Thành Ứng Lý bị phá, mấy vạn quân dân bị giết hại, vương triều Tây Hạ gần như chấn động kịch liệt.
Quốc chủ Tây hạ Lý Càn Thuận hoàn toàn tỉnh ngộ, trong lòng hối hận không ngừng, chỉ hận lúc trước không nghe theo kế sách của lão tướng Lý Định Biên, phản công quy mô, phối hợp với quân Tống hai mặt giáp công Hoàn Nhan Tông Vọng, còn hi vọng tọa sơn quan hổ đấu, kết quả là hai hổ ngồi xa xa nhìn nhau, lại chạy đến đánh chó.
Dân tộc Đảng Hạng lúc này kinh hoảng không thôi, quốc gia tồn vong, nguy trong sớm tối, hơn nữa quân Kim đã bắt đầu sách lược đồ thành, thật sự là quá đáng sợ.
Thậm chí đã có không ít đại thần khuyên Lý Càn Thuận quy hàng Đại Kim. Quân Kim không đi núi Hạ Lan, chúng ta vô hiểm khả thủ, nguy cơ trùng trùng, trước đó lại đắc tội Đại Tống, hai bên đều không lấy lòng thì chúng ta chắc chắn thua không nghi ngờ gì, dứt khoát đầu hàng thôi.
Lão tướng Lý Định Biên lập tức đứng dậy, lời lẽ nghiêm khắc ứng đối, mắng những văn thần kia ngu ngốc vô năng. Quân Kim đã nhấc đao chém giết, hiển nhiên là muốn tiêu diệt người Đảng Hạng chúng ta. Nếu lúc này ngươi ra thành đầu hàng, quân Kim nhất định sẽ không bỏ qua như vậy, chắc chắn sẽ đại khai sát giới. Lại khuyên Lý Càn Thuận nhanh chóng xuất binh tiếp viện phủ Tây Bình, bởi vì phủ Tây Bình ngay cạnh phủ Hưng Khánh, quan hệ giống như là phủ Đại Danh và Biện Kinh vậy, đều là thủ đô thứ hai nha. Bên kia lại cầu xin Đại Tống viện trợ, để Đại Tống xuất binh từ Phủ Châu đến cứu viện Hạ Châu, tuyệt đối không thể để Hoàn Nhan Tông Vọng khai thông con đường thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, bằng không thì Âm Sơn phía bắc vừa vỡ, đại quân quân Kim hội hợp với nhau, chúng ta thật sự xong đời.
Lý Càn Thuận cũng không phải người hèn yếu, tiến công không đủ, thủ thành thì có thừa, hạ lệnh bắt hết toàn bộ văn thần xin đầu hành lại, bắt đến dưới núi Hạ Lan chém đầu thị chúng, đồng thời phát biểu những câu tuyên ngôn dạt dào cảm xúc dưới núi Hạ Lan, quân Kim đồ thành, giết mấy vạn dân chúng của ta, không thể tha thứ, ta phải quyết một trận tử chiến với quân Kim, không phải địch chết thì là ta vong.
Sau đó phong Lý Định Biên làm Hộ Quốc Đại Nguyên Soái, dẫn theo năm vạn tinh binh tiếp viện phủ Tây Bình, tuyên bố ra ngoài là mười vạn. Thật ra gộp với thủ quân phủ Tây Bình thì tính ra cũng có sáu bảy vạn người, nhưng cũng không có khoa trương giống như Lý Kỳ thổi phồng, hở một chút là nhân với mười, rõ ràng chỉ có năm sáu vạn nhân mã, lại bị hắn thổi thành năm mươi vạn.
Cùng lúc đó lập tức phái người đến Phủ Châu cầu viện, hi vọng Phủ Châu có thể giúp trấn thủ Hạ Châu. Bọn họ thực sự không còn sức tăng viện cho Hạ Châu, chỉ có cầu viện Phủ Châu bên cạnh thôi.
Nhưng khi Hoàn Nhan Tông Vọng thừa thế đồ thành, chuẩn bị một chiêu diệt Tây Hạ thì ở địa vực phía tây xa xôi cũng xảy ra thay đổi lớn.
Trước tiên Ngô Giới tạo ra tin tức ở Sơ Lặc, nói Đại Tống nguy cơ trùng trùng, Trấn tây quân toàn quân về cứu.
Tin tức vừa truyền ra thì Đông Khách Lạt Hãn Quốc và Cao Xương Hồi Cốt đồn thời thở phào nhẹ nhõm. Mười vạn Trấn tây quân ở đây tạo cho bọn họ áp lực vô cùng lớn. Đám quân Tống xâm lược rốt cuộc phải đi rồi. Đương nhiên, quốc vương Cao Xương Hồi Cốt Tất Lặc Ca càng vui mừng đến hoa tay múa chân, bởi vì Đại Tống tràn ngập nguy cơ, cũng chứng tỏ nước Kim vừa chiến liền thắng, chứng minh lúc trước bọn họ lựa chọn đầu nhập vào nước Kim là vô cùng chính xác. Mà tin tức vừa mới truyền ra, thì Đông Khách Lạt Hãn cũng vận sức chờ phát động, đợi đại quân Ngô Giới đi rồi thì cướp lấy một dải Sơ Lặc, Vu Điền, thành Ước Xương.
Ngay khi Tất Lặc Ca đang ôm mỹ nhân, mơ mộng đẹp thì một đại thần gần như là lăn vào trong tẩm cung của y, hoảng sợ nói: - Bệ hạ, đại sự không hay rồi, quân Tống đưa quân đến dưới thành rồi.
Đầu óc của Tất Lặc Ca còn chưa tỉnh tạo lại từ trong thân hình của mỹ nhân, mơ mơ màng màng nói: - Ai đưa quân đến dưới thành?
- Quân Tống.
- Quân Tống?
Tất Lặc Ca sửng sốt gần một khắc, buồn bực quay sang nói với đại thần kia: - Quân Tống ở tận Sơ Lặc, hơn nữa gần đây đang rút quân, sao có thể đến Cao Xương ta, ngươi già đến hồ đồ à.
Còn chưa dứt lời, cảnh vệ của y liền chạy vào, nói với Tất Lặc Ca, quân Tống còn năm dặm đường thì đã đến dưới thành rồi.
Tất Lặc Ca lần này không tin cũng phải tin, khuôn mặt đỏ hồng lập tức trở nên trắn bệch như người chết, sợ tới mức run rẩy, không thể tin nổi nói: - Quân Tống đến từ đâu thế?
Nếu lại bổ sung một câu, "lại muốn đi đâu?", thì y có thể là Ngô Thừa Ân rồi.
Ngươi không thể tin nổi cũng không còn cách nào, quân Tống không đến cũng đến rồi.
Tất Lặc Ca vẫn không thể tin được, khoác da hổ của mình lên, mang dép lê vội vàng chạy lên tường thành.
Cái gì gọi là ăn ý!
Tất Lặc Ca vừa mới lên tường thành thì quân Tống gần như đồng thời đến nơi!
Tất Lặc Ca đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy quân Tống xếp thành một hàng, trên đồi dưới đồi, liên miên vài dặm, tinh kỳ như rừng, phảng phất như tiếng vó ngựa chỉnh tề kia có thể đạp sụp thành Cao Xương vậy, chí ít cũng phải ba bốn vạn nhân mã đi.
Ra sức xoa mắt, nhéo bắp đùi của mình, hi vọng đây chỉ là nằm mơ, nhưng đáng tiếc, cho dù gã nhéo bắp đùi của mình thế nào thì quân Tống vẫn còn ở nơi đó.
Thật ra lần này cũng chỉ khoảng một vạn nhân mã, có thể còn chưa đến nhân mã, là Ngô Giới cố ý bảo binh lính cắm mấy lá cờ phía sau lưng, chia ra bày trận, làm cho người ta có cảm giác bức bách khi đại quân áp sát.
Hoá ra Ngô Giới cố ý truyền ra tin tức, mê hoặc Cao Xương Hồi Cốt, nói mình muốn đi, các ngươi cũng đừng nhớ nhung ta, sau đó dẫn theo tám ngàn tinh nhuệ, ba vạn chiến mã của thành Ước Xương, phát động tiến công chớp nhoáng Cao Xương Hối Cốt. Quân Tống ở đây không thể so với quân Tống Trung Nguyên, bởi vì ở đây có mấy mục trường lớn, Ngô Giới kinh doanh ở Tháp Lý Mộc Hà nhiều năm, khống chế mấy mục trường lớn, lại lợi dụng đủ mọi thủ đoạn, hoặc mua hoặc lừa gạt. Thương nhân các ngươi qua quan không nộp tiền thuế, vậy thì lấy ngựa, lạc đà ra trả, tích trữ năm vạn chiến mã, chiến mã của Trấn tây quân không thiếu chiến mã như Trung Nguyên.
Bởi vì chủ lực Cao Xương Hồi Cốt trú đóng hai phía đông tây, hơn phân nửa chủ lực chạy đi khống chế hành lang Hà Tây, cũng chính là hai châu Sa, Qua, mà một phần trú đóng ở Quy Tư, chính là đề phòng Trấn tây quân của Ngô Giới.
Điều này làm cho chính giữa trở nên trống trải vô cùng.
Nếu đánh từ Quy Tư, tuy Ngô Giới nói nắm chắc phần thắng, nhưng khoảng cách quá xa, tốn nhiều thời gian, cho nên Ngô Giới lực chọn tiến quân thành Đại Đồn phía bắc thành Ước Xương. Một người dắt ba bốn ngựa, lên đường ngày đêm. Bởi vì địa thế Cao Xương Hồi Cốt là nam cao bắc thấp, bởi vì phía nam là cao nguyên Thanh Tạng, cho nên Ngô Giới từ cao nhìn xuống, không đến mười ngày thì hành quân gần ngàn dặm. Trên đường tuy gặp không ít đội quân Cao Xương Hồi Cốt, nhưng vì các đội quân Cao Xương Hồi Cốt phân tán, không chuẩn bị tác chiến, binh lực bản thân không nhiều, nhiều thì một ngà, ít thì mấy trăm, nhìn thấy vạn mã quân Tống tung vó, hùng hổ lao đến, làm sao còn dám tiến lên, trốn còn trốn không được, bởi vì bọn họ cũng không rõ tình hình thế nào, quân Tống cũng không tuyên chiến, quốc vương cũng không bảo bọn họ tuyên chiến.
Ngô Giới cũng mặc kệ bọn họ, trong lúc những đội quân Hồi Cốt còn đang buồn bực thì Ngô Giới đã xông lên. Dọc theo đường này đã đánh năm chiến dịch quy mô nhỏ, Ngô Giới cũng chỉ phái đội quân quy mô nhỏ chào hỏi bọn chúng, còn mình thì tiếp tục tiến quân.
Đây cũng là lý do Tất Lặc Ca đợi đại quân Ngô Giới đến dưới thành Cao Xương rồi mới biết quân Tống đến, lần này thật sự là quá nhanh mà.
Nhưng, Ngô Giới tiến công chớp nhoáng như vậy, phía sau không có tiếp viện, nhân số cũng không nhiều lắm, cũng không có khí giới công thành, một khi y không lập tức đánh hạ thành Cao Xương thì y hoàn toàn xong đời. Đội quân Cao Xương Hồi Cốt một khi phản ứng lại, giáp công bốn mặt thì y nmuốn chạy cũng không chỗ mà chạy.
Đây đã không thể nói là đại kỵ binh gia nữa, có thể nói là tự tìm đường chết nha, bởi vì Ngô Giới cũng không đánh hạ bất cứ thành trì Cao Xương Hồi Cốt nào, cũng không tiêu diệt bất cứ lực lượng hùng mạnh nào của Cao Xương Hồi Cốt, cũng chỉ là chạy khá nhanh mà thôi. Đương nhiên, bọn họ lấy kỵ binh làm chủ, vẫn có thể lui về, có điều chí ít cũng bị lột da.
Nhưng tất cả của tất cả những thứ này, Tất Lặc Ca đều không biết. Bây giờ trong lòng chỉ có sợ hãi, vô cùng sợ hãi, bị hù đến hai chân nhũn ra, thấy quân tống ra vẻ tiến công, tè ra quần mà chạy xuống dưới thành, nơi này quá nguy hiểm, làm không tốt thì phải mất mạng.
Nhưng, y vừa mới đến dưới thành thì một tiểu tướng chạy nhanh đến đưa một lá thư đến: - Bệ hạ, đây là thư mà đại tướng Đại Tống Ngô Giới phái người đưa đến.
Tất Lặc Ca sửng sốt, trong lòng rất tò mò, vội vàng nhận lấy mở ra xem. Tổng cộng có hai trang thư, mỗi trang đều viết đầy chữ. Văn minh Cao Xương Hồi Cốt đến từ Trung nguyên, do vậy Tất Lặc Ca cũng đọc hiểu.
Hai trang thư cũng có thể chia thành hai phần trên dưới.
Phần thứ nhất là làm rõ đạo lý.
Trong thư Ngô Giới nói rõ, đại quân ta đến đây, không phải muốn động võ với các ngươi, chỉ là muốn khuyên các ngươi cải tà quy chính. Lúc trước Cao Xương các ngươi thần phục Đại Tống ta, là phiên quốc của Đại Tống ta, sao bây giờ ngươi có thể đầu nhập nước Kim, trợ Trụ vi ngược, bởi vì trong thời kỳ Liêu Tống, Cao Xương đồng thời thần phục Liêu Tống, là phiên quốc của hai nước. Thật ra đây chỉ là trên danh nghĩa thôi, Cao Xương Hồi Cốt vẫn là một quốc gia, nhưng danh nghĩa cũng là danh nghĩa nha, đây là phản bội nha, chỉ là trước đó Đại Tống vẫn không lấy chuyện này ra chất vấn Cao Xương Hồi Cốt thôi.
Đây chỉ là thứ nhất. Thứ hai, từ triều Hán đến nay, Trung Nguyên chúng ta và các ngươi vẫn luôn duy trì quan hệ vô cùng mật thiết, về sau triều Đường chiếm lĩnh nơi này, mang văn hóa Trung Nguyên đến chỗ các ngươi. Văn minh của các ngươi kế tục văn minh Trung Nguyên chúng ta. Chúng ta có chung tín ngưỡng, chúng ta có chung văn minh, bây giờ các ngươi đã phát triển nông nghiệp, không còn là dân tộc du mục nữa, mà tộc Nữ Chân chui ra từ khe núi, bọn họ là dân tộc du mục, không có chung tín ngưỡng, chung văn minh với các ngươi. Chúng ta mới là người một nhà, sao các ngươi có thể bán đứng người nhà của mình mà đầu nhập vào kẻ xâm lược chứ?
Phần thứ nhất đại khái là thế, dù sao cũng là chỉ trích Tất Lặc Ca không nên đầu nhập vào người ngoài.
Phần thứ hai chính là quan trọng, đụng đến lợi ích.