Nam Bác Vạn vẻ mặt sầu muộn nói: - Tiểu nhân chính là vì việc này mà đến, túi gấm này thứ ba tiểu nhân xem không hiểu lắm.
Triệu Tinh Yến duỗi tay ra, nói: - Vậy ngươi còn không mau lấy ra cho ta xem.
- Ah.
Nam Bác Vạn vội vàng đưa tới một miếng vải trắng, so sánh với hai túi gấm trước, miếng vải trắng này lại lớn thần kỳ, hai miếng trước chặp lại cũng không lớn bằng miếng này.
Triệu Tinh Yến nhận vải trắng, đi đến đình bên cạnh, nhìn kỹ.
Xem tới tới lui lui đến ba bốn lượt, Triệu Tinh Yến lại rơi vào trầm tư.
Nam Bác Vạn lòng tràn đầy hiếu kỳ nói: - Xu Mật Sứ là xuất thân thương nhân, nhưng ngài ấy lại muốn đả đảo thương nhân chúng ta, đả đảo quý tộc, ủng hộ nông dân, ngư dân, thợ thủ công, để bọn họ vượt lên phía trên thương nhân, quý tộc, toàn diện mở rộng chế độ công hữu tập thể, đây... đây là chuyện gì a?
Triệu Tinh Yến không lên tiếng. Một lát sau, nàng đột nhiên khẽ nở nụ cười, nói:
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.
Nam Bác Vạn mờ mịt nói: - Quân sư, cô hiểu cái gì?
Triệu Tinh Yến cười một tiếng, nói: - Tuy rằng chúng ta đã hạ phủ Kinh Đô, nhưng kỳ thật ngay cả một nửa địa khu Nhật Bản chúng ta cũng không chiếm lĩnh, ngoại trừ địa khu Bắc Lục Đạo, rất nhiều dân chúng đều hợp thành Nghĩa Dũng Quân để trợ giúp Thiên hoàng, muốn đuổi chúng ta ra khỏi Nhật Bản, bởi vậy có thể thấy, trong suy nghĩ của bọn họ chúng ta vẫn là kẻ xâm nhập, tiêu hao dần như vậy, chút nhân mã này của chúng ta rất khó duy trì, vì vậy, dùng vũ lực, không phải là kế sách tốt nhất.
Nam Bác Vạn nghi ngờ nói: - Nhưng chuyện này có quan hệ gì với trong túi gấm viết?
Triệu Tinh Yến giải thích nói: - Bất kỳ một quốc gia nào người nghèo nhiều hơn người giàu rất nhiều. Mà Nhật Bản vô cùng tôn trọng thân phận, địa vị, quý tộc là đại diện tất cả, đại diện quyền lực tối cao nhất. Đặc biệt là lúc này, quý tộc và triều đình Nhật Bản liên tục bóc lột dân chúng, dân gian sớm đã là tiếng oán than dậy đất, dân chúng đã không chịu nổi gánh nặng rồi, nếu không phải chúng ta đột nhiên đến, khiến triều đình Nhật Bản đem áp lực từ nội bộ chuyển hướng ra ngoài, ta nghĩ bọn họ dùng tiếp tục dùng như vậy, cũng không thể duy trì quá lâu.
Mà hiện tại, chúng ta nắm trong tay đại cục, tất cả đều là chúng ta định đoạt, nếu chúng ta ủng hộ nông dân vùng lên làm chủ nhân, rất nhanh sẽ được đám dân chúng hưởng ứng, châu Tống Nhân không phải là như thế sao?
Nam Bác Vạn gật gật đầu nói:
- Đúng là như thế, lúc trước khi đề xuất này chế độ công hữu tập thể, dân chúng của châu Tống Nhân hết sức ủng hộ, ta còn chưa từng thấy chế độ nào có thể phổ cập nhanh như vậy.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Chính là như thế, loại chế độ này chính là người nghèo đoạt lấy tài sản của người giàu, là người nghèo, đương nhiên sẽ hết sức ủng hộ, đổi lại là ai cũng như vậy, mà người nghèo mới là chủ thể của một quốc gia, chỉ cần người nghèo đều đứng bên phía chúng ta, vậy thì Nhật Bản cũng sẽ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng ta rồi, nghĩ đây chính là nguyên nhân vì sao Xu Mật Sứ lại bảo chúng ta đưa thương nhân Đại Tống dời đi trước, loại chế độ này sẽ thương tổn nghiêm trọng đến ích lợi căn bản của người giàu, thậm chí là tính mạng.
Nam Bác Vạn dường như đã hiểu một ít, nói:
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?
Triệu Tinh Yến tự tin cười nói: - Rất đơn giản, cứ làm như Xu Mật Sứ nói là được, lấy châu Tống Nhân làm trung tâm, phái người thâm nhập vào các châu huyện Nhật Bản, ra sức tuyên truyền chế độ này, trước tiên lấy đủ loại việc ác bóc lột dân chúng của quý tộc, dẫn đến sự cộng hưởng của dân chúng nghèo khổ, kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, rồi mượn đây đả đảo quý tộc, đả đảo lá cờ của người giàu, thu hoạch dân tâm cho chúng ta. Chỉ cần chúng ta tuyên truyền thích đáng, không ngoài một năm, dân chúng các châu huyện Nhật Bản đều sẽ hưởng ứng chế độ này của chúng ta, mấy thứ Nghĩa Dũng Quân gì đó tự nhiên sẽ tan rã, đều quay lại đánh quý tộc.
Kỳ thật đối với chúng ta mà nói, công phá phủ Kinh Đô cũng không phải là việc khó, khó chính là khó ở chỗ làm sao đạt được sự ủng hộ của dân chúng Nhật Bản, hiện giờ dân chúng các châu huyện Nhật Bản, vẫn hết sức mâu thuẫn với chúng ta, có mang trái tim thù hận đối với chúng ta, thề sống chết cũng phải đuổi chúng ta ra khỏi Nhật Bản, nhưng mà, chế độ này có thể cung cấp sự trợ giúp vô cùng lớn cho chúng ta, lấy dân điều khiển dân, hoàn toàn đánh tan bọn họ từ nội bộ, tuyên truyền chế độ này cho dân chúng Nhật Bản, mà chế độ này là chúng ta mang đến, người phía sau màn thao túng cũng là chúng ta, như vậy bọn họ chẳng khác gì là đang giúp chúng ta tuyên truyền, chúng ta cũng sẽ xâm nhập dân tâm cùng với chế độ này, đến lúc đó thì không có người nào coi chúng ta là kẻ xâm lược nữa, ngược lại sẽ xem chúng ta thành Chúa cứu thế.
Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, sau này chính là đả đảo Thiên hoàng, chỉ cần danh hiệu Thiên hoàng bị khai trừ, như vậy thì toàn bộ Nhật Bản sẽ bị chúng ta nắm trong tay triệt để bất kể là địa bàn, hay là dân tâm.
Nam Bác Vạn nghe vậy đổ mồ hôi khắp mặt, nói: - Nếu làm như vậy, thì Nhật Bản sẽ lâm vào giữa một mảng hỗn loạn.
Triệu Tinh Yến nói: - Không phá thì không xây được, muốn thành lập một kiểu trật tự mới, thì đầu tiên phải hoàn toàn phá vỡ trật tự cũ, chế độ công hữu tập thể này chính là một thanh búa tạ phá vỡ chế độ cũ, biến cả Nhật Bản thành phấn vụn, sau đó bỏ vào trong lò nung rồi dung hòa thành một chỉnh thể, ha ha, càng loạn càng tốt, ngươi nhớ kỹ, chỉ cần dân chúng ủng hộ chế độ này, bất luận bọn họ làm việc gì, đều có thể dễ dàng tha thứ.
- Vâng, tiểu nhân hiểu. Nam Bác Vạn lại nói: - Nhưng chúng ta thật sự phải thi hành chế độ công hữu tập thể này ở Nhật Bản sao?
Triệu Tinh Yến sửng sốt, cười ha hả nói: - Thế nào? Ngươi muốn về Đại Tống rồi.
Nam Bác Vạn cười lớn nói: - Sao tiểu nhân nghĩ như vậy. Trong lòng lại không ngừng kêu khổ, ngươi làm như vậy, chúng ta cũng không có lợi nha, rõ ràng chúng ta có thể sống cuộc sống giàu có, nhưng như thế này, lại trở nên giống như người nghèo.
- Tính toán về sau, còn phải đợi Xu Mật Sứ quyết định, cụ thể ta cũng không rõ, chế độ này có thể lâu dài hay không, chỉ sợ cũng chỉ Xu Mật Sứ biết thôi.
Triệu Tinh Yến nói xong, đột nhiên hỏi: - Đúng rồi, đảo Hà Di là tình huống gì vậy?
Nam Bác Vạn lập tức hưng phấn nói: - Đó đúng là Thiên đường nhân gian nha, nghe nói phàm là người đến đó, người nào cũng thành đại địa chủ, lúc này mới chưa bao lâu nha, chậc chậc, thật làm người ta hâm mộ a.
Lúc nói chuyện, hai mắt y say mê!
Triệu Tinh Yến gật gật đầu, rồi lại rơi vào trầm tư.
Nam Bác Vạn không lưu lại ngự hoa viên nhỏ hẹp quá lâu, bởi vì y còn có chính sự phải làm, y ra khỏi ngự hoa viên, dưới sự dẫn dắt của Kỷ Yên đi tới một viện tử hẻo lánh phía tây hoàng cung Nhật Bản.
Chỉ thấy mười người đang đứng trong viện, toàn là đại mỹ nữ, mỗi người đều là phong tình vạn chủng, khí chất phi phàm.
Mười nữ nhân này nhìn thấy Nam Bác Vạn đến, lập tức thi lễ, nói: - Tiểu nữ tử tham kiến tri sự đại nhân.
- Miễn lễ, miễn lễ.