
Dù sao chiếu theo quy củ trước đây mà xem, đặc biệt là quyền thần của những vị cực nhân thần kia, một khi người nhà, hoặc là người bên cạnh gây áp lực, như vậy rất có thể báo trước hoàng thượng phải động đao rồi, Triệu Giai nhất định phải đem việc này ra nói rõ ràng, việc này chỉ liên quan đến luật pháp, không quan hệ đến cái khác, cũng không phải Tần Cối đã thất thế, đám người các ngươi đừng có suy nghĩ nhiều.
Đồng thời, liên quan đến chuyện đảng Thái tử, Triệu Giai cũng đưa ra giới hạn hết sức rõ ràng, các ngươi cãi nhau ầm ĩ, trẫm không quản các ngươi, các ngươi thích làm thế nào thì làm như thế, nhưng nhất định phải gánh chịu hậu quả, gặp chuyện phải trước hết nghĩ đến hậu quả, phải có ý thức gánh vác trách nhiệm, hơn nữa, các ngươi cãi nhau ầm ĩ, đừng có đi quấy rầy dân chúng, bằng không thì, thì sẽ ảnh hưởng đến phụ thân của các ngươi, dù sao cũng là có dân trước, rồi mới có quan.
Kỳ thật con người Triệu Giai này vẫn tương đối rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, đánh nhau cái gì đấy, y cũng không để ý, nhưng dân chúng, luật pháp, hai thứ này, các ngươi không thể đụng đến, bởi vì đây là lợi ích của y, các ngươi niên thiếu khinh cuồng có thể, nhưng làm thương tổn lợi ích của y, y cũng sẽ không cho các ngươi sống tốt.