Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1971.2

Triệu Giai kinh ngạc hỏi: - Tàn phế là có ý gì?

Lưu Vân Hi nói: - So ngay với người bình thường, cánh tay trái của ông ấy đã là xấu lắm rồi, khi hoạt động sẽ phải chịu hạn chế, tối đa e rằng cũng chỉ có thể dùng để ăn cơm, không thể làm được những việc khác.

Triệu Giai nhẹ nhàng thở phào một hơi, kỳ thật có thể giữ được tính mạng đã là tốt lắm rồi.

Chiết Ngạn Dã quỳ một chân trên đất nói: - Chiết Ngạn Dã thay mặt phụ thân đa tạ ân cứu mạng của nữ thần y.

Lưu Vân Hi ghét nhất là hơi tí lại quỳ xuống, nàng lạnh lùng nói: - Nếu nam nhân của Chiết gia các ngươi đều thích một chân ấy, có lẽ ta cũng có thể khiến cho phụ thân ngươi dùng một chân đi đường.

Nàng cũng không quan tâm ngươi là trung liệt hay là quyền thần, chán ghét chính là chán ghét, trong trạng thái cảm xúc chán ghét, ngươi rất khó yêu cầu xa với nàng sẽ nói ra những lời làm cho lòng người ấm áp được.

Các tướng sĩ đứng ở bên cạnh sau khi nghe xong, đều khiếp sợ nhìn Lưu Vân Hi. Lời này nói ra cũng hơi quá độc chút đi.

Ôi chết! Tiểu Thập Nương, muội tốt xấu gì cũng phải cho y chút mặt mũi a! Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh, khẩn trương tiến lên, nâng Chiết Ngạn Dã dậy, cười ha ha nói: - Thật có lỗi, thật có lỗi, phu nhân này của ta ghét nhất là bị người khác quỳ xuống trước mặt, các ngươi cũng đừng trách móc.

Không có biện pháp, làm phu quân của Thập Nương, phải quen với loại không khí tẻ ngắt như này.

Chiết Ngạn Dã trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, vội nói: - Sao dám, sao dám, Xu Mật Sứ nói quá lời, là ty chức đường đột với Xu Mật Sứ phu nhân rồi.

Một câu Xu Mật Sứ phu nhân này ngược lại khiến cho Lưu Vân Hi nghe được thoải mái, sắc mặt hơi hơi dịu đi, nói: - Tốt lắm, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta phải chữa thương cho Chiết tướng quân nữa.

Hiện tại sâu trong lòng Chiết Ngạn Dã đã cảm thấy sợ vị nữ thần y này, không dám nhiều lời, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi. Ngoan ngoãn đi ra ngoài, phải biết rằng mạng nhỏ của cha y đang toàn bộ nằm trong tay Lưu Vân Hi, thần y chính là khủng bố a, ngay cả Hoàng đế cũng chỉ có thể ở bên cạnh xấu hổ thôi.

Đến khi đi ra ngoài. Triệu Giai đột nhiên hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cuối cùng ánh mắt tập trung lại ở trên thân một người, cười nói: - Tái Hưng, trận chiến này ngươi có công lao lớn nhất, trẫm nhất định phải trọng thưởng cho ngươi.

Dương Tái Hưng đang vì chiến mã hi sinh mà cảm thấy buồn bực, đối với những thứ ban cho, từ trước đến nay y cũng không phải quá để ý. Y ôm quyền nói: - Đa tạ Hoàng thượng, nhưng đây là chuyện thuộc bổn phẩn của mạt tướng, sao dám muốn thưởng được.

- Chỉ biết ngươi sẽ nói như vậy.

Triệu Giai vung tay lên, nói: - Mang lên đi.

Chỉ chốc lát sau, có một người chăn ngựa dắt một tuấn mã màu đen tiến lên.

Triệu Giai nói: - Con ngữa này chính là do Sử tiết Tây Vực hiến cho trẫm đấy, nghe nói chiến mã của ngươi đã chết trận trong khi giao chiến rồi, trẫm đem con ngựa này ban thưởng cho ngươi.

Đây chính là ngự kỵ của Hoàng đế nha, Dương Tái Hưng sợ hãi nói: - Mạt tướng có tài đứng gì, sao xứng với ngự mã này.

Triệu Giai cười ha ha nói: - Trẫm nói ngươi có thể tức là ngươi có thể, chỉ nguyện ngươi có thể cưỡi con ngựa này, tiếp tục chém giết kẻ thù, thì đấy đã là hồi báo lớn nhất với trẫm rồi, mặt khác, trẫm lại phong cho ngươi làm Phi Long tướng quân.

Thằng ngố này, ngu gì mà không lấy a! Lý Kỳ nhìn đều sốt ruột, quá không giống binh sĩ do chính mình dẫn dắt rồi, hắn khẩn trương nói: - Tái Hưng, còn không mau tạ ơn đi.

Dương Tái Hưng thấy Lý Kỳ đều đã mở miệng, lúc này mới ôm quyền nói: - Mạt tướng khấu tạ hoàng ân.

Triệu Giai đưa roi ngựa tới, nói: - Sao ngươi không thử xem luôn đi.

Kỳ thật trong lòng Dương Tái Hưng cũng thấy ngứa ngáy, hơi xấu hổ cười cười, nói tạ ơn hoàng ân, sau đó nhận lấy roi ngựa, nhảy lên một phát, sải bước tới chiến mã, thân thể y rất cao, con ngựa này cũng vốn là cao lớn uy mãnh, y vừa ngồi xuống, vậy thì thật đúng là tổ hợp hoàn mỹ, đẹp đến rối tinh rối mù, không biết là ngựa khiến tướng thêm dũng mãnh, hay là tướng trợ ngựa thêm uy.

- Giá ---!

Dương Tái Hưng cưỡi được con ngựa tốt như thế, hưng phấn không thôi, thúc ngựa chạy đi, không đến một lát, đã chạy ra xa ngoài trăm bước.

Dũng tướng xứng bảo mã, nhìn thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi!

Triệu Giai nhìn thân ảnh lao nhanh của Dương Tái Hưng phía xa xa, chỉ cảm thấy không phải là ban cho mà là trả đồ về cho chính chủ, con tuấn mã này dường như vốn dĩ sinh ra chính là vì Dương Tái Hưng vậy.

Sau khi chính đốn qua một lần, Triệu Giai, Lý Kỳ, Tông Trạch và các đại tướng liên quan bắt đầu thảo luận chiến sự.

Tông Trạch góp lời nói: - Hoàng thượng, hiện giờ đại quân bên ta đã tới rồi, khí thế trong quân đang dâng cao, nên thừa dịp này tiến quân, không thể để cho kẻ thù có cơ hội thở dốc được.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Tông Tri phủ nói có lý, hơn nữa, căn cứ vào tin tức lấy được từ bên chỗ Nhạc Phi, Hoàn Nhan Tông Hàn rất có thể đã dẫn binh trở lại cứu viện rồi, chí ít chúng ta phải tranh thủ trước lúc Hoàn Nhan Tông Hàn trở về, vây quân bốn phía quanh thành, để tránh cho đêm dài lắm mộng.

Chiết Ngạn Dã cau mày nói: - Nhưng mà xa trận hành quân chậm chạp, kẻ thù lại nhiều lần ở trên đường thiết lập trở ngại, nếu muốn một đường thuận lợi đánh tới dưới thành, sợ là cũng không dễ.

Tông Trạch nói: - Đó chỉ là do lúc đầu các ngươi không có đủ chiến mã phụ trợ thôi, kỳ thật tại thời kỳ chiến quốc, dùng chiến xa xung phong đã là chuyện nhìn mãi thành quen mắt đấy, hiện giờ chúng ta có gần vạn kỵ binh, đều có thể phối hợp được với xa trận, phát động tiến quân đối với quân địch. Nói xong, ông ta lại ôm quyền hướng về Triệu Giai: - Lão thần xin nguyện làm quân tiên phong, lĩnh binh đánh tới, mong Hoàng thượng đáp ứng cho thần. Ông ta vẫn luôn vì lần tiến công này bị cản trở mà cảm thấy canh cánh trong lòng, cảm giác bản thân mình không có kế hoạch chu đáo, mới dẫn đến quân đoàn uy vũ này suýt chút nữa đã bị tiêu diệt hoàn toàn, cho nên ông rất muốn lập công chuộc tội.

Nếu là bình thường, Triệu Giai tất nhiên là luyến tiếc để cho người cao tuổi như Tông Trạch ra trận giết địch, nhưng bây giờ đã đến thời điểm khẩn yếu nhất rồi, thắng bại quyết định ở lúc này, hơn nữa, Tông Trạch vì cuộc chiến này bỏ ra rất nhiều công sức, người hiểu biết nhiều nhất về xa trận này cũng chính là ông ta, vì thế y gật đầu nói: - Được rồi, trẫm đáp ứng ngươi.

Ngày Hoàng đế Đại Tống đã đến, bên quân Kim lập tức nhận được tin tức. Hoàn Nhan Xương, Cao Khánh Duệ biết rõ lúc này sĩ khí của quân Tống đang rất dồi dào, cần phải tránh đi mũi nhọn, vì vậy cũng không lựa chọn tiến công lần nữa.

Nhưng, Tông Trạch căn bản không tính toán cho bọn họ có cơ hội thở dốc, ngay ngày đó đã bắt đầu chỉnh đốn lại binh mã, từ trong các xe doanh điều ra năm trăm chiếc chiến xa loại nhỏ để làm quân đội tiên phong, lại điều tiếp ba trăm chiếc chiến xa loại nhỏ khác làm quân hậu phương, trong chuyện này rất có môn đạo đấy, nếu như ngươi tùy ý sai mấy trăm chiến xa đi ra, như vậy thì rất có thể sẽ phá hỏng xa trận. một khi có kẻ thù vọt vào, sẽ khiến cho chồng chất sơ hở, cũng may xa trận này là do Tông Trạch tự mình thiết kế đấy, vì vậy ông ta biết nên điều động như thế nào mới có thể không phá hỏng trận hình ban đầu, mà vẫn duy trì được uy lực của xa trận, chỉ là rút nhỏ xa trận lại thôi.
Bình Luận (0)
Comment