Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1999.1

Thật ra loại tiễn trận này, cho dù là Triệu Giai hay là Tông Trạch đều không làm được loại chuyện này. Cho dù đối phương đến bao nhiêu người, dù sao thì chúng ta cứ bắn như vậy đích thực có chút lãng phí, lần này gần như là không cần nhắm bắn nha. Nếu để cho Hoàn Nhan Xương biết là ý tưởng này của Lý Kỳ, phỏng chừng sẽ từng người từng người xông lên.

Việc này cũng chỉ có Lý sư phó dám làm như thế, đây cũng là chuyện hắn yêu cầu kịch liệt. Hắn là thổ hào, tiền nhiều thế lớn, trong nhà có tiền, chút tiêu phí đó không đáng gì trong mắt hắn. Tông Trạch có đạo đức tốt, tiết kiệm là đức tính tốn, sao lại bắn như vậy chứ.

Mới đầu Tông Trạch vẫn muốn dùng pháo Chấn hưng để yểm hộ binh lính qua sông, nhưng Lý Kỳ cảm thấy quá phiền phức. Tần suất của pháo Chấn hưng quá chậm, mà uy lực của pháo Không lương tâm quá lớn, cự ly lại quá ngắn. Xung phong cự ly ngắn như vậy, e rằng sẽ nổ chết cả người của mình.

Thật ra bọn họ cũng không có nhiều cung tiễn thủ như vậy, cho dù là Dương Tái Hưng, Lưu Kỹ có mang theo một số cung tiễn thủ, nhưng Lý Kỳ vẫn điều trường thương binh ra bổ sung cho cung tiễn thủ, bởi vì các ngươi không cần nhắm, chỉ kéo cung bắn tên là được. Lần này xuất chinh, thứ hắn mang theo nhiều nhất là cung tiễn, kế đến mới là hỏa pháo.

Nhưng nếu là bây giờ, Tông Trạch, Triệu Giai cũng không nghĩ như vậy, cung tiễn thì nên bắn như vậy, sảng khoái biết bao. Quân địch đến bao nhiêu thì chết bấy nhiêu, nhắm chuẩn rồi mới bắn quá phiền phức. Nỗi lo của trận lũ đã bị cơn mưa tên này giội cho sạch sẽ.

- Giơ cung tiễn của các ngươi lên để kẻ địch nhìn cho rõ ràng.

Lý Kỳ không kiềm lòng nỗi vung cánh tay hô lên, gien điên cuồng trong người hắn lại bắt đầu xao động rồi.

- Hô!

Tướng sĩ quân Tống phấn chấn, kéo cường nhỏ, mũi tên chỉ thẳng thành Vân Châu.

Hơn một vạn mũi tên phản ra ánh sáng vàng kim, từ xa nhìn lại, phảng phất như một mặt gương màu vàng kim, không nhìn rõ cung tiễn thủ.

Hoàn Nhan Xương lần này triệt để gặp hạn rồi. Nhiều tên như vậy, ngươi lên bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, là không còn đường sống nào cả. Đừng nói là bộ binh, kỵ binh xông lên cũng chết, bởi vì chiến trường chỉ có năm mươi mét, cho dù ngươi xông lên thế nào thì cuối cùng ngươi vẫn phải tậm trung trong phạm vi năm mươi mét này. Ngươi đủ ác độc! Ta không chơi với ngươi, ta để ngươi qua sông, ta thủ tường thành được chưa.

Vốn dĩ bọn họ còn lợi dụng cơ hội này cản hai ba ngày, nhưng Lý sư phó dạy bọn họ làm người từng phút, những người trốn về cũng đừng chém, chúng ta thành thành thực thực mà thủ tường thành đi, những chuyện dư thừa thì đừng nghĩ, bên dưới không phải là địa bàn của chúng ta.

Nhưng quân Kim đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến nỗi rút về cửa nam, vậy chẳng phải là cho quân Tống xông vào sao. Mà là chuyển sang vào thành từ cửa hông, bởi vì thành Vân Châu hai mặt ba mặt giáp núi, hơn nữa đều là núi cao trùng điệp. Ngươi muốn bao vây thành Vân Châu thì nhất định phải qua đường núi, tuy nói dưới thành cũng có đường, nhưng ngươi không thể đi về phía dưới thành, vậy chẳng phải là dâng đầu người sao. Đây cũng là lý do vì sao Tông Trạch trước tiên bảo Dương Tái Hưng tấn công các con đường núi Bạch Đăng phía bắc, một là muốn vây thành, bốn mặt công kích, hai là cũng phòng ngừa đối phương vòng về cứu viện.

Quân Kim lui về thủ, quân Tống chỉ tốn có một ngày thì đã qua được sông Hộ Thành, thuận tiện nhặt lại toàn bộ tên về.

Lần này hoàn toàn tiến vào trong tiết tấu của quân Tống.

Nhưng thành Vân Châu là hiểm ải biên quan, cho dù là triều Đường, nước Liêu, hay là nước Kim đều vô cùng coi trọng tòa thành trì này, bởi vì thành Vân Châu ở cùng một chỗ với Trường Thành, do vậy vô cùng kiên cố, độ cao lên đến mười một mười hai mét, thiết kế bằng gạch, đá to bọc đất, càng về phía dưới thì càng dày, độ dày cũng khoảng bảy tám mét, dù sao cũng do mấy chục thế hệ củng cố.

Ngay cả pháo Chấn hưng của quân Tống cũng rất khó oanh tạc tường thành, trừ phi là tập trung hỏa lực tấn công bất kể ngày đếm, có lẽ sẽ nổ được một lỗ, nhưng việc này còn cần nhắm chính xác cao độ nha. Trước mắt, pháo Chấn hưng lần đầu tiên tham gia chiến tranh, mọi người đều đang quan sát, hơn nữa do thiết kế tường thành là không sụp đổ, cuối cùng ngươi vẫn phải trèo lên lỗ hổng tường thành đó. Ngoài ra pháo Chấn hưng một ngày nhiều nhất bắn được bảy quả, nhiều hơn thì không chịu nổi, hơn nữa số lượng có hạn, gần như rất khó hoàn thành việc oanh tạc tường thành Vân Châu, cho nên lấy pháo Chấn hưng oanh tạc tường thành có chút lãng phí, còn không bằng lấy sức lực đi đánh chết đối phương.

Trong đại trướng trung quân.

Trận chiến này thật hả dạ nha, Triệu Giai không khỏi uống một chén, quẹt miệng nói: - Ngày mai bố trí xong hỏa pháo thì có thể phá thành rồi.

Tông Trạch nói: - Hoàng thượng, trận chiến công kiên này thật ra không phải là cái dũng nhất thời, mà là tâm lý. Nếu tiến công lâu mà không tiến công được thì tất sinh rệu rã, nếu tâm lý phía phòng thủ tan rã thì không công mà phá.

Triệu Giai hỏi: - Vậy theo ý ái khanh thì phải làm thế nào?

Tông Trạch nói: - Chúng ta có thể dùng hỏa pháo, Sàng tử nỏ và xe ném đá đang chế tạo gấp rút trước, ngày đem oanh tạc đầu thành, nhiễu loạn tâm trí quân địch. Hơn nữa hỏa pháo, xe công thành của chúng ta sắp vận chuyển đến rồi, đợi khi vũ khí chúng ta đến nơi, sau đó lại tiến công quy mô.

Lý Kỳ khẽ cau mày nói: - Nhưng

Tông Trạch dường như biết hắn định nói gì, vì thế lại nói: - Ta biết viện quân đối phương đã sắp đến rồi, nhưng càng là lúc này thì phải càng vững vàng. Nếu chúng ta vừa bắt đầu thì phát lực tiến công mạnh mẽ, một khi không đánh hạ được, tất tổn thương sĩ khí. Chúng ta có thể thừa dịp mấy ngày này mà cổ vũ sĩ khí, đợi khi nhuệ khí của đối phương sụt giảm thì chúng ta lại phát động tiến công mạnh mẽ.

Triệu Giai và Lý Kỳ đưa mắt trao đổi một phen, đều gật đầu, bởi vì Tông Trạch là Đại Nguyên Soái, ngươi phải lấy ý kiến của ông ta làm chủ nha.

Công thành sắp đến, quân Tống lại thêm lợi khí nữa, chính là xe bắn đá. Mấy ngày nay công binh đoàn quân Tống luôn chế tạo xe bắn đá, bởi vì xe bắn đá này quá cồng kềnh, vận chuyển rất chậm, còn không bằng chế tạo tạo chỗ, mang theo một vài linh kiện là được. Hai mươi chiếc xe bắn đá cỡ lớn đã bố trí dưới thành. Xe bắn đá này còn tiên tiến hơn của quân Kim nữa, được chế tạo dựa theo căn cứ toán học và vật lý nghiêm khắc, hơn nữa trong bị cả một bộ bánh răng, hỏa pháo cũng đã chuẩn bị xong, bày thành một hàng như một con rắn dài, bởi vì là dọa địch, cho nên không cần tập trung hỏa lực.

Ngày đầu tiên công thành đã trở thành ngày mà người Nữ Chân không thể quên được.

Hỏa pháo vô tình điên cuồng oanh tạc, đầu thành, hai mươi xe bắn đá kia cũng không phải ném đá tảng, mà là ném bao. Pháo Không lương tâm tiện ở chỗ có thể bù lại tính cơ động của hỏa pháo, nhưng tầm bắn ngắn, quân Kim đã chịu đau khổ, cho dù liều mạng cũng sẽ không để ngươi chôn pháo Không lương tâm dưới thành, nhưng bây giờ là công kiên chiến, xe bắn đá thì có thể rồi.

Tuy quân Kim từ trên cao nhìn xuống, chiếm lấy ưu thế, xe bắn đá, cường nỏ có thể phản kích quân Tống. Nhưng bất đắc dĩ hỏa lực của quân Tống quá mạnh, quân Kim chỉ có thể trốn tránh khắp nơi, chạy lên tường thành. Sự phản kích của bọn họ có vẻ quá nhỏ không đáng kể, mấy thành lũy bị nổ hủy. Chỉ là quân Tống không phát lực, oanh tạc có khoảng cách, ban ngày thì lấy Sàng tử nỏ là chính, dùng sương khói quấy nhiễu, ban đêm thì dùng pháo Chấn hưng, xe bắn đá làm chủ, oanh kích thành lũy trên tường thành của đối phương, dùng tiếng nổ làm kinh sợ địch.

Nói tóm lại chính là oanh tạc bất kể ngày đêm.

Tuy rằng tường thành vẫn kiên cố như vậy, nhưng lòng người trên dưới quân Kim đã rạn nứt rồi. Dân chúng bị dọa sợ, sĩ khí tụt giảm đến tận cùng, mà những người Nữ Chân kia thà là ra khỏi thành quyết một trận tử chiến, cũng không muốn bị người ta đánh cho không ngẩng đầu lên được. Hỏa pháo quấy rầy, oanh tạc không biết ngày đêm đã kích rất nghiêm trọng về mặt tâm lý.

Tuy Hoàn Nhan Xương đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn đánh giá thấp hỏa lực của quân Tống, mặt tỏ vẻ u sầu nói: - Cứ như vậy thì không bao lâu nữa, thành Vân Châu sẽ rơi vào tay giặc.

Cao Khánh Duệ cũng rất bất đắc dĩ. Khoa học kỹ thuật không phát triển như đối phương, trong chiến dịch công kiên này chỉ có thể bị động chịu đòn, nói: - Bây giờ chúng ta chỉ có thể thủ này nào hay ngày đó. Đô Thống nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Còn nữa, viện quân của chúng ta hẳn cũng sắp đến rồi, đến lúc đó viện quân vừa đến thì chúng ta có thể phản công quy mô rồi.

Hoàn Nhan Xương gật đầu không nói gì, trận này đánh thật sự rất uất ức.

Viện quân của mình còn chưa đến, tiếp tế của quân Tống đã đến trước. Hai chiếc xe công thành cỡ lớn, thuyền, quân nhu vân vân. Tông Trạch lập tức bảo người lấy thuyền nhỏ chất lên mặt sông, dùng xích sắt cố định lại thành một con đường, tiện cho đại quân tiến lùi, con đường năm mươi mét này vẫn có chút chật hẹp.

Cứ thế oanh tạc liên tục ba ngày.

Ba ngày này đối với thủ binh trong thành mà nói thật sự là sự dày vỏ, sắp không bình tĩnh được rồi.

Tới sáng sớm ngày thứ tư, kèn hiệu của quân Tống rốt cuộc đã nổi lên.

Oanh oanh oanh oanh!

Đạn pháo phát ra tiếng rít kinh người trên không, tiếng dây cung của Sàng tử nỏ chấn động tựa như một bầy ong tập kích đến, từng bao từng bao lăn lộn trên không trung.

Quân Tống đông nghìn nghịt cõng thang, đẩy xe công thành xông lên.

Quân Kim trên đầu thành vốn cho rằng quân Tống đang dùng chiến thuật quấy nhiễu, cho đến khi bọn họ nghe tiếng giết nổi lên bốn phía dưới thành mới biết lần này quân Tống đến thật. Nhưng còn chưa chờ đến khi bọn họ kéo dây cung, nâng tảng đá thì đạn pháo của quân Tống đã bay đến rồi. Hỏa lực lần này vô cùng mạnh mẽ, hơn xa mấy ngày trước nữa.
Bình Luận (0)
Comment