Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2

Thư sinh áo trắng thấy vậy, cười lạnh nói:

- Thế nào? Ta không vu hãm các ngươi chứ?

- Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân lập tức đổi món khác cho hai vị.

Lục Tử vội vàng khom lưng bồi tội.

- Vậy thì không cần.

Thư sinh áo trắng lắc đầu, dùng quạt giấy chỉ về phía ba đĩa thức ăn, cặp môi khẽ nhếch, nói:

- Chỉ cần ngươi ăn hết số thức ăn này, ta sẽ không so đo.

Phải ăn ba món này, thật đúng là không bằng cướp thức ăn của heo.

Nhất thời, Lục Tử sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân phát run.

Thư sinh áo xanh ngồi bên cạnh thấy tửu bảo này bất quá chỉ là một người thiếu niên, có chút không đành lòng, chắp tay, đứng lên nói:

- Nguyên Huynh, xin bớt giận. Chúng ta cần gì phải tức giận với một người tửu bảo làm gì. Nếu không, như vậy đi. Để tại hạ làm chủ, lại hẹn thêm mấy người bằng hữu tối đi tới Phỉ Thúy Hiên phía đối diện, nâng cốc ngâm thơ. Không biết ý của Trường Nguyên huynh thế nào?

Thư sinh áo trắng nghe thấy vậy, cảm thấy cũng có lý. Dù gì y cũng là một người đọc sách, nếu so đo với một tửu bảo, không khỏi quá mất thân phận! Liền chắp tay nói:

- Vậy thì đa tạ Thiếu Quan huynh.

Dứt lời, hất ống tay lên, liền cùng thư sinh áo xanh đi xuống lầu.

Trước khi đi, thư sinh áo xanh còn ném một ít bạc vụn lên bàn.

Những văn nhân nhã sĩ này, tự cho mình là cao, hơn nữa rất sĩ diện. Dù bừa cơm này, bọn họ không cần phải trả một đồng, cũng không ai trách. Nhưng bọn họ quyết sẽ không vì một bữa tiền cơm, mà làm cho người ta nói ra nói vào.

Đợi cho bọn họ đi xuống lầu, Lục Tử mới thở phào một tiếng. Kinh ngạc nhìn ba đĩa thức ăn trên bàn, thở dài nghĩ:”Hiện tại mới đúng là vắng tanh vắng ngắt.”

…..

Đêm đã khuya, gió lạnh thổi từng cơn. Ngoại trừ những thanh lâu còn mở thâu đêm ra, các quán trà, quán ăn đều đã đóng cửa, từ chối tiếp khách.

- Ài, đúng là buôn bán ế ẩm.

Sau khi kiểm tra hết sổ sách, lão chưởng quầy không khỏi than ngắn thở dài. Cả ngày hôm nay, bọn họ mới có hai vị khách, nhưng lại làm cho thực khách tức giận bỏ đi. Sinh ý thảm như vậy, thực khiến cho người ta giận sôi.

- Sắp canh ba rồi, Lục Tử, chúng ta đóng cửa thôi!

Lão chưởng quầy vừa phân phó xong, đột nhiên lại nói:

- Đúng rồi, Lục Tử, cháu đem thức ăn thừa của hai vị khách hôm nay đưa cho anh chàng say rượu kia đi.

- Vâng!

Lục Tử đáp một câu, liền đi tới phòng bếp. Trong miệng còn nói thầm “Chú đúng là! Sinh ý đã như vậy rồi, lại để cho một tên say rượu nằm trước cửa, còn ai dám đi vào quán chúng ta nữa?”

Thanh âm của Lục Tử không lớn, nhưng lão chưởng quầy lại nghe thấy rõ, không khỏi thở dài.

Lục Tử đi vào phòng bếp, cầm số thức ăn khiến người buồn nôn này đi tới trước anh chàng say rượu, bỏ thức ăn xuống đất, tức giận gọi:

- Này, này, ăn cơm.

Người say rượu hoạt động chút thân thể, ngáp vài tiếng, đôi mắt chợt mở lớn, đột nhiên nắm lấy tay của Lục Tử, thần sắc khẩn trương:

- Hôm nay là ngày bao nhiêu? Nơi này là nơi nào?

- Ôi, ôi, trước buông tay ra, đau chết mất.

Lục Tử bị đau, liên tục kêu lên.

Tiếng kêu của Lục Tử đã đánh thức người say. Hắn vội vàng buông tay ra, đôi mắt vốn đỏ bừng đánh giá Lục Tử một cái, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Lục Tử một bên xoa cánh tay, một bên nhíu mày, bất mãn nói:

- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Nơi này là Đông Kinh Biện Lương. Hôm nay là ngày mùng bảy tháng hai, năm Tuyên Hòa thứ tư.

Từ bé đến giờ cậu ta còn chưa từng gặp một người say kỳ quái như vậy. Mỗi lần uống rượu đến say mèm, sau khi tỉnh lại, lại giống như một kẻ điên vậy, gặp người liền hỏi “Hôm nay là ngày bao nhiêu? Nơi này là nơi nào?”. Đợi khi người khác nói cho hắn biết, hắn lại có vẻ rất thất lạc, sau đó lại điên cuồng muốn uống rượu.

Lúc này, lão chưởng quầy nghe thấy tiêu kêu của Lục Tử, vội vàng đi tới nhìn. Thấy người say chính đang cúi đầu, thân thể lung la lung lay, trong miệng không ngừng thì thào tự nói.

Lão chưởng quầy đầu tiên là phất tay hướng Lục Tử, ý bảo cậu ta đi vào trước.

Lục Tử liếc mắt nhìn người say kia một cái, rồi mới đi vào.

Đợi cho Lục Tử rời đi, lão chưởng quầy mới gọi nhỏ:

- Này.

Người say nao nao, nhìn qua lão chưởng quầy, hỏi:

- Đại thúc, thúc gọi tôi à?

Một tiếng đại thúc này khiến cho lão chưởng quầy nở nụ cười, gật đầu nói:

- Lão hủ mạo muội hỏi một câu, cậu tên gì? Nhà ở nơi nào?

- À, đại thúc, tôi tên là Lý Kỳ, nhà ở…

Nói tới đây, Lý Kỳ bỗng ngẹn ngào, hốc mắt trở nên ẩm ướt.

Lão chưởng quầy thấy thần sắc của Lý Kỳ rất bi thương, như là có lời khó nói, liền hỏi:

- Tiểu huynh đệ, tôi thấy cậu còn trẻ tuổi, vì sao lại đau thương như thế?

Lý Kỳ nhắm mắt, lắc đầu.

Không phải là hắn không muốn nói, chỉ là hắn không biết nên nói bắt đầu từ đâu. Huống hồ cho dù hắn có nói ra, chỉ sợ cũng không có ai tin tưởng.

Thực ra hắn là người của 900 năm sau xuyên việt tới. Năm nay 25 tuổi, là sinh viên tài cao của đại học Thanh Hoa. Tuổi còn trẻ nhưng đảm nhiệm bếp trưởng cùng quản lý hành chính của một khách sạn năm sao hàng đầu. Lương một năm hơn triệu. Còn sắp cưới một mỹ nhân về làm vợ. Có thể nói là sự nghiệp và gia đình đang trên đà tiến triển, thuận buồm xuôi gió. Nhắc thêm một câu, ông chủ của hắn cũng chính là cha vợ của hắn.

Nhưng tiếc rằng, thiên không hề trắc phong vân, người có sớm tối họa phúc.

Đúng cái hôm hắn kết hôn, hắn uống rượu với vài người bạn tới bất tỉnh nhân sự. Kết quả là khi tỉnh lại, thì phát hiện mình đã tới Kinh thành của Bắc Tống. Lúc ấy dọa hắn thiếu chút nữa lại ngất đi.

Dù ở niên đại của hắn, xác thực có không ít người mong muốn được xuyên việt. Nhưng hắn ngàn vạn lần không muốn như vậy. Hắn còn chưa có động phòng, hắn còn có người nhà, còn có một người vợ tướng mạo đẹp như hoa đang chờ hắn. Đây tuyệt đối không phải là điều hắn muốn.

Bởi vậy hắn mới nghĩ tới việc lấy độc trị độc, thử xem uống say liệu có thể trở về không. Đầu tiên hắn tìm một hiệu cầm đồ, cầm đồ tấm ngọc Phật tổ truyền của mình. Sau đó dùng bạc mua một vò rượu, uống đến bất tỉnh nhân sự. Nhưng “Nữ thần may mắn” lại không chiếu cố hắn một lần nữa. Chờ khi hắn tỉnh lại, thì vẫn y nguyên ở đây.

Hắn không cam lòng, đem toàn bộ số bạc còn lại để mua rượu. Cứ thế, uống rượu nằm ngủ, tỉnh lại tiếp tục uống. Liên tục mấy ngày, nhưng vẫn không được như ý nguyện.

Lão chưởng quầy thấy Lý Kỳ không muốn nói, thì cũng không hỏi nhiều. Lấy một vài xâu tiền từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt Lý Kỳ:

- Tiểu huynh đệ, cầm số tiền này coi như là lộ phí, về nhà đi.

Ông ta thấy Lý Kỳ ngủ trên đường cái mấy ngày liền, cũng không có người thân gọi hắn trở về. Cộng thêm khẩu âm đặc biệt của Lý Kỳ, tự nhiên cho rằng Lý Kỳ là người từ bên ngoài tới. Bởi vậy muốn dùng một ít ngân lượng để đuổi hắn đi.

Dù sao ông ta còn muốn buôn bán. Suốt ngày có một người say nằm trước cửa, cũng không phải là điều tốt đẹp gì.

Thực ra lão chưởng quầy này coi như là tốt tính. Gặp phải những chưởng quầy có lòng dạ hiểm độc kia, thì đã sớm sai người dùng gậy gộc đuổi Lý Kỳ đi rồi.

- Về nhà? Về nhà nào? Đi đâu để về? Tôi không về được.

Lý Kỳ càng nói càng đau khổ. Nói hết câu liền khóc nức nở.
Bình Luận (0)
Comment