Tiềm năng của con người là vô hạn, đặc biệt là khi ở trong tình thế không lối thoát.
Nhưng, quốc gia là do con người tạo thành, vậy thì quốc gia đương nhiên cũng có đặc tính này.
Hoàn Nhan Tông Vọng sau khi đánh hạ Cam Châu, một đường hát vang tiến mạnh, quân Tây Hạ ở phủ Tây Lương lại đang đại bại, đoạt được phủ Tây Lương, do vậy, một nửa giang sơn Tây Hạ rơi vào tay giặc, kể từ đó, quân Kim chỉ cần vượt qua Hoàng Hà, hoặc là công phá Hạ Lan Sơn, là đến được phủ Hưng Khánh thủ đô của Tây Hạ.
Hoàn Nhan Tông Vọng lúc này đang hăng hái, thừa dịp sĩ khí lên cao chia binh làm hai cánh, tự mình dẫn ba vạn quân tấn công Hạ Lan Sơn, một cánh binh quy mô ba vạn còn lại do Lưu Ngạn Tông thống soái, tấn công thành trấn quan trọng nhất bờ tây sông Hoàng Hà Tây Hạ, chính là Ứng Lý thành, cũng chính là Trung Vệ, Ninh Hạ sau này.
Nếu như Hạ Lan Sơn bị phá, vậy thì Hưng Khánh phủ cũng tràn ngập nguy cơ, nếu như Ứng Lý thành bị phá, quân Kim có thể qua sông Hoàng Hà, tấn công đô thành vốn ở Tây Hạ, Tây Bình phủ.
Hai nơi này đối với Tây Hạ mà nói, thiếu một cũng không được!
Kỳ thật mất đi mảnh đất phương bắc cũng không đến mức tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với Tây Hạ trong thời gian ngắn, bởi vì phía Tây Bắc Tây Hạ quan trọng nhất là hành lang Hà Tây, mà hành lang Hà Tây quan trọng là đường, kỳ thật ở đó hơn phân nửa là hoang mạc, mà địa khu ở Tây Hạ phát triển thật sự chính là địa khu Hà Sáo và vùng lân cận Hạ Lan Sơn.
Nông nghiệp địa khu này đang phát triển, dân số dày đặc, chính là kho lúa của Tây Hạ, hơn nữa vị trí địa lí của nơi này cũng rất tốt, đặc biệt là Hưng Khánh phủ, bắc có Hạ Lan vững chắc, đông nam có Hoàng Hà bao quanh, trấn giữ biên giới phía tây hiểm yếu, dễ thủ khó công.
Điều này đều liên quan đến tồn vong của một quốc gia, Hoàng đế Tây Hạ là Lý Càn Thuận chỉ có thể mặc áo giáp ra trận. Thống soái tam quân, huy động lực lượng cả nước, nói với bên ngoài là năm trăm ngàn quân, đương nhiên, chỉ là khoác lác, Tây Hạ không có nhiều tráng đinh như vậy, đều đánh một dấu chấm hỏi, cho dù là tăng thêm quân hậu cần, thì cũng chỉ có khoảng mười lăm vạn quân, ở Hạ Lan Sơn, Hoàng Hà quyết chiến sống chết với quân Kim.
Hoàng đế ngự giá thân chinh, sĩ khí người Đảng Hạng đại chấn, dựa vào ưu thế vị trí địa lý, rốt cuộc cũng chặn được làn sóng tấn công của Hoàn Nhan Tông Vọng, chống cự địch ở phía bắc Hạ Lan Sơn.
Đối với chuyện này Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không còn cách nào, người Nữ Chân đánh giặc, kiêng kị nhất gì mà núi, gì mà sông, đây quả thật là ác mộng của kị binh, nhưng phủ Hưng Khánh lại giấu trong đó. Ngươi muốn qua sông, chứ không qua núi, không sợ bình nguyên khiến Hoàn Nhan Tông Vọng trực tiếp đánh vào phủ Hưng Khánh, nhất định phải gặm được cục xương cứng này.
Nhưng Lý Càn Thuận cũng không phải là một người ăn chay. Vị hoàng đế này là một người rất có bản lĩnh, văn võ song toàn, hơn nữa sách lược ngoại giao cũng vô cùng lợi hại, cũng chính là gặp được tên hư dâm Lý Kỳ, dẫn đến ngoại giao bị chịu nhục, dẫn tới quân Kim tấn công, nhưng dưới sự chỉ huy và cổ vũ của ông ta, người Đảng Hạng đã ổn định lại thế cục, không bị Hoàn Nhan Tông Vọng công phá, hơn nữa ruộng đất tốt đều ở đây, Lý Càn Thuận cũng không sợ không có lương thực, ngược lại ông ta thủ vững không ra, chúng ta hao tổn, các ngươi tây chinh xa như vậy, lương thực chắc chắn tiếp tế không đủ, càng kéo dài thời gian, đối với chúng ta càng có lợi.
Cùng lúc đó, Hoàn Nhan Hi Doãn thống soái đại quân, cũng trùng trùng điệp điệp đi tới địa khu Hà Sáo, chỉ cần khai thông địa khu Hà Sáo, vậy thì có thể hợp lại với quân Hoàn Nhan Tông Hàn ở Vân Châu, từ địa khu Hà Sáo tấn công vào Hưng Khánh phủ, đánh dễ hơn so với Hoàn Nhan Tông Hàn.
Nhưng người Hạng Đảng cũng hiểu được điểm này, địa khu Hà Sáo dù thế nào cũng không thể đánh mất được, bằng không thượng du sông Hoàng Hà sẽ rơi vào tay người Kim, cũng phái trọng binh tới phòng phủ thành trì quan trọng của địa khu Hà Sáo, Ngột Thứ Hài thành.
Đóng quân ở bờ đông sông Hoàng Hà, ngăn cản Hoàn Nhan Hi Doãn qua sông.
Hoàn Nhan Hi Doãn đường xa tới đây, nào có thuyền gì, chỉ có thể dựa vào cướp đoạt, hoặc là tạo một con thuyền tạm thời, không dễ dàng gì làm được một con thuyền, lại dựa vào đông đoạt tây giành lấy được một con thuyền nữa, làm thành một đoàn thuyền, chuẩn bị tấn công hai đường thủy bộ, nhưng người Đảng Hạng sớm đã có chuẩn bị, trong tay nắm một số lượng lớn con thuyền, đứng phía trên sông Hoàng Hà, luân phiên đánh lui thế tấn công của Hoàn Nhan Hi Doãn.
Hoàn Nhan Hi Doãn tuy rằng thông minh, nhưng gã không thể chống đỡ lại khó khăn thiên nhiên mang lại, nhìn con sông Hoàng Hà trước mặt, lắc đầu ca thán.
Đến lúc này, ba đường tấn công của quân Kim đều bị người Đảng Hạng ngoan cường chống giữ, tuy rằng tổn thất lớn, nhưng thủ được chính là thắng lợi.
Mà về Kim quốc, tuy rằng bọn họ đứng trên ưu thế, quân đội cũng chiếm ưu thế, bọn họ cũng không thua người Đảng Hạng, mà bại bởi núi cao sông lớn.
Có thể thấy được Lý Nguyên Hạo đích thực là một nhà quân sự thiên tài, lúc trước ông ta chỉ trương dời đô đến Hưng Khánh phủ, song, quyết định này của ông ta hôm nay xem như đã cứu Tây Hạ một mạng, tuy nhiên, chiến sự vẫn còn tiếp tục, đây chẳng qua là biến từ xử trảm sang trì hoãn hành quyết thôi.
Thế nhưng, tin tức này rất nhanh đã truyền đến Biện Lương Đông Kinh, Tây Hạ chiến sự một lần nữa được đặt lên bàn hội nghị, mặt khác, sứ thần Tây Hạ cũng đang vội vàng chạy tới Đại Tống.
Triệu Giai sau khi biết được tin tức này, lập tức triệu tập một hội nghị cơ mật.
Triệu Giai liếc mắt nhìn Tần Cối một cái, nói: - Tây Hạ đã tràn ngập nguy cơ, nếu để cho quân Kim đột phá Hạ Lan Sơn, vậy thì Hưng Khánh phủ lập tức sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta quyết không để quân Kim thực hiện được, nếu không, sẽ mang đến tai họa không thể lường trước được cho Đại Tống ta, hơn nữa địa khu sông Hoàng Hà cũng truyền cấp báo về, sau khi Hoàn Nhan Tông Vọng thất bại ở Hạ Lan Sơn, đã chia binh xuôi nam, có thể nguy hiểm đến Tây thành Ninh Châu của chúng ta ở địa khu sông Hoàng Hà. Trẫm đã quyết định liên minh cùng Tây Hạ chống lại Kim quốc, đồng thời xuất binh tới Yến Vân, cùng sống chết với Kim quốc. Mặt khác, trẫm quyết định tự mình đến Yến Vân phía bắc, ngự giá thân chinh.
Trước khi nói những lời này đã sớm quyết định, nhưng trừ Tần Cối ra, không ai ngờ được Triệu Giai muốn ngự giá thân chinh.
Lý Cương vội vàng nói: - Hoàng thượng, vạn lần không được, ngự giá thân chinh thật sự quá nguy hiểm, nếu xảy ra bất cứ sơ xuất gì, giang sơn xã tắc, bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Trịnh Dật cũng nói: - Hiện giờ Đại Tống ta cả binh lính lẫn lương thực đều đầy đủ, tình thế cũng rất tốt, chưa tới mức đường cùng, hoàn toàn không cần ngự giá thân chinh.
Trần Đông vừa mới trở về cũng vội vàng khuyên nhủ: - Nếu Hoàng thượng ngự giá thân chinh, vậy thì quốc gia xã tắc làm sao bây giờ? Nước không thể một ngày không có vua, kính xin Hoàng thượng lấy giang sơn xã tắc làm trọng, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
- Kính xin Hoàng thượng lấy giang sơn xã tắc làm trọng, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Trừ Tần Cối ra, tất cả các đại thần đều quỳ xuống đất, cùng hô lên.
Hoàng đế ngự giá thân chinh, cũng không phải là chuyện đùa, hơn nữa Yến Vân đối với Hoàng đế Tống triều là một nơi có điềm xấu, lúc nước Tống Thái Tông cũng chết trong bắc phạt Yến Vân, nếu Triệu Giai có mệnh hệ gì, vậy thì toàn bộ Đại Tống sẽ sụp đổ trong một đêm.
Quan trọng hơn chính là, hiện tại hoàn toàn không cần thiết phải ngự giá thân chinh.
Nhưng các đại thần lại không biết Triệu Giai vẫn luôn khổ cực chờ đợi ngày này. Y muốn quyết chiến phân cao thấp với Hoàn Nhan Tông Vọng, đường đường chính chính đánh bại Hoàn Nhan Tông Vọng, lúc trước Yến Sơn Phủ bị sỉ nhục, đến nay vẫn canh cánh trong lòng, đã trở thành tâm ma của y, muốn trừ tâm ma này, đầu tiên phải đối mặt với tâm ma, y không sợ sống chết, hơn nữa, còn vô cùng hưng phấn. Vung tay lên, nói: - Nếu không đánh thắng trận chiến này, còn nói gì đến giang sơn xã tắc, trận chiến này đối với Đại Tống ta mà nói là vô cùng quan trọng, không thể thất bại. Tâm ý trẫm đã quyết, các ngươi đừng khuyên nữa, cho dù không làm hoàng đế, trẫm vẫn muốn lên phía bắc đánh với Kim quốc một trận. Huống chi, trẫm có quyết tâm chiến thắng.
Đám người Trịnh Dật nghe Triệu Giai nói ngay cả hoàng đế cũng không làm, muốn đích thân đánh một trận chiến này, biết rất khó để thay đổi chủ ý của Triệu Giai, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên khuyên bảo thế nào.
Bỗng nhiên, ánh mắt bọn họ cùng đưa về phía Tần Cối còn đứng.
Tần Cối đã sớm biết, sao có thể làm những việc vô dụng này. Nhưng y vẫn mở miệng nói: - Nhưng Hoàng thượng, lúc này chúng ta vẫn chưa giải trừ minh ước với Kim quốc. Nếu Hoàng thượng ngự giá thân chinh, đương nhiên sẽ quấy nhiễu đến Kim quốc, dân tâm trong nước cũng sẽ hoảng sợ.
Mao Thư còn tưởng Tần Cối đề xuất kế hoãn binh, trước ngăn chặn Triệu Giai, vì thế vội vàng phụ họa, nói: - Lời của thiếu tể không sai, việc này cần bàn bạc kĩ hơn.
Triệu Giai thoáng gật đầu, nói: - Vậy không biết thiếu tể có đề nghị gì?
Tần Cối nói: - Hoàng thượng sao không bí mật tới Yến Vân trước đợi thời cơ thích hợp, sau đó thông báo với bên ngoài ngự giá thân chinh.
Mao Thư nghe xong sửng sốt, hóa ra không phải ngươi khuyên bảo Hoàng thượng đừng đi à!
Lý Cương nói: - Làm như thế này không được, Hoàng thượng không lên triều, chắc chắn các quần thần sẽ không dám dị nghị, nhưng sẽ bất mãn.
Tần Cối đã có tính toán từ trước, nói: - Từ khi Hoàng thượng lên ngôi tới nay, dường như bao giờ tới tế bái Thái Tông Hoàng đế, Hoàng thượng sao không coi đây là lí do, muốn tới phủ Hà Nam tế bái hoàng lăng Thái Tông Thánh Thượng, sau đó lặng lẽ lên phía bắc Yến Vân, từ đó, sẽ giấu được một thời gian.
- Chủ ý này hay! Lúc trước khi tổ tiên sắp tạ thế, vẫn còn canh cánh Yến Vân trong lòng, nói vậy tổ tiên nhất định sẽ tha thứ trẫm bất hiếu.
Triệu Giai gật đầu, nói: - Cứ làm thế đi.
- Hoàng thượng ---.
Lý Cương còn muốn khuyên can.
Triệu Giai khoát tay nói:
- Trẫm không muốn nói thêm lần thứ hai, ý trẫm đã quyết, các ngươi không cần khuyên nữa. Nói xong, y lại nói với Tần Cối: - Thiếu tể, về chuyện tế tổ, tất cả giao cho ngươi.
- Vi thần tuân mệnh.
Triệu Giai lại nói với quần thần: - Sau khi trẫm rời kinh, chính vụ sẽ do thiếu tể thay trẫm xử lý, các ngươi nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, các ti chức giúp trẫm quản lí tốt quốc gia.
Tần Cối nghe được khóe miệng hơi lộ ra một tia cười đắc ý, nhưng sắc mặt Lý Cương sợ hãi, trong lòng không ngừng kêu khổ, trước đây va chạm nhiều lần với y, hôm nay y đương quyền, ta sao có ngày lành, đang chuẩn bị nói ngăn cản Triệu Giai, nhưng lại bị Trịnh Dật kéo lại, quần thần cùng nói: - Chúng thần nhất định không phụ hoàng ân, cung kính chờ Hoàng thượng chiến thắng trở về, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Vừa mới ra khỏi cửa, Lý Cương lập tức tìm Trịnh Dật, nói: - Tam Ti Sứ, sao vừa rồi ngươi lại giữ ta lại?
Trịnh Dật thấp giọng nói: - Chuyện này rất rõ ràng, Tần Cối đã sớm biết Hoàng thượng sẽ ngự giá thân chinh, mà việc này chắc chắn đã sớm quyết định, lấy tính cách của Hoàng thượng, một khi đã quyết định, căn bản không dễ thay đổi, ngươi góp lời ngăn cản, chỉ làm cho Tần Cối thêm ghi hận ngươi.
Lý Cương nghe y nói không phải là không có lý, nói:
- Nhưng --- nhưng hiện giờ Xu Mật Sứ cũng đi rồi, Hoàng thượng nếu đi nữa, Tần Cối nhất định nắm quyền, ngày tháng của chúng ta chắc chắn không dễ chịu.
Trịnh Dật híp mắt nói: - Cho nên chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, ngươi nắm giữ tư pháp, ta nắm giữ tài chính, nếu thêm Lập Pháp Viện vào nữa, cũng không cần e ngại Tần Cối.